"Ào ào -" Lay động trên thuyền dần dần chậm lại, vòi rồng kéo đến ùn ùn trước mắt cũng yếu xuống.

Rốt cuộc chủ thuyền cũng thoát khỏi cuồng phong bão vũ, sống sót sau tai nạn, bầu trời quang đãng như thế, biển xanh như thế, nhưng nhìn thấy chiếc thuyền hải tặc bị tàn phá như vậy cũng không dễ chịu chút nào.

Vệ tướng quân nhìn mặt biển bốn bề dần dần bình ổn lại, những chiếc thuyền hải tặc còn lại đã biến mất không còn thấy bóng dáng, cúi đầu nhìn sàn tàu bị nứt hiện giờ, hắn liền ôm quyền cúi xuống trước mặt Nam Cung Liêu, nói: "Điện hạ, sợ rằng thuyền này không chịu được rồi, chúng ta nên nhanh chóng trở về đảo thôi."

Nam Cung Liêu gật đầu, ý bảo Vệ tướng quân ra lệnh cho mọi người thay đổi lộ trình trở về đảo.

Trong một gian phòng dưới khoang thuyền, Mộ Ly cởi y phục ướt đẫm trên người Hoán Thần, quay đầu nhìn gương mặt kinh ngạc của Nhược Yên, "Tỷ đừng lấy làm lạ, nàng chính là nữ tử."

"Không ngờ ta lại trở thành thê tử của một cô nương sao?" Nhược Yên lắc lắc đầu không dám tin, trừng to đôi mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Hoán Thần.

Mộ Ly cầm chiếc khăn sạch, vừa lau đi máu độc cho Hoán Thần, vừa bôi thuốc cho nàng, "Thật ra cuộc đời mỗi người thanh danh là quan trọng nhất, hay thật lòng quan trọng hơn?" Giọng nói Mộ Ly hơi ngừng lại, nghiêm túc nhìn Nhược Yên, "Ta tin tưởng bà bà phong ấn lại trí nhớ của tỷ đều là những kí ức quý giá của tỷ cùng Hoán Thần, tam tỷ, Tô Hoán Thần đáng giá để tỷ yêu."

Thản nhiên nói xong, Mộ Ly đặt chiếc khăn nhuốm máu sang bên cạnh, "Dựa vào chân tâm của nàng sống vì tỷ thế này..." Mộ Ly lắc đầu thở dài, tiếp tục nói, "Thân trúng ba loại kịch độc, ta không tin nàng không cảm thấy đau." Nặng nề thở dài, "Chẳng qua nàng đang sống vì tỷ, bởi vì nàng sống thì mới là độc dược giúp tỷ kéo dài tánh mạng..."

"Nàng..." Nhược Yên chấn động, hồi ức hỗn loạn mơ hồ trong đầu bỗng nhiên vang lên giọng nói đứt quãng.

["Nàng sống, hay là ngươi sống?"]

["Nàng sống!"]

["Tiểu cô nương, đáng giá không?"]

["Không hỏi đáng giá, chỉ cầu không tiếc."]

Nước mắt không nhịn được lăn xuống, Nhược Yên run rẩy tháo xuống mặt nạ trên mặt Hoán Thần, ngay khi hình xăm đỏ hồng đập vào đáy mắt Nhược Yên khiến nàng lùi về sau một bước, cách khắc họa này rõ ràng là thủ pháp của nàng.

Trúng độc, hình xăm,... rốt cuộc nàng còn vì ta làm những gì? Bỗng nhiên Nhược Yên vô cùng rối loạn, không hiểu vì sao nàng lại đau lòng như thế... Đến tột cùng thì ta đã quên mất điều gì? Đến tột cùng thì chúng ta có bao nhiêu chuyện mà ta đã quên mất?

"Tam tỷ, nàng không sao rồi, đây cũng là lúc ta lấy kim châm giúp tỷ rồi." Mộ Ly đứng dậy kéo chăn đắp trên người Hoán Thần, "Tam tỷ, tỷ chờ ta tìm một bộ y phục sạch sẽ cho nàng rồi tìm đá nam châm của hải tặc."

"Được..." Nhược Yên nhẹ nhàng nói nhìn Mộ Ly ra ngoài, nàng đến gần ngồi xuống cạnh giường Hoán Thần, chạm nhẹ gương mặt nàng, lẩm bẩm hỏi, "Thật sự nàng đã chịu bao nhiêu đau khổ vì ta?"

Lẩm bẩm trong mộng, Hoán Thần theo bản năng nắm chặt tay nàng, "Bất phụ... bất phụ..."

"Bất phụ lưu niên bất phụ khanh..." Nhược Yên nhớ đến câu thơ ngày đó nàng ngâm cho mình nghe, nhíu chặt mày, "Nàng muốn nói là câu này sao?"

Nước mắt rơi xuống, Nhược Yên nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, trong lòng đau xót, ta sẽ nhớ lại nàng, sẽ nhớ lại nàng, Tô Hoán Thần.

"Tam tỷ." Mộ Ly cầm hai bộ y phục trắng sạch sẽ đứng bên ngoài, đưa một bộ xiêm y cho Nhược Yên, "Tam tỷ, thay y phục cho nàng trước đi."

"Lục muội, đá nam châm đâu rồi?" Nhược Yên gật đầu cầm y phục, không nhịn được hỏi.

Mộ Ly lấy ra đá nam châm từ trong áo, "Ở đây này, chẳng qua bây giờ tỷ cùng nàng nên thay xiêm y đi."

Nhược Yên hít thật sâu, kéo chiếc chăn sang bên cạnh, giúp nàng thay xong y phục, xoay người tự mình thay y phục ướt mặc vào y phục sạch, "Lục muội, có thể lấy châm rồi."

Mộ Ly gật đầu, giơ đá nam châm sau gáy Nhược Yên, "Tam tỷ, nếu như đau, tuyệt đối không được cử động, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Được." Đôi mắt Nhược Yên nhắm nghiền, chỉ cảm thấy dâng lên cảm giác đau nhói sau gáy.

Ngón tay Mộ Ly chạm lên đuôi châm, hai ngón tay cầm chặt nhanh chóng lấy ra cây châm thứ nhất.

Đôi tay Nhược Yên nắm chặt lại, bỗng nhiên trong đầu tràn về hình ảnh giống như đã từng quen biết, nàng muốn nhìn rõ ràng, nhưng chỉ vừa tiến lên một bước thì những hình ảnh kia liền biến mất không còn sót lại chút gì.

Mồ hôi lạnh nhỏ xuống, Nhược Yên cắn chặt răng, ngân châm thứ hai đã được rút ra khỏi gáy nàng.

Mộ Ly hít sâu, đá nam châm để sát sau gáy Nhược Yên, "Tam tỷ, cố chịu đựng, chỉ còn lại cây ngân châm cuối cùng thôi!"

"Được..."

"Ào ào -" Đột nhiên sóng biển ập đến khiến thân thuyền lay động không ngừng, làm cho Mộ Ly suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Nhược Yên ôm đầu thật chặt thét lên.

Mộ Ly hoảng sợ nhìn gương mặt Nhược Yên tái nhợt, "Tam tỷ, tỷ làm sao vậy?" Cúi đầu nhìn đá nam châm trong tay, cuối cùng Mộ Ly cũng hiểu, chắc là vừa rồi lấy châm ra thì thân thuyền lắc lư khiến châm bị dịch chuyển vị trí, gây thương tích cho tam tỷ rồi!

Mộ Ly vừa định bước lên xem thử Nhược Yên có sao không, thì Hợp Hoan liền hốt hoảng đẩy cửa vào, "Tam tỷ, không ổn rồi! Chúng ta... chúng ta bị trùng độc bao vây!"

Nhược Yên cố gắng gượng dậy, lắc lắc đầu: "Ta ra ngoài xem thử."

Hợp Hoan hốt hoảng đỡ Nhược Yên, "Tam tỷ, vì sao tự nhiên tỷ lại trở nên như vậy?"

Mộ Ly áy náy cúi đầu, "Là tại ta, khi ta lấy châm làm tam tỷ bị thương, ta thấy không thể lấy tùy tiện châm này như vậy, chờ đến khi mọi người đều được an toàn thì ta sẽ xem lại cẩn thận châm này bị lệch phía nào rồi tính."

"Ta tin nàng sẽ trị lành cho tam tỷ." Hợp Hoan cảm kích gật đầu, làm cho Mộ Ly vơi bớt cảm giác áy náy.

Nhược Yên hít thở thật sâu, nhịn đau nghiêm túc nói, "Ta không hiểu chúng ta mới vừa vượt qua vòi rồng thôi mà, làm sao bà bà đuổi kịp chúng ta nhanh như vậy?"

"Ta không nói dối, tam tỷ, tỷ ra ngoài xem thử thì biết." Hợp Hoan lo lắng.

Nhược Yên do dự nhìn Hoán Thần đang ngủ mê man, "Lục muội, muội ở lại chăm sóc nàng đi, ta đi theo thất muột xem thử bên ngoài thế nào."

"Được, tam tỷ." Mộ Ly lo lắng nhìn Hợp Hoan chăm chú, lên tiếng nói: "Nàng phải cẩn thận."

Hợp Hoan mỉm cười gật đầu, "Ta biết, nếu không để nàng chạy rồi ta biết làm sao?" Vừa dứt lời, nàng lấy lại bình tĩnh đỡ Nhược Yên lên thuyền.

"Tam tỷ, tỷ xem đi, chung quanh đây toàn là kén!" Hoài Băng bước lên kéo tay Nhược Yên chỉ dưới mặt biển, "Nếu như những chiếc kén này vỡ ra, chúng ta chỉ có đường chết thôi!"

Nhược Yên nhíu chặt mày, hiện giờ trên biển rất nhiều chiếc kén thế này, xem như toàn lực lái thuyền cũng không chắc thoát được tập kích của bọn trùng độc!

"Công chúa Đại Việt, hiện giờ ngươi cũng bó tay rồi..." Vân Ca lên tiếng nói, giọng nói lạnh như băng, có chút tuyệt vọng nhìn những chiếc kén này, "Chẳng qua ta chỉ cảm thấy không cam lòng..."

"Chưa đến phút cuối làm sao bỏ cuộc được?" Nhược Yên lắc đầu nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Nam Cung Liêu, "Ca ca, khởi hành đi, chúng ta đi ngược dòng chảy, kén trùng độc rơi xuống sẽ trôi đi mất, có thể giúp chúng ta tránh thoát được kiếp nạn."

"Được! Được! Mọi chuyện nghe theo muội!" Nam Cung Liêu xoay người nhìn Vệ tướng quân, "Làm theo lời công chúa nhanh lên đi."

Vân Ca như có điều gì suy nghĩ nhìn Nhược Yên, "Đều là công chúa, làm sao ta lại chịu thua ngươi được?" Vừa dứt lời, Vân Ca hát lên một khúc nhạc kì dị.

Chỉ nghe thấy tiếng sóng biển cuồn cuộn dâng trào, bọt nước văng lên mạn thuyền, bốn con Bạch Lân Hải Xà ngoi lên từ dưới biển, hiên ngang đứng thẳng trên biển.

Tiếng hát của Vân Ca thay đổi, bốn con Bạch Lân Hải Xà duỗi đuôi quấn lấy thân thuyền kéo thuyền thủ lĩnh lướt đi nhanh chóng trên mặt biển, thoát khỏi hải vực tràn đầy kén trùng độc này.

Tiểu Phách Tử vô cùng u sầu nhìn mặt biển mờ mịt phía trước, không biết sau khi thoát khỏi đây thì còn chuyện gì chờ đợi chúng ta?

"Ầm -"

Mấy chiếc kén dưới biển bị thuyền phá vỡ, tràn ra mấy nghìn con trùng độc màu đỏ hung hăng tấn công mọi người trên thuyền.

Bỗng nhiên tiếng sáo kì dị vang lên, một chiếc thuyền nhỏ đang trôi đến, một vị nữ tử áo hồng thản nhiên đứng trên thuyền giống như u hồn trên biển, tóc đen rối loạn tung bay dưới ánh mặt trời.

Trùng độc nghe thấy tiếng sáo, đột nhiên bay lượn quanh quẩn chung quanh nữ tử áo hồng, nhảy múa liên tục.

"Tứ muội..." Đôi mắt Nhược Yên đẫm lệ, không nhịn được lên tiếng gọi nàng, nhìn vị nữ tử toát lên vẻ quỷ dị thế kia, rốt cuộc không biết nàng còn sống hay đã biến thành cô hồn dạ quỷ?

"Tứ tỷ..." Hợp Hoan cùng Hoài Băng tràn đầy nước mắt kêu một tiếng, nhưng vị nữ tử áo hồng trên thuyền nhỏ kia lại chưa từng ngước mặt lên nhìn các nàng một lần.

Luồng khí quỷ dị lan tràn khiến mọi người nhói đau trong lòng, im lặng không dám nói gì nhìn Ảm Nhi đang chậm rãi đến gần.

Tiếng sáo ngừng lại trong phút chốc, làm những chiếc kén vỡ nát trên biển xanh mịt mờ bay ra vô số trùng độc, giống như sương mù thấm máu vây quanh chủ thuyền.

"A...a..." Cổ họng Ảm Nhi phát ra thanh âm kì lạ, cho dù trước đây nàng cũng chưa từng lên tiếng như thế, giống như đang đè nén đau đớn vô cùng.

Nhược Yên đau lòng nhìn Ảm Nhi, căm hận nói: "Bà bà, vì sao người lại nhẫn tâm đối xử với tứ muội như thế, vì sao bà bà lại có thể ra tay như thế?"

"Bà bà!" Hợp Hoan nắm chặt hai tay, không rõ đau đớn dâng trào trong lòng hiện giờ là hận hay tuyệt vọng.

Hoài Băng kềm nén nước mắt, bàn tay nắm thật chặt mép thuyền, thân thể không ngừng run rẩy, "Ngay cả tỷ cũng không thoát được độc thủ của bà bà sao?"

"Gào -!" Tiếng kêu của Cổ Mẫu bất chợt vang lên, chỉ thấy Ảm Nhi đau đớn ôm đầu mình phát ra từng tiếng đau đớn quỳ rạp trên thuyền.

"Vù vù!"

Chỉ thấy bọn trùng độc màu đỏ không còn bị Ảm Nhi khống chế nữa, bọn chúng liền tấn công chủ thuyền.

Tiếng sáo đứt quãng vang lên lần nữa, bọn trùng độc xông về phía mọi người ngừng lại trong nháy mắt, liền xoay người bay vòng quanh Ảm Nhi.

Ảm Nhi khó khăn ngồi dậy trên thuyền, yếu ớt thổi sáo.

"Tứ muội..." Nhược Yên nhìn thấy thân thể run rẩy của nàng, trong lòng vô cùng đau đớn, "Nếu như đau, đừng cố chịu đựng nữa, Ảm Nhi, tam tỷ thà chết cùng muội cũng không muốn muội sống đau khổ như vậy."

Ảm Nhi ngẩng mặt lên, chỉ thấy gương mặt nàng vừa xanh vừa trắng, nhưng nàng chỉ mỉm cười nhìn Nhược Yên giống như ngày xưa, nụ cười của nàng vẫn hồn nhiên, ngây thơ như vậy.

Một lúc sau nàng giơ chân khẽ đạp thuyền nhỏ, nước mắt chảy dài dọc theo khóe mắt, nụ cười dần dần cương lại vì đau đớn.

"Muội muốn nghe ta đàn một khúc, phải không?" Nhược Yên rưng rưng hỏi nàng, nước mắt kềm nén khóc không thành tiếng, "Còn muốn xem thất muội múa kiếm, ngũ muội khiêu vũ, phải không?"

Tiếng sáo vang lên du dương, Ảm Nhi mỉm cười khổ sở lần nữa, trùng độc màu đỏ quanh quẩn chung quanh nàng, chi chít giống như một bầy trùng độc nhuốm máu đến từ địa ngục.

"Ca ca, có đàn ở đây không?" Nhược Yên vội vàng hỏi Nam Cung Liêu.

Nam Cung Liêu ngẩn ra, "Làm sao có đàn ở đây được?"

Vân Ca khẽ thở dài, bỗng dưng nói, "Ta có thể hát dựa theo tiếng đàn, chỉ cần ngươi nói tên khúc nhạc thì ta có thể hát được."

Nhược Yên giãn lông mày gật đầu, "Được, được, khúc nhạc tên « Khúc Tây Châu » " Vừa dứt lời, Nhược Yên dùng ngón tay khẽ gõ lên mạn thuyền đánh nhịp, lẩm bẩm ngâm lên.

"Lan can thập nhị khúc,

thùy thủ minh như ngọc.

Quyển liêm thiên tự cao,

hải thủy dao không lục.

Hải thủy mộng du du,

quân sầu ngã diệc sầu.

Nam phong tri ngã ý,

xuy mộng đáo Tây Châu." (*)

(*) Nói về một cô gái đợi người yêu về, nhớ thương người ấy mà không biết thế nào, và người yêu của nàng cũng vậy cho nên đành xin gió đưa nỗi niềm đến cho người yêu.

||||| Truyện đề cử: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim) |||||

"Tấu lên mười hai khúc

Tay ai rõ như ngọc

Vén rèm đợi mỏi mòn

Nhìn biển xanh mờ mịt

Biển xanh mộng dằng dặc

Người buồn ta cũng buồn

Gió Nam hiểu nỗi lòng

Thổi mộng đến Tây Châu."


Tiếng hát Vân Ca uyển chuyển, lại giống như tiếng đàn hòa cùng giọng ngâm của Nhược Yên vang lên giữa trời đất.

Hải Lẫm chỉ cảm thấy có người nào đó rút trường kiếm khỏi vỏ, Hợp Hoan đang cầm trường kiếm thật chặt trong tay, rưng rưng mỉm cười nhìn vị nữ tử áo hồng kia, "Tứ tỷ, tỷ hãy xem đi, tiểu thất ta không hề lười biếng luyện công phu đâu nhé..." Đường kiếm Hợp Hoan chuyển động, bóng kiếm xoay chuyển, thân hình tuấn dật đến mức khiến Hải Lẫm âm thầm tán thưởng.

"Tứ tỷ, xem như xuống hoàng tuyền rồi, tiểu thất cũng không lười biếng." Nước mắt lăn xuống khóe mắt, Hợp Hoan im lặng không nói thêm gì, cầm chặt trường kiếm trong tay, kiếm hoa uyển chuyển từng chiêu từng thức vô cùng tinh diệu.

"Tứ tỷ, ta biết tỷ thích xem ta khiêu vũ, thật ra ta đã âm thầm luyện được vũ điệu mới rồi, nhưng mà ta vẫn không nói cho tỷ biết, ta muốn lần này trở về bất ngờ nhảy cho tỷ xem." Hoài Băng lau nước mắt nhìn Ảm Nhi, "Đời này kiếp này ta chỉ nhảy điệu múa này vì tỷ mà thôi, tứ tỷ, nếu như tỷ xem xong rồi vậy thì trên đường hoàng tuyền, ta lại luyện thêm nhiều điệu múa nữa cho tỷ thưởng thức được không."

Mũi chân điểm nhẹ nhàng, Hoài Băng phi thân lên không trung, ngón tay khẽ điểm, thần thái tung bay giống như phi thiên tiên nữ thành Đôn Hoàng* giáng xuống từ trời cao vậy.

(*) Đôn Hoàng là vùng đất Tây Bắc Trung Quốc, nổi tiếng với những điệu múa huyền thoại.

Khi mũi chân nàng sắp chạm đất, chỉ thấy nàng xoay người lại, cực kì khéo léo đạp một bước nữa liền phi thân lên không trung, nhẹ nhàng uyển chuyển khiến cho người ta càng ngắm càng si.

Tiểu Phách Tử cảm thấy trong lòng đau như dao cắt, cho dù chưa từng một lần chứng kiến tỷ muội các nàng đoàn tụ, nhưng giờ này phút này nhìn những vị cô nương thê lương trên thuyền, người thì đàn ca, người thì khiêu vũ cũng làm cho đau đớn dâng trào trong lòng không thể xóa đi được.

Nước mắt Ảm Nhi chảy dài, dần dần trở nên đỏ như máu, chỉ thấy nàng run rẩy mỉm cười nhìn các nàng trên thuyền.

Trùng độc trên không trung bay lượn vẽ ra một chữ: "Đi!"

Một ngụm máu tràn ra thấm ướt cây sáo Ảm Nhi cầm trong tay, từng giọt hòa với lệ máu rơi xuống từ từ.

"Tứ muội, đừng khổ như thế nữa, được không?" Nhược Yên nghẹn ngào gọi, "Tỷ muội chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau, địa ngục hay nhân gian cũng có tỷ tỷ cùng đi theo muội."

Ảm Nhi quật cường lắc lắc đầu, xoay người đi, ống sáo cầm trong tay càng thổi càng vang...

"Tứ tỷ, chúng ta không sợ đau, tỷ đừng cố chịu đựng nữa, được không?" Hoài Băng phi thân xuống cạnh Nhược Yên, "Muội xin tỷ, đừng mà..."

Hợp Hoan run rẩy dừng lại trường kiếm trong tay, nàng đã sớm khóc không thành tiếng, lệ nóng tràn ngập gương mặt nhìn người kiên quyết thổi sáo - Ảm Nhi.

Nam Cung Liêu hít sâu, không nhịn được hét to, "Nhanh đi đi! Nếu như chúng ta không rời khỏi đây thì chỉ có con đường chết!"

"Đại nạn lâm đầu vì sao ngươi bất nhân bất nghĩa như thế?" Vân Ca lạnh lùng mắng to, nhịn xuống nước mắt dâng trào.

"Ta chỉ biết nếu như chúng ta chết ở đây rồi thì cô nương kia hi sinh uổng phí!" Nam Cung Liêu cười giễu cợt, "Nữ nhân luôn đa tình như thế, ta chỉ biết phải giữ được núi xanh mới không phụ tấm chân tình của nàng!"

Đột nhiên Vân Ca im lặng, tiếng hát kì dị vang lên từ miệng lần nữa, bốn con Bạch Lân Hải Xà càng thêm dùng sức kéo chiếc thuyền nhanh chóng rời khỏi đây.

"Tứ tỷ!"

"Ảm Nhi!"

Từng tiếng gọi vang lên, nhưng chỉ ngày càng cách xa vị nữ tử áo hồng kia mà thôi, cuối cùng còn sót lại trong tầm mắt chỉ là một bầy trùng độc nhuốm máu...

Nghe được lời mọi người nói hôm nay, ta có thể an tâm ra đi rồi... mệt mỏi quá...

Ảm Nhi nhắt lại đôi mắt thật chặt, chỉ thấy nàng nhảy xuống biển rộng mờ mịt kia...

Kiếp sau hãy để cho ta sạch sẽ, ta sẽ không còn phải làm bạn cùng trùng độc nữa...

Chỉ tiếc, đời này kiếp này, ta nợ mọi người một lời "Bảo trọng", hi vọng kiếp sau trả lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play