"Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Mới vừa thay xong y phục sạch, Nhược Yên mỏi mệt lên tiếng hỏi.
"Nhược Yên..." Hoán Thần khẽ gõ cửa khoang: "Ta vào được không?"
Lưu nhi im lặng nhìn Nhược Yên, chỉ thấy trên gương mặt nàng đều tràn đầy vui mừng, khẽ thở dài đến mở cửa, công tử à, nếu hai người tiếp tục thế này nữa, một ngày nào đó thân phận bại lộ rồi, thì làm sao mới đúng đây?
Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười, đến gần Hoán Thần nắm chặt tay nàng: "Hoán Thần..."
Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận: "Thấy nàng không sao là tốt rồi, hay là ở lại đây nghỉ ngơi đi, ta đi xem Tiểu Phách Tử bên kia, hình như là đã xảy ra chuyện gì thì phải?"
"Hoán Thần..." Nhược Yên nghiêng người nhẹ nhàng xoa xoa lưng Hoán Thần: "Còn đau không?"
Hoán Thần lắc lắc đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng: "Nhược Yên, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là sức khỏe nàng, ta tin rằng chỉ cần chúng ta đều dụng tâm mà sống, thì có một ngày nàng sẽ hồi phục lại thôi."
Mỉm cười thản nhiên, Nhược Yên khẽ dựa vào vai Hoán Thần: "Có chàng bên cạnh là tốt rồi..."
"Ta sẽ làm..." Hoán Thần nắm chặt tay nàng, bên trong nụ cười tăng thêm vài phần ấm áp: "Nhược Yên, đợi lát nữa chúng ta liền bái thiên địa, được không?"
"Được..." Trên mặt Nhược Yên thoáng hiện chút đỏ ửng, Hoán Thần, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là thê tử của chàng rồi.
"Công tử..." Lưu nhi lên tiếng nhắc nhở, người thật sự thích nàng rồi sao?
Hoán Thần hiểu được ý Lưu nhi, gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Lưu nhi, ngươi cùng Nhược Yên ở lại đây đi, ta ra ngoài xem thử một chút."
"Dạ, công tử." Lưu nhi khẽ thở dài, bước lên đỡ thân thể gầy yếu của Nhược Yên.
Hoán Thần thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi đến khoang thuyền bên kia.
Chỉ thấy bên dưới khoang thuyền, may mắn nước biển vẫn chưa qua đầu gối, nước đang tràn vào liên tục một bên thuyền rồng.
"Con mọt sách, ngươi đến rất đúng lúc! Dùng thùng gỗ múc nước biển đổ ra ngoài giúp ta đi! Ta phải tìm cách vá lại mấy chỗ thủng này." Tiểu Phách Tử nhìn thấy Hoán Thần, lập tức vội vàng lên tiếng gọi.
"Còn ta làm gì?" Hợp Hoan cuốn cuốn ống quần, liền muốn xuống khoang thuyền bước vào trong nước biển.
"Ta cùng con mọt sách đều đói bụng rồi nha, Hợp Hoan, ngươi liền đi làm chút thức ăn ngon đi." Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt nhìn Hợp Hoan.
Hợp Hoan gật gật đầu, xoay người rời khỏi khoang thuyền.
Tiểu Phách Tử thở dài, nói với Hoán Thần: "Con mọt sách, bây giờ cứu được thuyền này hay không đều phải dựa vào hai chúng ta rồi."
Hoán Thần cuốn cuốn tay áo cùng ống quần, bưng hai thùng gỗ, bước chân xuống nước biển dưới khoang thuyền: "Ngươi muốn ta làm thì ta sẽ làm, nhưng mà nếu như thuyền này chìm rồi, sợ là con đường sống của chúng ta sẽ bị chặt đứt."
"Nhìn thấy tình hình thấm nước trước mắt, chắc là chúng ta nên tìm hòn đảo nào cập bến để sửa lại hai bên mạn thuyền mới được, nếu không thì chắn chắn sẽ không đến được đảo Thiên Khu, lỡ như gặp phải sóng to gió lớn gì thì phải bỏ mạng nơi biển rộng này rồi." Tiểu Phách Tử nhíu nhíu mày, trong mắt nàng thoáng hiện chút đau lòng, chỉ thấy nàng chạm vào khoang thuyền: "Đời ta chưa từng nghĩ đến việc thuyền này sẽ trở thành hi vọng sống của ta."
Hoán Thần bưng lên hai thùng nước: "Nếu mọi người không muốn thuyền chìm, như vậy phải dốc lòng cứu lấy thuyền, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi." Vừa dứt lời, Hoán Thần đã mang theo hai thùng nước rời khỏi khoang thuyền.
Con mọt sách! Có đôi khi, ngươi vô cùng biết cách an ủi người ta. Nhìn bóng lưng Hoán Thần, Tiểu Phách Tử nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn trái nhìn phải tìm mấy tấm da trâu cùng đinh sắt, tay phải cầm một cây búa nhỏ bước đến chỗ thấm nước đầu tiên.
"Ào ào -!" Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy vang lên.
"Ngũ cô nương, ném mỏ neo xuống dưới đi, không sao rồi." Hoán Thần mang theo thùng gỗ chạy xuống khoang thuyền, tiếp tục múc đầy hai thùng gỗ rồi chạy ra ngoài.
Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, há mồm cắn mấy cây đinh sắt, hai tay kéo căng ra da trâu, vừa bịt kín lại nơi rò rỉ đầu tiên, cầm đinh sắt ổn định trên mép, giơ tay lên định gõ búa thì da trâu đã bị nước chảy cuốn đi rồi.
Tiểu Phách Tử giơ chân muốn giẫm, nhưng lại sợ dùng sức quá mức đạp nát khoang thuyền, mồ hôi lạnh không khỏi nhỏ xuống từng giọt.
Một cánh tay lạnh như băng trượt qua gò má, Hoài Băng đè chặt lại tấm da trâu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử: "Còn không mau đóng đi?"
Tiểu Phách Tử hơi ngẩn ra, đưa đinh sắt đến gần da trâu, rất may không bị chìm trong nước, cầm lấy chiếc búa gõ lên, chỉ nghe thấy vang lên mấy tiếng cộp cộp, cuối cùng miếng da trâu cũng bịt lại được lổ thủng đầu tiên.
"Đa tạ..." Tiểu Phách Tử cầm đinh sắt trong tay, xoay đầu lại nhìn Hoài Băng cười ngượng.
"Bớt nói nhảm, mau chóng vá lại thuyền, ta không muốn bị cá ăn!" Hoài Băng lạnh lùng quát to, đứng dậy đoạt lấy mấy tấm da trâu khác trong tay Tiểu Phách Tử, đi đến những nơi bị rò rỉ: "Còn không mau đến đây?"
Tiểu Phách Tử nhẹ nhàng thở dài, cúi xuống đóng đinh lên tấm da trâu kia. Hầy, gặp được ngươi thật sự vô cùng xui xẻo, thôi đi, hiện giờ phải nhịn.
"Chờ đến đảo Thiên Khu, ta nhất định phải đến chỗ lục muội lấy mấy hạt Khôi Lỗi* Hoàn, trực tiếp biến ngươi thành con rối, chỉ cần nghe lời ta ra lệnh là được, tránh cho ngươi luôn làm sai." Hoài Băng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, lầm bầm làu bàu.
(*) con rối."Ngươi nói đủ chưa?" Đột nhiên Tiểu Phách Tử mở miệng hỏi, vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc.
Hoài Băng kinh ngạc nhìn Tiểu Phách Tử giờ phút này, vẻ mặt nghiêm túc mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.
Tiểu Phách Tử cười tự giễu: "Ta không muốn mình gây ra sai lầm, ta cũng biết bởi vì hỏa dược, thiếu chút nữa ta liên lụy con mọt sách cùng tam cô nương trốn không thoát!" Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử quay đầu lại bình tĩnh nhìn Hoài Băng: "Ta không biết những thứ hỏa dược tồn kho kia là phế phẩm, nếu như ta biết, tuyệt đối ta sẽ không trộm những thứ đó làm gì! Ta cũng không biết, ngay lúc thuyền này vào biển lại bị vỡ như vậy, nếu như ta biết, ta tình nguyện người bị tổn thương chính là ta, chứ không để chiếc thuyền này bị thương tổn một phần!" Trong ánh mắt Tiểu Phách Tử tràn ngập căm hận làm Hoài Băng không tự chủ được run lên.
"Ta chưa bao giờ muốn đi gánh vác cái gì, vì ta sợ làm không được, liên lụy đến người khác..." Trong mắt Tiểu Phách Tử dường như thoáng hiện nước mắt: "Là con mọt sách tin tưởng ta, muốn ta cùng nàng nhận trách nhiệm này, vì vậy ta phải cố hết sức mà làm! Nếu ngươi muốn trách ta, vậy thì cứ trách đi, ta thật hổ thẹn với kỳ vọng của con mọt sách, nhưng mà -" Tiểu Phách Tử bình tĩnh nhìn Hoài Băng: "Ta không hề có lỗi với ngươi! Ngươi cưỡng ép khắc trên người ta một hình xăm, sớm muộn gì ta cũng đòi lại! Mỗi ngày ngươi đều đối với ta cái kiểu hô thì đến hét thì đi, ta cũng sẽ đòi lại! Mộ Dung Hoài Băng, ngươi nhớ kỹ cho ta, tên ta là Mặc Phách, không phải là nô bộc Tiểu Phách Tử của ngươi!"
Hoài Băng giật mình nhìn Tiểu Phách Tử, vì tức giận mà gương mặt tú khí kia có vẻ hơi anh tuấn, vậy là ngươi tức giận rồi? Lẫm lẫm đối mặt với gương mặt Tiểu Phách Tử, Hoài Băng khinh thường mỉm cười: "Thế vì sao bây giờ ngươi còn chưa ra tay?"
"Ta không muốn thuyền này xảy ra chuyện!" Tiểu Phách Tử trịnh trọng mở miệng nói: "Kéo theo ngươi cùng chết, ta không thể làm được. Xem như ta muốn trả thù, ta cũng muốn dựa vào chính mình, chân chính thắng ngươi!"
Tiểu Phách Tử... Hoài Băng không khỏi hít sâu, bỗng nhiên hiểu được vì sao Hợp Hoan lại thích nàng...
"Ta sẽ chờ đến ngày đó..." Hoài Băng gật gật đầu, đè chặt miếng da trâu xuống: "Nếu ngươi để ta rơi vào miệng cá thì cả đời này ngươi sẽ không báo được thù!"
"Có Tiểu Phách Tử ta đây, chắc chắn ngươi sẽ không rơi vào miệng cá!" Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử khẽ mỉm cười, đóng đinh thật chặt lên tấm da trâu.
Hoán Thần nhìn Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng, hai người cùng nhau sửa thuyền, vẫn tốt hơn nhiều so với việc đấu với nhau cả ngày. Khẽ thở phào, Hoán Thần hít thật sâu, liền tiếp tục múc từng thùng nước biển trong khoang thuyền đổ ra ngoài.
Giữa biển khơi không sóng không gió, vào lúc giữa trưa thế này, cuối cùng đã dùng da trâu vá chặt hai lớp vào những nơi rỉ nước, nước biển trong khoang thuyền cũng được đổ ra ngoài không còn sót lại bao nhiêu, rốt cuộc mọi người có thể buông lỏng.
Mùi thơm thức ăn truyền đến nồng cả mũi, đánh vào ba người đang mệt mỏi trong khoang thuyền, không nhịn được phải nuốt ngụm nước bọt.
"Tiểu Phách Tử, ngũ tỷ, Tô Hoán Thần, ra ngoài ăn đi." Giọng nói Hợp Hoan vang lên trên thuyền, Tiểu Phách Tử tức thì liền chạy thẳng ra ngoài.
"Quỷ chết đói!" Hoài Băng không nhịn được khẽ mắng một câu, lại nghe thấy bụng của mình cũng vô cùng đói phát ra tiếng kêu "rột rột". Không tự chủ được cảm thấy ngượng ngùng, nàng liền nhìn thoáng qua Hoán Thần: "Tô Hoán Thần, nếu như ngươi làm chuyện có lỗi với tam tỷ, ta sẽ lấy mạng ngươi ngay lập tức!"
"Lời này của ngũ cô nương, Hoán Thần đã hiểu." Hoán Thần nhẹ nhàng mỉm cười: "Chẳng qua nếu muốn giết ta cũng nên để cho ta ăn no mới phải, ta cũng cảm thấy đói bụng rồi, ngũ cô nương, Hoán Thần xin phép đi trước." Vừa dứt lời, Hoán Thần khiêm nhường ôm quyền, rời khỏi khoang thuyền.
Nhìn thấy một bàn đầy món ngon trước mắt, Tiểu Phách Tử kích động nhìn Hợp Hoan: "Tay nghề Hợp Hoan giỏi quá à! Lần này ta có lộc ăn rồi!" Mới vừa nói xong, liền cầm lên đôi đũa nhanh chóng gắp món thịt gà quay trong đĩa.
Hợp Hoan vội vàng kéo tay Tiểu Phách Tử: "Đợi chút, tam tỷ còn chưa đến, ngươi không thể ăn trước được."
"À..." Nuốt nước bọt, Tiểu Phách Tử mang theo chút uất ức ngồi xuống nhìn chằm chằm món ăn đầy bàn: "Hợp Hoan, ngươi dùng nguyên liệu để sẵn trên thuyền nấu mấy món này hả?"
"Đúng rồi nha, lương thực ở chợ đen được ta mang lên thuyền rất nhiều, đoán chừng trước khi đến đảo Thiên Khu, chúng ta cũng ăn không hết được." Hợp Hoan cười đắc ý.
"Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi." Giọng nói Nhược Yên vang lên, chỉ thấy nàng cùng Lưu nhi chậm rãi đi ra, quay đầu nhìn Tiểu Phách Tử: "Tiểu Phách Tử, ta cho ngươi biết một chuyện, thật ra điểm lợi hại nhất của thất muội nhà ta chính là tài nghệ nấu nướng."
"Tam tỷ à, tỷ..." Trên mặt Hợp Hoan nổi lên rặng mây đỏ, cuống quít kéo chặt tay áo Nhược Yên.
Tiểu Phách Tử ngầm hiểu ý trong lời Nhược Yên, chẳng qua chỉ ngây ngốc cười cười, nghiêng mắt nhìn Hoán Thần sau lưng Nhược Yên, liền đi đến kéo Hoán Thần, cười hì hì nói với Nhược Yên: "Tam cô nương, ta cũng có chuyện muốn nói cho người biết, thật ra con mọt sách này..."
"Tiểu Phách Tử..." Hoán Thần đột nhiên kinh hãi, vội vàng kéo Tiểu Phách Tử.
Tiểu Phách Tử cười hề hề: "Thật ra điểm tốt nhất của con mọt sách này chính là..."
"Là gì? "Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn thật sâu đôi mắt lộ ra vẻ hoảng hốt của Hoán Thần. .
Truyện Đô Thị"Là một tấm lòng chân thành!" Thanh âm Tiểu Phách Tử vừa rơi xuống, khiến cho Hoán Thần khẽ thở phào.
"Ta biết chàng có..." Nụ cười Nhược Yên ánh vào mắt Hoán Thần, để cho lòng Hoán Thần không khỏi rung động, Nhược Yên mỉm cười xoay đầu nhìn Hợp Hoan: "Thật ra thất muội cũng có, Tiểu Phách Tử, ngươi có thể nào nhìn thấy được không?"
"Chuyện này..." Tiểu Phách Tử liền đỏ mặt, cúi đầu.
"Đói chết người rồi!" Đột nhiên Hoài Băng cắt đứt lời mọi người, ngồi đối diện Tiểu Phách Tử: "Ta có thể ăn được chưa?"
"Kính mong ngũ cô nương đợi chút." Hoán Thần khiêm nhường ôm quyền nhìn mọi người: "Hôm nay có tất cả mọi người ở đây, ta mong muốn mọi người chứng kiến ta cùng với Nhược Yên bái đường thành thân."
"Được!" Hợp Hoan vỗ vỗ tay.
Hoài Băng ngây ngốc nhìn đôi mắt chắc chắn của Hoán Thần: "Được thôi! Bái đường xong rồi thì để cho ta khắc thêm hình xăm, đến lúc đó ngươi cũng sẽ trở thành một thành viên đảo Thiên Khu, bà bà cũng sẽ bỏ qua cho ngươi."
"Hoán Thần..." Nhược Yên nắm chặt lấy bàn tay Hoán Thần, không nhịn được nơi đáy mắt xuất hiện chút lệ nóng.
Hoán Thần ôn nhu mỉm cười: "Hôm nay chắc chắn là ngày tốt của chúng ta, ta không cho nàng khóc."
"Ta không khóc..." Nhược Yên rưng rưng lắc lắc đầu, trong lòng đều tràn ngập ấm áp.
"Con mọt sách, hôm nay ta đây nguyện làm bà mai một lần cho ngươi cùng tam cô nương!" Tiểu Phách Tử nhảy lên đứng trên ghế gỗ, cao giọng hô to: "Nhất bái thiên địa -!"
Hoán Thần quỳ xuống đất, cùng Nhược Yên nhìn nhau mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nhược Yên..."
Nhược Yên gật đầu, quỳ xuống bên cạnh Hoán Thần, cả hai cùng nhau khom người bái xuống.
Công tử... trong mắt Lưu nhi tràn đầy ưu tư, người thật sự đã quên mất người là nữ nhi sao?
"Nhị bái cao đường..." Hợp Hoan không nhịn được giành hô một tiếng trước, lặng lẽ kéo tay Tiểu Phách Tử, chúng ta có thể nào sẽ có một ngày như vậy không?
Tiểu Phách Tử hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt Hợp Hoan đều tràn đầy rặng mây đỏ, trong lòng không nhịn được dâng lên cảm giác ấm áp.
"Phu thê giao bái -"
Nhược Yên cùng Hoán Thần mỉm cười, khom người lạy, nắm lấy tay nhau thật chặt, đời này kiếp này, hai chúng ta, vĩnh viễn không chia lìa.
"Công tử..." Bỗng nhiên Lưu nhi lo lắng gọi, ánh mắt mới vừa nhìn về phương xa, bất chợt nhìn thấy mấy chiếc thuyền giương buồm lướt thẳng đến đây, không khỏi cuống quít kêu to: "Mọi người nhìn xem kia là gì?"
Hoán Thần nhíu chặt chân mày, ánh mắt mới vừa nhìn thấy cờ hiệu Đại Minh, tức thì âm thầm kinh hô một tiếng, "Không ổn rồi! Là chiến thuyền triều đình!"