"Thúc thúc, người quên ta cũng là nữ nhi sao?" Hoán Thần bình tĩnh nhìn Tô Thành: "Từ nhỏ người đã dạy ta đường đường chánh chánh làm người chỉ cầu không thẹn, hôm nay người lại muốn ta đi lừa người khác sao?"

"Con lấy thân phận nam nhi đối diện với nàng, không lẽ chuyện này không xem là lừa gạt?" Tô Thành hỏi một câu, để cho Hoán Thần ngay tức thì nói không thành lời.

"Bắt đầu từ ngày mai, con hãy giả vờ tiếp cận nàng, tìm cách lấy nàng." Khóe miệng Tô Thành thoáng hiện nụ cười âm lãnh, đây cũng là vẻ mặt mà Hoán Thần chưa nhìn thấy bao giờ: "Đến khi đại hôn ở Lôi Châu chắc chắn là lúc phòng bị của các nàng yếu nhất, chúng ta chỉ cần bố trí binh lực chờ sẵn ở phủ nha, các nàng liền biến thành lươn trong ống!"

Trong lòng bỗng nhiên lạnh đến cực hạn, Hoán Thần nhìn thấy thúc thúc giờ phút này giống như không hề quen biết.

"Tô đại nhân, quả là kế hay!" Lôi Thiên Hộ giơ lên ngón tay cái nhìn Tô Thành, vô cùng tán thưởng.

Thúc thúc, người có biết ta không làm được? Những lời này Hoán Thần không nói ra miệng, chỉ là nặng nề thở dài.

Tô Thành dường như nhìn thấu ý nghĩ của Hoán Thần: "Điệt nhi ngoan, do dự lúc này chỉ làm hỏng đại sự, con thân là tri phủ Lôi Châu, tất nhiên nên vì hoàng thượng tận trung giải ưu, thân là điệt nữ* Tô Thành ta, tất nhiên ta muốn nghe con nói lời tận hiếu, chẳng lẽ con lại muốn trở thành người bất trung bất hiếu hay sao?"

(*) điệt nữ: cháu gái.

"Điệt nhi tự hiểu phải biết trung hiếu lưỡng toàn, chẳng qua là..." Hoán Thần lắc lắc đầu: "Ta là nữ tử làm sao có thể lấy nữ tử?" Thúc thúc, người phải biết Nam Cung cô nương có ân có nghĩa với ta, làm sao ta có thể trở thành người vong ân phụ nghĩa được?

"Nếu như con là nam tử, ngược lại thúc thúc mới không dám cho con đi làm những việc này! Miễn cho con sinh tình sinh nghiệt làm hỏng đại sự. Hiện giờ thân con là nữ tử, thế thì vô cùng vừa vặn rồi, thúc thúc sẽ không lo lắng con vì niệm tình mà bỏ qua cho các nàng." Tô Thành vỗ nhè nhẹ vai Hoán Thần lần nữa: "Thúc thúc chỉ có con là người thân duy nhất, vì vậy đừng để ta thất vọng... kim bài chỉ dụ của hoàng thượng đã ban xuống rồi, nếu như không thể làm được chuyện này, ta và con chỉ có thể ở trên đường hoàng tuyền đàm đạo thân tình thôi."

"Thúc thúc..." Hoán Thần nghẹn ngào khó nói ra, chỉ đành phải cúi đầu: "Cho ta suy nghĩ thật kỹ thêm mấy ngày nữa, được không?"

"Được, thúc thúc biết xưa nay con là người thiện lương, thúc thúc cũng không ép con chuyện này, chẳng qua một bên là thân nhân, một bên là loạn đảng, tất nhiên con phải suy nghĩ thật kỹ là đúng rồi." Vừa dứt lời, gương mặt già nua của Tô Thành tràn ngập thê lương: "Thúc thúc thật sự rất muốn sau khi báo hoàng ân, liền mang theo con rời xa quan trường, tìm một hộ nhân gia thật tốt gả cho con..."

"Thúc thúc, điệt nhi xin phép cáo lui trước." Hoán Thần ôm quyền, không dám nghe Tô Thành nói thêm gì nữa, ta biết người cực khổ nhiều năm như vậy, công ơn nuôi dưỡng của người ta không dám quên, nhưng người khiến ta trở thành một người vong ân phụ nghĩa, thật sự là làm khó ta.

"Đi đi, nếu suy nghĩ kỹ rồi liền đến quán rượu này tìm ta." Tô Thành gật gật đầu.

"Vâng..." Trầm giọng đáp lại Tô Thành, Hoán Thần vô cùng nặng nề rời khỏi quán rượu, nàng giương mắt nhìn phía Bắc ngoại thành Lôi Châu, tuy nhiên mỗi bước chân đều vô cùng trầm trọng, ta có nên tuân thủ lời hứa đến chăm sóc ngươi hay không?

Nhìn Hoán Thần dần dần đi xa, Lôi Thiên Hộ có chút rầu rĩ xoay người hỏi: "Tô đại nhân, dường như điệt nữ của ngươi đang chần chờ..."

"Nữ nhi ta nuôi từ bé đến lớn, tính tình ra sao ta là người hiểu nhất, yên tâm, nàng sẽ đồng ý." Tô Thành vừa nói vừa nhìn lòng bàn tay mỉm cười: "Năm đó ta nhặt nàng từ một thôn quê trở về, nhìn trúng nàng cũng bởi vì đôi mắt trong suốt kia, người có đôi mắt như vậy tất nhiên là người trọng tình trọng nghĩa, công ơn nuôi dưỡng hai mươi năm, nàng không thể chỉ vì mấy tên loạn đảng kia mà phản bội ta được."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

"Ngay cả 'vạn nhất' này cũng đã nằm trong tính toán của ta rồi." Tô Thành phủi phủi chút phấn son còn sót lại trong lòng bàn tay "Nếu nàng dám phản bội ta, chỉ cần nhờ vào 'Thiên Nhật Hương' từ trên người nàng, những tên loạn đảng kia sẽ không chạy thoát được."

"Đại nhân cao minh!" Lôi Thiên Hộ không khỏi cao giọng tán thưởng.

Tô Thành ngẩng đầu nhìn những đám mây đen đang lượn lờ bên cạnh ánh trăng: "Xem ra, ngày mai trời sẽ mưa xuống Lôi Châu, đợi đến khi mưa tạnh, chắc chắn sẽ có tin tức tốt truyền lại."

Lôi Thiên Hộ kinh ngạc nhìn bóng lưng Tô Thành, có thể trở thành quân sư Cẩm Y Vệ, quả nhiên ngươi không phải đơn giản.

Phía Bắc Lôi Châu, ánh trăng trong rừng dần dần trở nên âm trầm.

Hoán Thần im lặng đứng bên ngoài Cô Trúc, nhìn tay nắm cửa đôi phía trên cổng tiểu viện, chần chừ không dám gõ cửa.

Giơ tay lên chạm nhẹ vào cuốn sách mượn của Nhược Yên, Hoán Thần chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ nặng nề, chẳng lẽ ngươi thật ứng với câu nói kia - hồng nhan bạc mệnh sao?

Trên đời này, loạn đảng cũng được, trung thần cũng được, chẳng qua là "nhất triêu thiên tử nhất triêu thần*", thắng làm vua thua làm giặc, thị phi đúng sai, người nào có thể nói cho rõ được?

(*) một đời vua một đời thần, đổi vua thì đổi thần.

["Bệnh có thể chữa, tuy nhiên vĩnh viễn không thể đổi mạng được."]

Từng nói ra một câu thê lương như vậy, Nhược Yên hiện lên rõ ràng trước mắt, sâu thẳm trong lòng Hoán Thần không khỏi dâng lên cảm giác đau đớn.

Một giọt nước mưa lạnh như băng rơi xuống trên mặt, Hoán Thần lùi bước vào mái hiên, ngẩng đầu nhìn mưa phùn bất chợt rơi xuống, cơn mưa hỗn loạn như thế này giống hệt lòng nàng bây giờ, vô cùng hỗn loạn, cũng hoàn toàn lạnh lẽo.

Dụng tâm mà làm, chỉ cầu không thẹn.

Lẩm bẩm đọc lên tám chữ này, Hoán Thần hít vào thật sâu, chắc chắn có cách làm cho chuyện này lưỡng toàn kỳ mỹ, vô luận như thế nào, ta cũng không thể nào làm được chuyện vong ân phụ nghĩa này!

Xoay người trở lại, Hoán Thần giơ tay đặt trên tay nắm cửa, nhưng cũng không gõ cửa. Không cần biết ra sao ta cũng muốn thử một lần, hi vọng có thể tìm ra cách cứu ngươi bên trong những cuốn sách y này, ngươi nên có cuộc sống thuộc về chính bản thân ngươi, không nên bị cuốn vào những thứ chính trị quyền mưu này, lại càng không nên vì chuyện này mà nhầm lẫn cả đời.

Một đêm mưa phùn không biết đã rơi bao lâu rồi, cho đến tận sáng sớm cơn mưa vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Hoán Thần nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ôn nhuận ngày nào giờ nhiều thêm mấy phần khổ sở.

Cuối cùng cũng gõ cửa, Hoán Thần lanh lảnh lên tiếng gọi: "Nam Cung cô nương, Nam Cung cô nương."

Không hề nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy cửa viện Cô Trúc đột nhiên mở ra.

Hoán Thần kinh ngạc đối diện với một đôi mắt oán giận: "Nam... Nam Cung cô nương?"

Trước mắt nàng là người mặc bạch y, bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng cầm dù, mưa rơi xuống dọc theo mái ô, dường như người đã đứng trong mưa được khá lâu rồi.

Sợi dây màu hồng phấn hai bên tóc mai khẽ lay động, để lộ ra sắc mặt tái nhợt của nàng - môi son khẽ cong lên, đôi mắt oán giận vội vàng biến mất, chẳng qua Nhược Yên chỉ nhẹ nhàng dời chiếc ô về phía Hoán Thần: "Ta biết, Tô đại nhân là người giữ lời, chắc chắn sẽ đến đây."

Hoán Thần nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót: "Ngươi đã đứng ở đây bao lâu rồi?"

"Từ khi đại nhân bắt đầu đến bên ngoài tiểu viện..." Nhược Yên khẽ cười nhìn Hoán Thần: "Có phải đại nhân sợ rằng sẽ đánh thức Nhược Yên, cho nên mới lưỡng lự không chịu gõ cửa mà vào phải không?"

Hoán Thần lắc lắc đầu: "Sớm biết Nam Cung cô nương cũng đang đứng như vậy, Hoán Thần đã gõ cửa mà vào rồi."

Nhược Yên chỉ là nhàn nhạt mỉm cười: "Nếu đại nhân đã gõ cửa, không lẽ còn muốn đứng ở ngoài cửa mà không vào sao?" Tô Hoán Thần, ngươi là một vị quân tử, kiếp này Nhược Yên có thể quen được ngươi, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.

"Là Hoán Thần thất lễ rồi." Hoán Thần ôm quyền cúi đầu, bước chậm vào trong tiểu viện.

"Tô đại nhân, mời đi bên này." Nhược Yên mới vừa xoay người lại, chỉ cảm thấy hai chân tê rần, tức thì liền té xuống trên mặt đất.

"Cẩn thận!" Hoán Thần vội vàng đỡ nàng: "Thân thể ngươi vốn không được tốt lại vừa ở đây chịu mưa đêm gió lạnh, làm sao chịu đựng hành hạ như vậy được?" Mới vừa dứt lời, Hoán Thần đã cầm chiếc dù từ tay nàng, kế đến nhẹ nhàng vịn vai nàng: "Hoán Thần vô lễ, kính xin cô nương tha lỗi."

Vừa nói xong, Hoán Thần đóng lại cửa tiểu viện, đỡ nàng đi vào nội viện.

Gương mặt Nhược Yên ửng hồng, nàng cúi đầu, Tô Hoán Thần, cứ tiếp tục ở bên ta đi hết chặng đường, có được không?

Nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng, không hiểu sao trong lòng Hoán Thần lại có chút vui mừng, bất chợt tim đập vô cùng kịch liệt, không cần biết ngươi có phải loạn đảng hay không, ta chỉ biết ngươi là người đáng thương, không nên phải chịu bạc mệnh như thế.

Không tự chủ được kéo nàng ôm vào lòng, dù chỉ là ấm áp trong chốc lát cũng khiến cả hai bất chợt hoảng hốt.

"Nam Cung cô nương..." Cuối cùng đã đi đến trước cửa, Hoán Thần vừa thu lại dù, vừa lùi xuống một chút.

"Hay là đừng gọi ta là Nam Cung cô nương, mà là Nhược Yên được không?" Nhược Yên đột nhiên nói, đưa tay nắm lấy tay áo Hoán Thần.

"Thế ngươi cũng đừng gọi ta là đại nhân, mà là Hoán Thần được không?" Hoán Thần đồng thời mở miệng nói nhỏ, ta nguyện mình chưa từng làm tri phủ Lôi Châu, cũng không nguyện rơi vào ván cuộc này, khó có thể thoát khỏi.

Kinh ngạc nhìn thấy nụ cười trên mặt Hoán Thần dần mất đi, Nhược Yên có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ gần đây đại nhân gặp phải chuyện gì phiền lòng?"

"Thật ra thì có đôi chút, nhưng nói sẽ qua thôi." Hoán Thần khẽ đáp, lấy ra quyển sách từ trong ngực đưa cho Nhược Yên: "Đa tạ ân cứu mạng của Nam Cung cô nương đối với dân chúng Lôi Châu."

"Vì sao ngươi vẫn còn gọi ta là Nam Cung cô nương vậy?" Nhược Yên thất vọng thở dài, nhận lấy sách liền xoay người im lặng bước vào phòng, ngươi có biết ta chỉ muốn ngươi sống.

"Ta chỉ muốn ngươi có thể bình yên mà sống!" Hoán Thần không nhịn được đã lên tiếng nói, vội vã đi theo nàng, giương mắt nhìn sách thuốc chứa đầy trong phòng, kiên định gật đầu: "Tin tưởng ta, ta có thể tìm ra được cách cứu ngươi từ nơi này đấy!"

"Tìm được rồi thì làm sao?" Trong lúc lơ đãng đôi mắt Nhược Yên đã rưng rưng lệ nóng, nàng lắc lắc đầu, hôm nay gặp mặt ngươi, để cho ngươi có thể sống, nhất định ta sẽ đưa ngươi rời khỏi Lôi Châu.

Để xuống chiếc dù trong tay, Hoán Thần lắc đầu: "Nhược Yên... ngươi phải sống mới có thể làm nhiều chuyện ngươi muốn làm."

Lạnh lùng lắc đầu, đột nhiên Nhược Yên lại mỉm cười: "Cho dù là vậy, nếu như bệnh của ta tốt rồi thì sao, nhất định ta phải cơ khổ cả đời, vậy thôi thì không bằng chết sớm cho rồi, tránh việc bị hành hạ."

"Dù vậy, ta muốn ngươi sống." Hoán Thần chỉ nói sáu chữ đơn giản truyền vào tai Nhược Yên khiến cho nàng không khỏi run lên, giương mắt nhìn đôi mắt ôn nhuận của Hoán Thần, đôi mắt trong suốt không bám bụi trần.

"Ngươi đang cảm thông với ta sao?"

"..." Không đáp lại câu hỏi của Nhược Yên, Hoán Thần liền xoay người nhìn sách thuốc chứa đầy trong phòng, ta chỉ cảm thông đối với ngươi thôi sao? "Ta vẫn là câu nói đó, ta chỉ muốn ngươi sống."

"Tô Hoán Thần." Nhược Yên đột nhiên mở miệng gọi, liền chạy đến ôm chặt Hoán Thần: "Nếu ngươi thật sự thương hại ta, vậy để ta ôm ngươi một lần như vậy... ngươi nói ta không biết thẹn cũng được, nói ta không tuân thủ lễ nghi cũng được, ta chỉ muốn... cảm thụ một chút ấm áp chân thật..."

Trong lòng Hoán Thần bỗng dưng kinh động, mỗi lời nói của Nhược Yên rơi vào đáy lòng, nửa là vui mừng, nửa là khổ sở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play