Dù là lần trước Từ Huân đã nói mấy câu đó với Lăng Viên. Có vẻ như cô rất muốn anh nói mấy lời tuyệt tình đó. Tuy Lăng Viên muốn thế nhưng anh biết rõ là cô lúc ấy đang rất đau lòng. Bởi vì anh đã nhìn thấy cô đứng khóc dưới mưa. Chiếc xe đỗ rất xa chỗ Lăng Viên đứng, anh lặng lẽ quan sát cô. Anh biết rõ là cô đang khóc, dù những hạt mưa cứ đầm đìa trên khuôn mặt của cô. Có lẽ vì đứng ở dưới mưa lâu quá nên ngày hôm sau cô đã bị cảm. Chuyện đó đã không ngoài dự đoán của Từ Huân. Nhưng điều bất ngờ là Tô Trân Y nhắn tới cho anh. Lúc đó là đang họp nhưng anh đã bỏ giữa chừng và chạy đi mua thuốc cho cô.

Lăng Viên với anh suy cho cùng chỉ vì giận dữ nhất thời mà thôi. Giờ thì, anh sẽ không cho phép cô vụt mất khỏi anh thêm bất cứ một lần nào nữa.

...

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Vu Kỳ Khuê đã từ lúc nào xuất hiện ở cửa hàng của Tô Trân Y.

“Lăng Viên đâu?! Mau gọi ra đây cho tôi.”

Ở trước cửa hàng, Vu Kỳ Khuê hét với giọng thất thanh cực lớn. Tô Trân Y thì đã đứng ngay bên cạnh cô ta khi cô ta vừa mới đến.

“Tôi nói rồi, cô ấy chưa có đến. Nhưng cô muốn gây sự cái gì cơ chứ?” Tô Trân Y nhìn Vu Kỳ Khuê trừng trừng. Cô không hiểu vì sao hôm nay cô ta lại đến và muốn làm gì?

Cùng lúc đó, Lăng Viên từ taxi bước xuống. Cô nhìn thấy hai người họ thì nhanh chân chạy đến.

“Có chuyện gì vậy?”

“A, cô lết đến rồi đấy à?”

“Vu tiểu thư?” Lăng Viên hơi ngạc nhiên nhìn cô ta.

“Cô, rốt cuộc đã thả bùa mê thuốc lú gì cho Từ Huân của tôi rồi hả? Anh ấy nói hôn lễ của chúng tôi bị hủy rồi! Là tại cô có phải không?”

Lăng Viên kinh ngạc nhìn Vu Kỳ Khuê chằm chằm. Hôn lễ? Bị hủy ư? Hai người họ chuẩn bị kết hôn sao? Nhưng sao giờ lại hủy? Tại sao Vu Kỳ Khuê lại nói là do cô chứ? Chuyện này, một chút cũng không liên quan đến cô kia mà?

“Vu tiểu thư, tôi nghĩ có lẽ cô đã hiểu lầm gì ở đây rồi thì phải. Tôi và Từ thiếu gia từ trước đến giờ chẳng có bất kỳ một mối quan hệ nào hết.”

“Cô nói dối! Nếu không phải vì cô thì sao hôn lễ của chúng tôi bị hủy chứ?! Anh Từ Huân cũng đã nói với tôi là anh ấy thích cô rồi, chỉ có thể là vì cô chứ không là ai khác cả!” Giọng nói của Vu Kỳ Khuê càng lúc càng đanh thép hơn, trong ánh mắt cũng như đang sắp bùng lửa.

Lăng Viên im lặng một lúc. Cô đang suy nghĩ liệu những gì cô ta nói có phải là sự thật hay không. Chuyện mà Từ Huân thích cô, cô biết chứ! Nhưng chẳng lẽ anh ta si mê cô đến mức hủy bỏ cả hôn lễ với một cô gái khác hoàn toàn cô như thế ư? Đã vậy, gia thế của Vu Kỳ Khuê thì ai ai cũng biết rõ. Một người như vậy, xứng đáng và hợp với anh ta hơn cô nhiều cơ mà? Lăng Viên không biết anh ta đang nghĩ gì nữa, càng không thể hiểu nổi người đàn ông này nữa rồi.

“Vu tiểu thư, cô có chắc là hôn lễ của hai người bị hủy không?”

“Nếu không hủy thì tôi tốn thời gian đến đây làm gì hả? Tối hôm qua, chính mẹ của anh ấy đã nói cho tôi biết đấy. Cô có biết lúc đó tôi đã đau lòng đến mức nào không?” Càng nói, giọng của Vu Kỳ Khuê càng nghẹn lại, ánh mắt của cô ta cũng bắt đầu đỏ hết lên.

“Vu tiểu thư, tôi rất tiếc vì hôn lễ của hai người đã bị hủy nhưng tôi dám chắc. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”

“Cô... Cô còn định chối đến bao giờ nữa hả?” Cơn giận Vu Kỳ Khuê lúc này đã lên đến đỉnh điểm, cô ta không thể không hét lên với mỗi câu nói.

“Còn nếu cô vẫn không tin, thì tôi nghĩ tốt nhất cô nên đi hỏi Từ thiếu gia cho rõ đi. Anh ta, sẽ cho cô một câu trả lời mà cô sẽ nhớ cả đời này đấy.” Nói xong, Lăng Viên hơi cúi đầu chào rồi kéo tay Tô Trân Y đi vào trong.

...

“Nè, chuyện này là sao?”

“Cậu cũng thấy nãy giờ rồi đó. Có lẽ hai người họ chuẩn bị kết hôn.”

“S... Sao có thể chứ? Từ Huân hôm đó còn...” Nói đến đây thì đột nhiên Tô Trân Y im bặt, cô lấy tay bịt miệng mình lại.

“Hả? Hôm đó như nào?”

“Khô...Không có gì đâu. Dù sao hôn lễ cũng bị hủy rồi mà haha.”

“Ý cậu là sao? Cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không? Mau nói đi!”

Tô Trân Y lắc đầu lia lịa, cô bước nhanh đi lên tầng hai. Lăng Viên cũng lập tức đuổi theo, Tô Trân Y cảm thấy hối hận vì lúc nãy đã lỡ lời như thế, cô sao lại bất cẩn vậy cơ chứ?

“Trân Y! Mau đứng lại cho tớ. Tớ biết cậu đang giấu tớ chuyện gì đó, hôm nay cậu mà không nói là không xong với tớ đâu đấy.”

“Hả? Cậu định làm gì tớ sao?”

“Nếu cậu không nói, tớ sẽ ngay lập tức quay về thành phố kia. Không ở đây với cậu nữa đó!”

“Ơ... Đừng mà Viên Viên.” Tô Trân Y tiền đến ôm lấy cánh tay Lăng Viên, cô không ngờ Lăng Viên lại nói như thế.

“Vậy thì mau nói đi.” Lăng Viên khẽ mỉm cười. Giải quyết Tô Trân Y đối với cô mà nói thì dễ như trở bàn tay.

“Haizzz, tớ nói, tớ nói.” Tô Trân Y thở dài một cái, cô không ngờ bản thân lại dễ dãi như vậy. Tô Trân Y từ từ đi đến chiếc ghế được đặt gần đó rồi ngồi xuống.

Sau đó, Tô Trân Y bắt đầu kể tường tận từ chuyện Từ Huân tìm đến đây vào ngày hôm đó, cho đến chuyện hôm Lăng Viên bị cảm, chính Từ Huân lập tức chạy đi mua thuốc và mang đến khách sạn ngay sau khi Tô Trân Y gửi tin nhắn cho anh ta. Lăng Viên im lặng sau khi nghe Tô Trân Y nói xong. Tuy bên ngoài cô không có biểu hiện ra cảm xúc gì cả nhưng trong lòng Lăng Viên giờ đây lại dấy lên cảm xúc khó chịu, cô ghét cảm giác này! Rất không muốn có, nhưng giờ đây cô đã không thể chịu nổi nữa rồi. Cho đến giây phút này, cô không thể chối bỏ việc bản thân vốn đã có tình cảm với người đàn ông đó. Đây là chuyện mà cô nhất định không thể để nó xảy ra với cô, nhưng cuối cùng cô lại không thể khống chế được trái tim mình. Nhưng dù là thế, cô vẫn không muốn mình sẽ ở bên cạnh anh ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play