Cô không nghĩ nữa, chắc chắn hôm nay chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Lăng Viên định đi vào rạp chiếu phim trước thì bất chợt phía sau có một giọng nói vang lên.
“Lăng Viên.”
Cô hơi giật mình quay người lại.
“T... Từ Huân?”
Phải, người vừa gọi cô không ai khác đó chính là Từ Huân.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trong giọng nói của Từ Huân tuy có chút vui vẻ nhưng anh lại chẳng hề cười, khuôn mặt lại đang rất bình thản không có cảm xúc gì khác.
“Hơ, Từ thiếu gia. Trái đất này thật tròn.” Lăng Viên mỉm cười, nhưng nụ cười này của cô có đôi ba phần khó chịu.
Nhưng tại sao lại có thể trùng hợp một cách kì lạ như thế chứ? Anh ta cũng đến xem phim ư? Ha, chắc là vậy rồi. Đến rạp chiếu phim thì để xem phim chứ xem gì bây giờ? Lăng Viên thoáng để ý, Từ Huân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần tây. Khá giống với mấy lần mà anh ta ở cửa tiệm của cô.
“Em đi một mình sao?”
“Không, tôi đang chờ bạn.”
“Vậy à. Lần này em định ở lại đây bao lâu?”
Từ Huân đột nhiên tiến đến gần khiến Lăng Viên giật mình mà lùi vài bước.
“Tôi chưa biết, chắc là sẽ về sớm thôi.”
“Sao em không ở lại lâu thêm một chút?”
“Tại sao? Tôi chả có gì phải ở lại đây lâu cả.”
“Em chưa từng nghĩ về tôi sao?”
Lăng Viên nhìn Từ Huân trừng trừng. Từ lúc nào mà anh ta đã đứng gần ngay tận trước mặt cô rồi? Chỉ cách khoảng nửa bước chân mà thôi.
Câu hỏi mà anh ta vừa hỏi cô khiến cô không cách nào trả lời lại được. Nếu nói không nghĩ về Từ Huân là nói dối, nhưng sao cô lại không muốn nói thật ra thế này? Trái tim Lăng Viên bỗng chốc đập liên hồi, có phần nhanh hơn bình thường. Cô không hiểu tại sao lại thế? Đôi ba lần chỉ nghĩ về Từ Huân một chút thôi mà trái tim này như thể là không chịu đựng nổi vậy. Mà giờ đây, người đàn ông này lại còn đang ngay trước mắt cô, khiến cho Lăng Viên bắt đầu loạn xạ cả lên, rối bời đến mức cô không thể nói nên lời nào nữa.
“Nè!!!”
Tiếng gọi vang vọng của ai đó khiến cô giật mình nhìn đến hướng có giọng nói vừa phát ra.
Lăng Viên nhìn thấy Tô Trân Y đang hớn hở chạy nhanh đến đây. Mà đi phía sau cô ấy dường như là có ai nữa thì phải? Sao Lăng Viên lại cảm thấy quen quen thế này?
Từng bước từng bước tiến đến gần. Người phía sau Tô Trân Y càng hiện rõ hơn trong mắt Lăng Viên. Chính là Từ Luân chứ không ai khác vào đây!
Sau đó thì cô lại quay sang nhìn Từ Huân, anh ta vẫn đang chằm chằm vào người cô.
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
“Hai người đang làm chuyện gì lén lút sao?” Từ Luân nhanh chóng xuất hiện đứng cạnh cô cùng Từ Huân. Anh ta cười cười hỏi, nụ cười trông đáng ghét vô cùng.
“Lén lút thì đến lượt anh quản à?” Lăng Viên liếc Từ Luân một cái, cô sau đó thì đẩy người Từ Huân, quát lớn: “Tránh ra cái coi!” Rồi quay người đi vào trong rạp phim.
Từ Huân cùng Từ Luân bốn mắt nhìn nhau, Từ Luân nhún vai rồi nói: “Cô ấy bị sao vậy?”
“Ơ... Nè, Viên Viên chờ tớ với!” Tô Trân Y vừa gọi vừa nhanh chân chạy theo, hai thiếu gia nhà họ Từ sau đó mới chầm chậm đi vào sau.
...
Bên trong.
Bốn người họ rất nhanh đã ngồi trước màn hình của rạp chiếu phim rồi.
Lăng Viên ghé sát vào tai Tô Trân Y, cô thì thầm hỏi nhỏ: “Này, không phải là chỉ có hai chúng ta đi thôi sao?”
“Tớ chỉ rủ cậu đi xem phim chứ đâu có nói là đi mỗi hai chúng ta đâu.”
Lăng Viên đưa tay sang eo Tô Trân Y rồi nhéo nhẹ. “Cậu lừa tớ!”
“A, đau...” Mặc dù đau nhưng Tô Trân Y chỉ dám kêu rất nhỏ.
Quả thật là Tô Trân Y lừa Lăng Viên, luôn cả việc kẹt xe hôm nay. Nhưng tất cả là Tô Trân Y đều có lí do cho chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT