Đau khổ? Liệu có phải là cảm giác hiện giờ không?

Cô mãi mãi sẽ bị chôn vùi vào nơi tối tăm này ư? Sẽ không có một ai tìm ra cô, sẽ không có một ai biết cô đang ở đâu cả...

Ngày thứ bảy ở nơi này.

Cơ thể Lăng Viên ngày một gầy gò hơn vì cô chẳng ăn uống gì bao nhiêu mặc dù lão đó có mang đồ ăn đến. Đối với cô hiện giờ việc ăn uống không còn quan trọng nữa.

Lăng Viên đi đi lại lại trước cửa sổ nhỏ, cô thoáng nhìn được phía dưới có mấy bông hoa đã úa héo sắp tàn vì không ai tưới nước cho chúng. Cũng phải, bác làm vườn không còn ở đây nữa thì có ai đâu mà chăm sóc cho chúng chứ? Cô có cảm giác chúng đang dần chết đi một cách oan uổng.

Cô đứng lại một chỗ, hướng mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm ngoài kia, những đám mây bồng bềnh vẫn đang từ từ trôi đi. Từ ngày cô bị nhốt ở đây, có một điều cô rất khâm phục chính mình đó chính là không rơi lấy một giọt nước mắt. Không phải vì cô kiềm chế mà là cô chẳng tìm thấy đâu nước mắt để mà khóc nữa. Nhưng việc khóc đó không có ích lợi gì cả, dù cho ngồi thút thít cũng chẳng ai đến cứu cô.

Đã một tuần cô không đến công ty rồi, không biết tên Tổng Giám Đốc kia có đang nghĩ gì về cô không? Đột nhiên biến mất như thế thì ít nhiều gì anh ta cũng phải suy nghĩ chứ nhỉ? Cô hy vọng là như thế, chí ít vậy cũng có người sẽ không quên đi cô.

...

Phòng Tổng Giám Đốc, có một người đang đứng ngồi không yên ở đây.

Chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, đã bảy ngày rồi nhưng vẫn không thấy Lăng Viên đến công ty, cô đã mất tích không một chút dấu vết.

“Anh à, hay chúng ta đi báo cảnh sát đi?” Từ Luân ngồi ở ghế nhìn khuôn mặt toát lên đầy sự lo lắng của Từ Huân. Không khác gì anh, Từ Luân cũng đang rất rối bời, hơn hết là càng lo sợ nữa.

“Biệt thự Lăng gia?”

“Sao cơ?” Từ Luân hơi nghiêng đầu, khó hiểu trước câu nói của Từ Huân.

“Chẳng phải cô ta là tiểu thư của Lăng gia sao? Cũng rất có thể là về đó.” Nhưng như thế thì sao chứ? Không lẽ cô về đó rồi không trở lại nữa sao? Từ Huân cảm thấy nghi ngờ suy nghĩ của chính mình.

“Nhưng chúng ta đột nhiên đến đó có phải rất kỳ lạ không?”

“Anh à, có khi nào cô ấy bị bắt cóc không?” Từ Luân lại nói tiếp, vẻ mặt anh khi nói câu này có chút hoảng hốt.

“Bắt cóc? Tại sao chứ?”

Sao lại có thể là bắt cóc được chứ? Là ai mà muốn bắt cô? Chuyện này nghĩ ra thì có hơi vô lý. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì lại có khả năng, Lăng Viên đã biến mất bảy ngày rồi. Nếu là người bình thường thì họ đã báo cảnh sát.

“Thế anh có biết biệt thự Lăng gia ở đâu không?” Từ Luân đột nhiên hỏi.

Từ Huân trầm tư một lúc rồi nói: “Lúc trước có thấy qua trên báo viết.”

“Vậy anh có còn nhớ không?”

Từ Huân lại nghĩ ngợi cái gì đấy. “Không chắc.” Ngừng một chút rồi anh nói tiếp: “Cứ đi thử đã.” Nói rồi anh cầm áo khoác lên liền chạy ra ngoài.

“Anh, chờ em với.” Từ Luân cũng nhanh chân chạy theo sau.

...

“Chắc là ở đây.”

Từ Huân phanh xe trước một biệt thự, thật ra bản thân anh cũng không biết là có đúng không nữa.

“Cái đường gì mà rùng rợn thế này không biết.” Từ Luân nhìn xung quanh bất giác thấy nổi da gà.

Quả là con đường vào đây có hơi tăm tối, nhưng nơi này dường như chỉ có mỗi căn biệt thự này ở đây. Cứ như là tách biệt với thế giới bên ngoài vậy. Chỉ có con đường khá nhỏ dẫn vào đây, bên đường thì có mỗi toàn cây với lá.

Hai người bước ra khỏi xe, đứng trước cổng nhìn vào.

“Khoá rồi sao?” Từ Luân cầm ổ khoá đã bị khoá lên nhìn.

Từ Huân quan sát căn biệt thự to trước mắt mình, anh có thể đoán được rằng nó đã được xây khá lâu. Nhưng dù vậy thì vẫn giữ được dáng vẻ đẹp đẽ vốn có ban đầu. Nhìn chính diện vào thì dễ thấy được là có rất nhiều phòng, có phòng có ban công, có phòng thì chỉ có cửa sổ. Có một điều rằng mỗi cửa sổ hay ban công đều đóng chặt lại, cảm giác rất ngột ngạt, cứ như không muốn cho không khí lọt vào vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play