Bác sĩ bôi một ít thuốc lên miệng vết thương rồi băng lại chọc nhẹ vào trán Lạc Dư,

- Cũng may bạn học Lâm không có ý xấu, nếu không con đã trúng độc chết rồi.

Lạc Dư rơm rớm nước mắt ủy khuất nhìn bác sĩ,

- A a a..

Bác sĩ bị nhìn tâm liền mềm nhũn,

- Moah, ngoan, không khóc, ta sai rồi được chưa.

Lạc Dư bĩu môi, trong đầu âm thầm đắc ý, bộ dáng này quả nhiên không tệ, hí.

250 chứng kiến từ đầu đến cuối, nó nhìn đám người lo sốt vó khinh bỉ, một đám ngu xuẩn.

Lạc Dư được đưa ra ngoài, sắc mặt hiệu trưởng vô cùng khó coi:

- A Dư, sao con lại đánh bạn.

- A a a..oa..

Lạc Dư cúi đầu hai đệm thịt màu hồng phấn bất an che mặt, mọi người không chịu nổi, một người đứng ra:

- Hiệu trưởng, A Dư chỉ là một đứa nhỏ, nó cũng chỉ muốn làm quen với A Trạch thôi mà.

Dừng một chút lại nói:

- Mà ngài biết rồi đó, A Trạch rất lạnh, A Dư vì nó không biết nên tưởng nó ghét mình nên mới không nhịn được muốn đánh, đúng không A Dư.

Lạc Dư nức nở gật gật, trong đầu lại cười sặc sụa,

"Mèo mướp thúi, họ ngay cả lí do cũng nghĩ cho ta rồi kìa"

250 -/.../

Hiệu trưởng thở dài, bà trừng mắt làm ra vẻ uy nghiêm,

- A Dư, lần sau không được như vậy nữa, biết chưa.

Lạc Dư vội vã đồng ý, cậu được đưa về lớp học, giáo viên nhẹ giọng nói bên tai Lạc Dư:

- Không được cử động mạnh, mấy hôm nay con phải nghỉ ngơi nha.

Lạc Dư vô tội gật đầu, cô giáo lúc này an tâm rời đi, thật ra thế giới này có không ít thuốc có thể khôi phục vết thương chỉ sau vài giây, nhưng chiến trường đang cần một lượng lớn thuốc cho binh sĩ nên Lạc Dư chỉ đành chịu ủy khuất mấy ngày a.

Lạc Dư liếc xéo Lâm Minh Trạch đang ngồi một bên, vết thương trên mặt hắn không nặng, đã đóng vảy rồi.

- A a.

Lạc Dư đi đến chiếc giường nhỏ nhắn của mình nằm xuống, không chơi với ngươi nữa, ta dỗi.

Lạc Dư vừa quay đầu đi thì Lâm Minh Trạch nhìn sang,

"Giờ để ý mới thấy, thằng nhóc mới tới này, có chút, đáng yêu"

....

Hôm sau,

Lạc Dư nằm bò nhìn mấy đứa bạn đang chơi, cậu kêu "A" một tiếng, chán quá đi.

Lâm Minh Trạch dùng đuôi quấn lấy quả bóng, hắn nhìn Lạc Dư nghĩ nghĩ rồi bò đến bên cạnh cậu.

- A a a.

Lâm Minh Trạch dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào lớp lông trắng trên đầu Lạc Dư,

- A a a( ngươi cọ ta làm gì)

Lạc Dư nghi hoặc nhìn hắn, tên này lại muốn đánh nhau à. Cậu dùng móng vuốt đẩy Lâm Minh Trạch ra, hắn lại dán vào,

- Rè rè...

Lâm Minh Trạch lè lưỡi liếm đám lông, đừng giận nữa mà, ta ở đây chơi với ngươi.

Lạc Dư dùng răng thỏ cắn Lâm Minh Trạch một cái, hắn cũng chẳng phát ra chút âm thanh nào để mặc cậu cắn.

- A?

Lạc Dư cảm thấy trong miệng có mùi tanh thì vội nhả ra, tại sao không đánh trả a.

- A..rè rè.

Lâm Minh Trạch chớp mắt nhìn khiến cậu có chút chột dạ lè lưỡi liếm vết thương của hắn.

- A a a.

Chiếc lưỡi hồng hồng mềm mại đối lập hoàn toàn với lớp da rắn đen tuyền, Lâm Minh Trạch nhìn Lạc Dư kêu một tiếng,

- A..rè rè.

- A?

Lạc Dư nghi hoặc ngẩng đầu lên, kêu cái gì nữa, Lâm Minh Trạch lè lưỡi chui tọt vào trong lòng Lạc Dư đặt đầu lên hai cái chân ngắn tũn của cậu ngang nhiên nhắm mắt lại ngủ,

- A ơ.

Lạc Dư muốn đứng lên, cậu còn chưa hết giận đâu hừ,

- Rè rè...

Lâm Minh Trạch lấy đuôi chạm vào vết cắn trên người Lạc Dư lập tức im thin thít để cho hắn ngủ,

- A a.

Lạc Dư nhìn Lâm Minh Trạch ngủ ngon như vậy mắt cũng bắt đầu mơ màng,

"Buồn ngủ quá"

Lạc Dư đem Lâm Minh Trạch thành cái gối ôm vùi đầu vào,

- A rè?

Lâm Minh Trạch mơ màng, hắn nhìn cái đầu thỏ xù xù kêu một tiếng rồi lại ngủ tiếp,

- Ưm...rè rè..

Trong lớp,

Giáo viên: -...

Hổ con: -.....

Sói con:-....

"..."

Chỉ có duy nhất một con chó nhỏ lông vàng là thấy thích thú sủa một tiếng chạy tới nằm bên cạnh hai người ngủ, mấy con khác thấy vậy tuy chưa muốn nhưng cũng lần lượt trở về giường của mình.

Giáo viên: -....

"Lũ phá hoại này lên cơn gì nữa đây"

Giáo viên đề phòng nhìn từng đứa một, nhưng hôm nay bọn Lạc Dư quả thật không có làm việc gì chọc cô giáo, họ ngoan mà.

Lạc Dư lúc này đột nhiên mở bừng mắt ra nhảy lên, Lâm Minh Trạch vừa mới nhắm mắt không được bao lâu thì bị cậu đá văng sang một bên, hắn không muốn tỉnh cũng phải tỉnh,

- A a a.

Mấy con khác cũng mò dậy,

- A a a.

- A a a.

Lạc Dư chỉ tay về phía cánh cửa mấy đứa trong lớp liền đẩy một cái ghế tới để đứa cao nhất trong lớp chèo lên khóa cửa lại,

- A a a.

Lạc Dư lại chỉ mấy cái rèm cửa, một bạn sóc trong lớp nhanh trí nhảy lên kéo hết vào,

- A a a.

Một đám động vật nhỏ xíu lao vào vật lộn,

- A a ( Cút ra, không được đè lên người ta)

Lạc Dư đẩy con chó vàng trên người mình, cậu tránh lé cái lưỡi của nó, liếm ướt hết lông cậu rồi.

Lạc Dư đẩy không nổi, không biết từ lúc nào Lâm Minh Trạch đã xuất hiện bên cạnh cậu,

- Rè ~...

Con chó vàng - Cảnh Du dựng đứng lông ngoan ngoãn buông Lạc Dư ra kêu ư ử đứng một bên nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play