Lạc Dư còn chưa hiểu cái gì đã bị người kéo tới sân bay, đợi đến khi cậu hoàn hồn thì bản thân không biết từ lúc nào đã đứng trên đất nước của mình rồi.
- Tôi... cậu.
Lạc Dư lắp bắp muốn nói gì đó nhưng bị Nhan Mặc cắt ngang.
- Ngoan ngoãn một chút nếu không đừng trách người anh trai này tàn nhẫn.
Lạc Dư bĩu môi, người gì đâu mà đúng lúc vậy không biết, đến sớm một chút thì cậu không đi tìm nữ nhân rồi, không thì đến muộn một chút, để cậu thoải mái xong có phải tốt hơn không.
- Anh trai à, anh muốn đưa em đi đâu vậy, em muốn về nhà ~
Nhan Mặc, cậu không phải muốn làm anh trai sao, tôi gọi như vậy cậu nhất định là rất đắc ý đi, hắc, đến lúc cậu dùng thứ "bé nhỏ" kia đâm vào người em trai mình thì không biết sẽ có cảm nhận như thế nào đây.
Nhan Mặc mặc kệ cậu, hắn lái xe đưa cậu đến một căn biệt thự vùng ngoại ô, mọi thứ ở đây đều được làm tự động hóa, xe của hắn vừa đi vào thì cánh cửa lập tức đóng lại.
- Xuống xe.
- Không.
Lạc Dư cứng đầu không chịu, mới vừa gặp lại đã bắt nạt cậu, muốn cậu nghe theo? Đừng hòng.
Nhan Mặc âm trầm nhìn người đang ngồi trong xe, Lạc Dư, em vẫn chẳng thay đổi gì cả, cũng chẳng chịu trưởng thành lên.
- Anh nói lại một lần nữa, xuống xe.
Giọng của Nhan Mặc có chút nguy hiểm, Lạc Dư cảm nhận được nhưng cậu không cho là đúng, khoanh tay ngồi chềnh ềnh trên xe.
- Đưa em về nhà.
Nhan Mặc mất kiên nhẫn cúi xuống nhấc bổng Lạc Dư lên sải bước đi vào trong nhà.
Lạc Dư gân cổ cãi lại, đột nhiên bị đánh khiến cả người cậu đỏ như tôm luộc, ủy khuất sờ sờ tai.
- Anh trai bắt nạt em.
Nhan Mặc khựng lại, trái tim không nhịn được nhói lên. Hắn thở dài cụng đầu mình vào đầu Lạc Dư nhẹ giọng.
- Em phải ngoan thì anh mới không bắt nạt em chứ, em hư như vậy, lại còn không nghe lời, anh làm sao có thể làm ngơ mà không dạy dỗ được.
Lạc Dư sụt sịt, chỉ giỏi ngụy biện, rõ ràng là bắt nạt cậu còn không chịu nhận, tra nam.
- Một năm trước anh ghét em lắm mà, em đi cho khuất mắt anh rồi sao tự nhiên lại chạy sang bắt em về, anh có ý gì đây.
Nhan Mặc ôm người mang vào phòng đặt chân xuống giường bất đắc dĩ búng trán cậu một cái.
- Anh không ghét em.
- Nói dối.
Lạc Dư trừng mắt phản đối, Nhan Mặc rất tự nhiên vươn tay sờ sờ má cậu, mềm thật, sao giờ hắn mới biết trò này cơ chứ.
- Nè, bỏ tay anh ra, không cho sờ.
Lạc Dư tát bay cái tay vô nhân tính nào đó ôm một bên má bị tên đáng chết kia hết nhéo lại xoa, đau chết đi được.
- Anh đi nấu cơm, quần áo của em ở bên đó, lát nữa anh lên mà thấy em còn chưa tẩy sạch cái mùi của nữ nhân khác trên người thì khỏi ăn biết chưa.
Nhan Mặc ra ngoài, Lạc Dư ngơ ngác ngồi nhìn cánh cửa đã đóng lại.
- Hừ.
Cậu đứng dậy mở cánh cửa thông với phòng bên cạnh.
- Oa~
Đầy một phòng quần áo luôn, lại còn toàn là đồ cậu thích. 250 thấy nam chính đã rời đi, nó chui ra bay lượn khắp phòng.
- / Ước gì tôi cũng có một căn phòng toàn quần áo đẹp như thế này./
Lạc Dư nhíu mày.
- Mèo mướp thúi, ta có một thắc mắc.
- / Gì vậy?/
250 bay lơ lửng trước mặt cậu nghi hoặc hỏi, Lạc Dư đảo mắt cười hì hì.
- Ta thắc mắc là... ngươi có mặc quần áo không vậy.
250 hóa đá tại chỗ,
- / Cậu hỏi cái này làm gì?/
- Thì tò mò thôi, lần nào ta cũng nhổ sạch lông của ngươi, đó có phải quần áo của ngươi không vậy.
250 cười gượng.
- / Đúng, nó là quần áo của bổn bảo bảo./
Nói xong lập tức chui lại vào trong không gian li*m lông, hức, nó không nói cho kí chủ biết là nó không mặc đồ đâu, lông trên người nó cũng không phải là quần áo, nếu mà hiện hóa thành hình người...thì thứ cần che không che, thứ không cần che cũng không có gì để che.
A a a, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, dù gì cũng chẳng có ai biết nó không mặc đồ, có lông tạm che đi mấy chỗ bí ẩn rồi, không lo.
- Sao mi lại trốn rồi, ra đây xem nào, ta còn chưa nói hết mà.
- / Kí chủ, tôi phải nghỉ ngơi, tạm biệt./
Nói xong nó liền tự ý ngắt kết nối, Lạc Dư còn định nói cái gì đó nhưng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng của Nhan Mặc.
- A Dư, tắm xong chưa.
- Đợi một chút.
Cậu vội vàng lấy đại một bộ chạy đi tắm.
- Ăn xong thì đi nghỉ ngơi, ở nhà đợi anh.
Nhan Mặc ưu nhã dùng khăn giấy lau lau miệng, Lạc Dư ngẩng đầu lên.
- Cậu... à, anh trai, anh muốn đi đâu.
Nhan Mặc xoa đầu cậu dịu dàng nói:
- Ở công ty có việc gấp, anh phải về đó xử lí, nhanh thôi, ở nhà đợi anh.
Nhan Mặc ăn xong trước cậu, Lạc Dư thấy hắn đi lên lầu một lúc rồi mang theo túi hồ sơ rời đi.
Cạch
Nhan Mặc vô thanh vô tức dùng chìa khóa khóa cửa lại, hắn nhìn điện thoại, trên đó hiện lên nhất cử nhất động của Lạc Dư.
- A Dư, em phải ngoan nha, đừng để anh phải dùng đến căn hầm đó.
Ý cười trên mặt mắt càng đậm, không ai biết là hắn đang trông đợi, mong chờ Lạc Dư phạm sai lầm đến mức nào, hắn a, muốn đen cậu th** chết, khiến cậu triệt để sa đọa vào cái thứ tinhduc cấm kị này.
Hítt
Nhan Mặc nhìn cái thứ đang ngẩng đầu dưới thân cười khổ, lần nào nghĩ đến Lạc Dư là cái thứ này lại nhô lên kháng nghị, hắn thở dài.
- Muốn sao? Đợi thêm vài ngày nữa, đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi đâm nát tiểu đ*ng của A Dư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT