Vân Duật vẫn cảm thấy có cái gì đó sai sai, hắn nhíu mày đẩy người ra.

- Ôm ôm ấp ấp cái gì, tránh ra.

Quân Nhạc vô duyên vô cớ bị đẩy ra, lông mi dài cụp xuống che giấu đi đôi đồng tử màu xanh dương tuyệt đẹp lại có chút lạnh lẽo.

- Bảo bối, em không ngoan.

Chớp mắt anh ta liền ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi không đổi nói.

- Hừ.

Vân Duật đảo mắt cười hừ định nhanh chân chuồn lẹ, chỉ là thật đáng tiếc, hắn quanh năm suốt tháng không ăn uống tiệc tùng thì cũng là "chơi" người ta.

Hắn a.

Yếu còn hơn gà.

- Tiểu bảo bối Vân Duật, em... chạy không thoát.

Anh ta nhanh hơn một bước dùng thân thể lực lưỡng của mình chặn người lại, bàn tay to lớn không ngại ngùng vỗ mạnh vào quả đào mềm.

- Em như vậy thì cần phải trừng phạt nha.

Quân Nhạc khàn giọng, sâu trong đôi mắt của anh ta lóe lên tia điên cuồng, ducvong chiếm hữu trong đôi mắt màu xanh dương đó ngày càng nồng đậm.

- Vân Duật, hôm nay em sẽ trở thành người của anh, em yên tâm, anh nhất định không bạc đãi em, thứ em muốn, tất cả đều cho em.

Vân Duật bị Quân Nhạc siết chặt không thể cử động được, đôi môi mỏng manh bị chiếm giữ cắn xé đau đớn.

- Cút, Quân Nhạc, ngươi cút... ưm.

Vân Duật hung hăng cắn một nhát vào khóe môi Quân Nhạc làm hắn chảy máu.

- Người châu á các em đều như vậy sao, tạc mao giống như mèo hoang nhỏ vậy, bề ngoài hung dữ bên trong... damdang.

- Anh...

Sắc mặt Vân Duật biến đen, hắn âm trầm liếc mắt quan sát người đàn ông trước mặt cười lạnh.

- Ha, vậy những người như các anh cũng có khác gì chúng tôi, đều toàn là động vật sống bằng nửa thân dưới.

- Em...

Quân Nhạc sắc mặt âm trầm như nước, lệ khí trên người anh ta tăng vọt phóng thẳng về phía Vân Duật.

- Hậu quả của việc chọc tức tôi, em, không chống đỡ nổi đâu.

Vân Duật nhếch môi, đùng một cái, vẻ ngoài yếu ớt của hắn lặn mất tăm, lệ khí không hơn không kém Quân Nhạc phóng ra tranh đấu với anh ta.

- Anh nghĩ, mình... rất giỏi sao.

Hắn chế giễu cười một tiếng, đôi mắt đen nhánh không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào anh ta.

- Quân Nhạc đúng không...

Vân Duật châm chước một chút rồi nói:

- Anh, cũng chỉ là loại thích chạy theo ducvong như tôi mà thôi, haha.

Đúng vậy, hai người đều là cùng một loại người, hắn không biết Quân Nhạc chạy theo thứ dơ bẩn này vì cái gì nhưng hắn biết lí do mình đến với cái thứ tà đạo, bẩn thỉu này.

Vân Duật hắn, đâu có phải người trong sạch gì đâu.

- ...

Quân Nhạc không nói, nụ cười nhàn nhạt trên mặt cũng triệt để biến mất, hứng thú muốn lăn giường với Vân Duật chẳng còn dư lại chút nào.

- Cậu không có tư cách chỉ trích tôi.

Xung hô trong miệng Quân Nhạc phát ra hoàn toàn thay đổi, anh anh em em gì đó cũng không dùng nữa. Anh ta biết, người này, không ăn được.

Khuôn mặt Quân Nhạc không có một chút cảm xúc dư thừa nào, tình ý mà Vân Duật mới thấy dường như chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

- Chậc, tốc độ lật mặt nhanh không kém tốc độ lật sách a.

- Vậy sao?

Vân Duật nheo mắt,

- Đúng vậy.

Quân Nhạc nghịch nghịch ngọn tóc mềm mại của Vân Duật cảm thán.

- Tóc của cậu thật mềm.

Anh ta muốn cúi đầu ngừi thử nhưng bị Vân Duật đẩy ra.

- Cút.

Một chữ cút này đã khiến lửa giận lập lòe trong lòng Quân Nhạc bùng phát, hắn gằn giọng.

- Vân Duật, cậu đuổi tôi "cút" hơi nhiều rồi đấy.

Anh ta cũng không phải là cẩu mà muốn đuổi thì đuổi.

- Tôi thích thế đó, anh muốn làm gì tôi.

Quân Nhạc vươn tay túm tóc Vân Duật giật ngược ra đằng sau.

- A.

Cơn đau đột nhiên ấp tới khiến Vân Duật không kịp phản ứng hét toáng lên. Lạc Dư ở trong phòng hiệu trưởng đang đối phó với ông già thích chiếm tiện nghi giật thót mình.

- Xảy ra chuyện gì?

Lạc Dư khó hiểu cau mày, tiếng hét của Vân Duật có gì đó không đúng, cái này không giống với "tâm sự" mà Quân Nhạc nói.

Ra ngoài xem thử.

Lạc Dư đẩy lão già hiệu trưởng ra, tiếp xúc với Quân Nhạc một thời gian, cậu không nghĩ người này sẽ làm việc gì quá quắt như vậy nhưng lần này cậu phải đi khám mắt lại rồi, mắt mù mới tin tưởng một người vũ phu.

- Ấy, khoan đi đã.

Hiệu trưởng vội vàng giữ người lại không cho đi, tiếng hét vừa rồi ông ta cũng nghe thấy, Quân Nhạc là người như thế nào ông ta hiểu rất rõ, nhất định không được đề người khác thấy anh ta đánh người.

- Cậu không phải muốn làm thủ tục à, lại đây tôi giải quyết cho.

- Không cần, ông tránh đường cho tôi đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

Lạc Dư giơ nắm đấm, lão già hiệu trưởng vẫn không có ý định để cậu bước ra ngoài cửa, nhất quyết nắm chặt cổ tay cậu không buông.

- Đáng chết, Quân Nhạc, ngươi buông tay.

Vân Duật nhăn nhó gằn giọng đằng đằng sát khí nhìn người nam nhân trước mặt, cái này mà ôn nhu, hiền lành học trường sao, có mà là tên bạo lực, tâm lí bienthai thì có.

- Tôi đã nói cậu đừng có chọc tức tôi rồi đúng không.

- Phi, tránh xa ông đây một chút.

Quân Nhạc lau nước miếng trên mặt, cơ bắp lực lưỡng trên ngườ căng ra.

- Dám vô lễ với bổn thiếu gia, chết đi.

Nắm đấm của hắn lao thẳng về phía gương mặt trắng nõn của Vân Duật, hắn mím môi sợ hãi nhắm chặt mắt.

- Mới mấy ngày không gặp đã bị người ta bắt nạt ra nông nỗi này, Vân Duật a, cậu đúng là không thể tách khỏi tôi dù chỉ một giây một phút nào.

Đột nhiên một giọng nói vang lên ngay đằng sau hai người, cùng lúc đó thì bốn năm bàn tay lực lưỡng không kém Quân Nhạc giữ chặt bàn tay đang chuẩn bị giáng xuống của anh ta.

- Chị dâu của các người bị tên này bắt nạt, các người xử lí nó đi, nhớ làm sạch sẽ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play