- / Ting/

/ Kí chủ ngu ngốc, bổn bảo bảo về rồi đây/

Trong đầu Lạc Dư vang lên một giọng nói vô cùng, vô cùng đáng đánh đòn, 250 lắc lắc cái đuôi mèo của mình hí hửng kết nối lại với Lạc Dư.

- / Êh, kí chủ, từ bao giờ mà cậu có cái sở thích nằm đất ngủ vậy/

/ Chơi vui không, cho bổn bảo bảo chơi vớiii/

250 ra ngoài lượn lờ trên đầu Lạc Dư quan sát, nó nghi hoặc dùng móng vuốt gãi đầu,

/ Ngủ say như vậy, ừm, bổn bảo bảo ngủ cùng cậu nha/

Mèo mướp thúi chui vào trong áo choàng của Lạc Dư thỏa mái dụi dụi đầu vào đám lông mềm mại ngáp một cái ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, ánh nắng hoàng hôn thông qua khe cửa chiếu rọi vào trong phòng, Lạc Dư giật giật cơ thể tỉnh lại.

- Ưm ~

Mèo mướp thúi đang ngủ ngon, đột nhiên Lạc Dư ngồi dậy làm nó mất điểm tựa từ trong áo choàng ngã xuống lăn lông lốc mấy vòng mới chịu dừng lại.

- / Đau chết bổn bảo bảo rồi/.

- ....

250 mếu máo bò dậy, Lạc Dư thẫn thờ không để ý đến nó.

- / Kí chủ, cậu không sao chứ/

250 bất an, nó mở bảng hệ thống ra xem hết quá trình công lược, vãi, độ hảo cảm đạt đến 99% rồi, kí chủ của nó sẽ không chăm chỉ như vậy chứ?

250 bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, rốt cuộc thì mục đích để nó tồn tại là gì a, bầu bạn? Cái này thì có vẻ hợp lý, nhưng mà,...nó toàn bị Lạc Dư vặt lông, cái này...

Đôi tai mèo cụp xuống, Lạc Dư trân trân nhìn nơi chứa đựng cha cậu nhỏ giọng lẩm bẩm,

- Cha..cha ơiiii, A Dư xin lỗi người.

250 nghe thấy những lời này cuối cùng cũng hiểu ra, nó thở dài khẽ lắc lắc đầu, đây chính là lí do vì sao nó hay tìm thế giới mà nguyên chủ không có người thân, nó cũng chỉ muốn tốt cho kí chủ ngu ngốc này thôi, dù gì tình thân là thứ làm Lạc Dư ám ảnh nhất.

- /.../

250 lặng im ngồi bên cạnh Lạc Dư, ngoài kia mặt trăng dần nhô cao, Áo Tư Nhĩ Đặc mang đồ ăn đến cái đình lúc trước nhưng không hề thấy bóng dáng Lạc Dư.

- Lại chạy đi đâu rồi không biết.

Hắn thầm nghĩ, tên nhóc ham chơi này không biết có nhớ đến đồ ăn hay không nữa. Áo Tư Nhĩ Đặc ngồi đợi Lạc Dư một lúc lâu, mí mắt hắn  giật giật, tâm tình cũng trở nên nóng này khó nhịn.

- A Dư.

Hắn đứng lên chạy đi tìm người, A Dư của hắn chắc chắn xảy ra chuyện.

- A DƯ... A DƯ.

Áo Tư Nhĩ Đặc gọi thêm người đi tìm Lạc Dư, những ngọn đuốc hừng hừng chiếu sáng khắp mọi ngõ ngách, ai nấy sắc mặt đều hốt hoảng, trắng bệch, lửa giận của người kia càng ngày càng lớn, bọn họ mà không tìm thấy người thì cái mạng này cũng chẳng giữ được.

- Hoàng quân..hoàng quân.

Người bọn họ đang tìm lúc này đang ôm mèo mướp thúi dựa đầu vào nơi cất giữ thi thể cha mình nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nước mắt vô thức chảy xuống, mèo mướp thúi bên cạnh nghe thấy tiếng gọi bên ngoài liền cắn cắn áo Lạc Dư kéo cậu tỉnh.

- / Kí chủ, chúng ta nên ra ngoài thôi/

- Ừm.

Lạc Dư khụt khịt nói, cậu loạng choạng đứng dậy mở cửa đi ra rồi lại cài khóa lại như cũ.

- / Chúng ta đi đâu đây/

250 nằm trên vai Lạc Dư thò đầu ra khỏi áo choàng nhìn cậu,

- Ta cũng không biết, cứ đi thôi.

Cậu làm gì có nhà để về, nhà cậu bị người nam nhân đó lấy mất rồi, cậu không còn nhà nữa. Lạc Dư chua sót nghĩ, cậu chui vào trong một cái động nhỏ được đá cảnh tạo tên ỉu xìu chống cằm.

- / Ừm, kí chủ, cậu ngủ đi, bổn bảo bảo canh trừng cho cậu /

250 nhăn mũi, mắt kí chủ của nó sắp thành gấu trúc luôn rồi kia kìa, đối tượng công lược chăm sóc cậu ấy kiểu gì thế không biết, độ hảo cảm gần đầy rồi mà.

- Vậy ta lại ngủ thêm một lúc.

- / Ngủ đi, ngủ đi/

Lạc Dư đội mũ bông lên một lần nữa thiếp đi, từ khi nhớ lại hết tất cả thì ác mộng đó cũng biến mất, cậu không còn mơ thấy hai người nữa.

Áo Tư Nhĩ Đặc sắc mặt tối tăm,

- Nếu hôm nay các ngươi tìm không được người thì không cần sống nữa.

Giọng nói lạnh băng vang lên bên tai, đám thị vệ, người hầu không hẹn cùng run rẩy, sống lưng lạnh toát.

- HOÀNG QUÂN...

Áo Tư Nhĩ Đặc siết chặt tay cũng tham gia tìm kiếm, giữa hắn và Lạc Dư dường như có một mối liên kết nào đó, hắn chậm rãi bước về phía các mỏm đá.

- A Dư.

250 nhìn thấy đối tượng công lược lông mèo lập tức dựng đứng, nó không một chút do dự vứt bỏ Lạc Dư chui vào trong không gian trốn, kí chủ, tôi chạy trước, cậu tự lo đi nha.

Áo Tư Nhĩ Đặc nhìn người đang ngủ say mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng tìm thấy người.

- A Dư, chúng ta về thôi.

Áo Tư Nhĩ Đặc cần thận bế Lạc Dư lên, động tác của hắn vô cùng cẩn trọng, cố gắng không để cậu thức giấc, dù gì A Dư của hắn đã mấy ngày không được ngủ tử tế rồi.

Mấy tên thuộc hạ nhìn người được Áo Tư Nhĩ Đặc ôm, cảm giác lạnh lẽo trong lòng cuối cùng cũng biến mất, may quá, người không có bị làm sao, nếu không....

- Giải tán, giải tán.

Một người hạ thấp giọng phân phó, nhưng lời hắn vừa dứt da gà da vịt lập tức nổi lên, Áo Tư Nhĩ Đặc đang nhìn hắn.

Ực

Tên đó lập tức quỳ xuống dập đầu liên tục, nhưng tuyệt nhiên không hề phát ra một âm thanh nào, hắn không có ngu, giờ mà phát ra tiếng chắc chắn sẽ mất mạng, ngậm mồm là cách tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play