Từ ngày đó Áo Tư Nhĩ Đặc thoát khỏi sự kiểm soát của hoàng tộc, hắn ở lại Lạc Phủ, trở thành thuộc hạ thân cận của Lạc Dư.

- Thiếu gia, thân phận hai chúng ta khác biệt, thuộc hạ ngủ trên giường chủ nhân, cái này không tốt cho lắm.

Áo Tư Nhĩ Đặc bất đắc dĩ nói, Lạc Dư phồng má,

- Có gì không tốt chứ, ta không biết, ta là chủ nhân, ta ra lệnh cho ngươi phải ngủ cùng ta.

Lạc Dư ngồi bệt xuống đất ăn vạ, cậu thấy Áo Tư Nhĩ Đặc do dự thì bồi thêm một câu,

- Ngươi không ngủ với ta thì ta sẽ đuổi ngươi đi, không cho ngươi ở Lạc phủ nữa.

Áo Tư Nhĩ Đặc khựng lại, sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, Lạc Dư có chút kinh hãi,

- Áo Tư, ta..ta.

Hình như Áo Tư giận rồi, phải làm sao đây. Áo Tư Nhĩ Đặc mím môi ngồi xuống bên cạnh Lạc Dư nắm lấy vai cậu,

- A Dư, ngươi muốn gì ta đều sẽ chiều ngươi, nhưng tuyệt đối không được bắt ta rời khỏi ngươi, hứa với ta, được không.

Lạc Dư ngẩn ra, cậu vô tội chớp chớp mắt,

- Ta chỉ đùa với ngươi thôi, ta sẽ không thật sự đuổi ngươi đi đâu.

Áo Tư Nhĩ Đặc cứng rắn nói:

- Đùa cũng không được, như vậy ta sẽ rất đau khổ.

Lạc Dư cúi đầu,

- Ồ, ta biết rồi.

Lạc Dư thử thăm dò,

- Vậy từ giờ ngươi ngủ cùng ta nha, không ta rất sợ.

Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười,

- Được, theo ý hoàng tử điện hạ.

- Hì hì.

Áo Tư Nhĩ Đặc cảm thấy mình sắp bị vị hoàng tử ngốc nghếch này hòa tan rồi, nụ cười trên môi hắn càng chân thành, ánh mắt cũng dịu đi không ít khi đối mặt với Lạc Dư.

- Vậy chúng ta đi ngủ thôi.

- Đi ngủ thôi ~

Lạc Dư lon ton nhảy tót một cái lên giường, giường của hoàng tử kích cỡ đương nhiên không nhỏ, hai đứa trẻ 10 tuổi nằm trên đó vẫn còn rộng chán.

- Áo Tư, ta để chỗ cho ngươi nè.

Áo Tư Nhĩ Đặc cởi áo ngoài rồi cũng trèo lên giường nằm bên cạnh Lạc Dư,

- A Dư, ngủ ngon.

- Áo Tư cũng ngủ ngon nha~.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã qua 5 năm, Lạc Dư lúc này cũng coi như là đã trường thành.

Nhưng có một điều khiến Lạc Dư chán nản, huhu, bộ dạng manh chết người của cậu vẫn không chịu giảm xuống, cậu muốn có làn da ngăm đen, khí thế bừng bừng cơ.

- Áo Tư, ngươi chỉ ta cách trở nên giống như ngươi đi.

Ngược lại với cậu, Áo Tư Nhĩ Đặc càng lớn càng trở nên nam tính, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, đôi mắt chim ưng lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

- Ha ha.

Áo Tư Nhĩ Đặc nhìn Lạc Dư từ đầu đến chân không nhịn được cười nhạo, hắn cười cười an ủi,

- A Dư, ngươi như này cũng rất tốt a, mềm mềm, sờ rất thích.

Lạc Dư đen mặt,

- Ngươi lâu ngày không bị ăn đòn nên giở chứng đúng không.

Áo Tư Nhĩ Đặc híp mắt cười, hắn đi đến khoác vai cậu,

- Ta nói thật mà, như này nhìn rất xứng đôi a.

Lạc Dư bĩu môi,

- Chỉ xứng đôi với ngươi thôi, đứng với đám nữ nhân ta thậm chí còn thấp hơn cả họ, ai mà không biết còn tưởng ta là nữ cải nam trang.

Lạc Dư tức đến dậm chân, Áo Tư Nhĩ Đặc nghe thấy cậu nhắc đến nữ nhân khác sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn nắm chặt tay,

- A Dư muốn thành thân rồi sao.

Lạc Dư chu môi,

- Ta mới không muốn đâu, oa, Áo Tư, chưa gì ngươi đã muốn tống ta đi rồi sao.

Lạc Dư quen làm nũng với Áo Tư Nhĩ Đặc, khả năng diễn xuất cũng vô cùng tốt, lần nào hắn cũng bị bộ dạng đáng thương của cậu làm tước vũ khí đầu hàng.

- Không phải, ta không muốn ngươi lấy người khác, ngươi đợi ta được không.

Lạc Dư nghi hoặc,

- Được, ta sẽ đợi ngươi.

Mặc dù không hiểu lắm nhưng cậu vẫn vui vẻ đồng ý, Áo Tư Nhĩ Đặc biết cậu không để lời của mình ở trong lòng, hắn nhếch môi,

- A Dư, thật ra ta không thích nữ nhân.

- Hả???

- Ta thích nam nhân.

Lạc Dư ngơ ngác, Áo Tư Nhĩ Đặc đột nhiên cười ha hả,

- Ngươi phải đợi ta tìm được nam nhân đời mình nha, nhưng mà sẽ khá lâu đó.

Lạc Dư không ngờ tên này lại thích nam nhân, ừm, hắc hắc. Vẻ mặt cậu có chút bienthai, không biết thằng này nằm trên hay nằm dưới nhỉ.

Bốp

Áo Tư Nhĩ Đặc lông tơ dựng đứng, hắn vỗ một cái vào lưng Lạc Dư khiến cậu suýt nữa thì sặc,

- Trong đầu ngươi đang chứa cái gì vậy.

Lạc Dư tức giận,

- Ta làm gì ngươi mà ngươi đánh ta...oa..huhu.

Áo Tư Nhĩ Đặc cong môi, trong mắt tràn đầy ý cười sủng nịnh nhưng Lạc Dư rất ngốc, mấy thứ tình cảm nam nữ cậu còn chả hiểu gì chứ đừng nói tình cảm nam nam.

- Không biết đâu, ngươi đánh ta thì phải đưa ta đi chơi.

Lạc Dư ôm vỏ kiếm đánh Áo Tư Nhĩ Đặc,

- Ta, muốn, đi, chơi.

Cậu trừng mắt nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc đang dửng dưng như không nghe thấy gì.

- Hức, hức...

Mắt đỏ lên, Lạc Dư quay đầu lững thững đi về phòng,

- Áo Tư là người xấu, A Dư không chơi với ngươi nữa đâu.

Dù biết nhóc thúi kia đang giả vờ nhưng trái tim Áo Tư Nhĩ Đặc vẫn không kiềm chế được thắt lại, hắn kéo tay Lạc Dư,

- Ta đưa ngươi ra ngoài chơi.

Lạc Dư nhịn cười, tên không lấy được vợ này đúng là ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play