Mấy ngày sau Lạc Dư cuối cùng cũng điều chế đủ thuốc giải Thi độc, người trong đội phòng vệ được ưu tiên dùng trước,

- A a a.

- A a..

Những tiếng hét thảm thiết từng đợt từng đợt vang lên, nhưng nó lại không làm những con tang thi trong căn cứ cảm thấy phiền toái, ngược lại, những âm thanh đó lại kích thích bọn họ, cho bọn họ nhìn thấy tương lai phía trước.

Một tháng, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi Lạc Quân từ căn cứ của một lũ tang thi trở thành căn cứ người sống.

- Kết quả rất khả quan.

Quân Minh Tịch nghiêng đầu cười nói với Lạc Dư,

- Nhưng tỉ lệ thất bại vẫn lên đến 3%, ngày mai ta sẽ bắt tay vào nghiên cứu thành phẩm mới.

Lạc Dư nhíu mày nói, trung bình cứ 100 tang thi thì có ba con không thành công, thậm chí có con còn bị nổ tan xác ngay tại chỗ.

Quân Minh Tịch lặng thinh, lại nghiên cứu, như vậy thì bao giờ mới có thể nhìn thấy A Dư của hắn a, còn tính phúc của hắn nữa.

- A Dư ~

Quân Minh Tịch còn chưa kịp làm nũng thì Lạc Dư đột nhiên đứng bật dậy,

- A, ta nghĩ ra rồi, ta phải đến phòng thí nghiệm.

Vèo một cái, thân ảnh Lạc Dư biến mất, Quân Minh Tịch hóa đá tại chỗ. Hắn còn chưa kịp làm gì mà.

Cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại, Quân Minh Tịch bất đắc dĩ, hắn còn có thể làm gì khác ngoài việc đợi sao.

Lần này Lạc Dư ở trong đó hơn một tháng mới chịu ra ngoài,

- A Dư, sao em có thể nhẫn tâm bỏ rơi Tịch đại vương chứ.

Lạc Dư phúc tạp nhìn hắn, cậu chỉ chỉ bên trong,

- Thuốc mới có rồi, ta hơi mệt, đi nghỉ đây.

Lạc Dư mặc kệ Quân Minh Tịch, cậu bóng lưng cậu giống như muốn chạy trốn, rời khỏi tầm mắt của hắn.

Cạch

- Lạc Dư.

Ân Vũ không biết ở trong phòng đợi cậu bao lâu rồi, cậu ta mừng phát khóc,

- Lạc Dư, cậu khám cho tôi mau lên, tôi hình như mang thai rồi.

15 phút sau,

- Vậy là tôi mang thai con của Quân Minh Tịch?

Ân Vũ ngẩn ngơ, sao có thể a, cậu ta là nam nhân mà. Đột nhiên Ân Vũ nhớ đến thứ đêm đó ' Quân Minh Tịch ' cho cậu ta uống, Ân Vũ lắp bắp,

- Lạc Dư, cậu, cậu có nghiên cứu ra thứ gì khiến, nam nhân...mang thai không vậy.

Lạc Dư suy sụp, cậu liếc mắt nhìn Ân Vũ,

- Có.

Lạc Dư cùng Ân Vũ ôm nhau mếu máo,

- Sao lại ra nông nỗi này.

Sao một nhát liền dính a, hức, lần này xong thật rồi, không lẽ họ thật sự phải đổi chồng.

- Phong là của tôi.

- Minh Tịch là của tôi.

Hai người đồng thanh nói, Quân Minh Tịch ở ngoài cửa nghe lén, hắn vừa vui mùng vì có bảo bao vừa cố nhịn cười, hai tên ngốc này.

Vừa nãy hắn vì cảm thấy Lạc Dư có chút kì quái nên đi theo xem thử, ai ngờ lại biết được một kinh hỉ như vậy a.

Quân Minh Tịch cả người nâng nâng rời đi, hắn không nói cho hai người biết sự thật, đây là sẽ  một bài học cho hai nhóc con ngốc nghếch này nha.

Quân Minh Tịch một bên cho người lấy số thuốc trong phòng thí nghiệm ra, còn mình thì gọi Giang Diệc Phong sang một chỗ báo tin,

- Ngươi nói cái gì, Tiểu Vũ thật sự mang thai?

Giang Diệc Phong mở to mắt, cả người lâm vào trạng thái bất động. Quân Minh Tịch cong môi,

- Hai người họ còn chưa biết bí mật của mình đã bại lộ, chậc, xem ra sắp tới thú vị lắm đây.

Giang Diệc Phong xảo trá cười,

- A, không biết Tiểu Vũ của ta sẽ đối mặt với ta như nào đây.

Hai người hiểu ý quay đầu đi tìm bảo bối của mình.

"Cốc cốc"

- A Dư, là ta.

Hai người trong phòng giật thót, Ân Vũ lau nước mắt,

- Ta về đây.

- Ừm.

Quân Minh Tịch bước vào nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lạc Dư, hắn nhịn cười đau cả bụng,

- A Dư, làm sao vậy, tên Ân Vũ bắt nạt em sao.

- Không có.

Lạc Dư lắc đầu, Quân Minh Tịch đương nhiên biết lí do, hắn ôm lấy cậu,

- A Dư, chúng ta kết hôn đi.

Cả người Lạc Dư căng cứng suýt nữa thì bật khóc, oa, cậu có lỗi với Minh Tịch.

250 trong không gian vui sướng khi người gặp họa, chậc, sắp có trò hay để xem rồi, mong chờ quá đi, hí hí.

- A Dư, bây giờ ta trở lại làm người rồi, em không thể từ chối ta nữa.

Lạc Dư ấp úng,

- Ta...ta.

Quân Minh Tịch cười khổ, chính hắn cũng bội phục khả năng diễn xuất đỉnh cao của mình.

- Hóa ra em từ chối ta không phải vì ta là con người hay tang thi, mà là, không thích ta.

Lạc Dư luống cuống,

- Không phải như vậy.

Quân Minh Tịch lập tức nói:

- Vậy là em thích ta.

- ...

Lạc Dư không biết phải làm thế nào, không lẽ cậu nói cho hắn biết đứa nhỏ trong bụng là của Giang Diệc Phong, một tháng trước cậu đã cắm cho hắn một cái sừng cao mấy mét?

- Em không nói là đồng ý đúng không, ta đi chuẩn bị lễ cưới.

- Ơ..khoan..

Quân Minh Tịch chạy quá nhanh, Lạc Dư muốn cản cũng cản không nổi.

- Phải làm sao đây.

Bên Ân Vũ cũng bị Giang Diệc Phong lèo nhèo, cậu ta cảm thấy phiền toái nên lỡ miệng,

- Kết hôn thì kết hôn, ta sợ ngươi chắc.

Giang Diệc Phong nở một cười tà,

- Vậy ta đi chuẩn bị, mấy ngày nữa cưới luôn.

Ân Vũ lúc này mới biết mình lỡ miệng, cậu ta khóc không ra nước mắt,

- Toi rồi.

Lần này toi thật rồi, hai tên nam nhân kia mà biết đứa trẻ trong bụng không phải của mình, chắc chắn sẽ nổi điên a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play