Ba tháng sau,

- Oa, nhiều tang thi như vậy.

Lạc Dư há hốc mồm, chỉ mới ba tháng thời gian mà căn cứ - Lạc Quân của hai người đã thu hút thêm mấy vạn con tang thi, cái danh hiệu tang thi vương của Quân Minh Tịch dùng thật tốt a.

- CHỊ DÂU.

Nụ cười trên môi Lạc Dư cứng lại, cái đám ranh con này, ai là chị dâu của mấy người chứ.

- Ha ha.

Khuôn mặt lạnh tanh của Quân Minh Tịch bị tiếng chị dâu này hóa tan, hắn ngang nhiên ôm eo Lạc Dư nói,

- A Dư, chúng ta kết hôn đi, được không.

- Biến.

Lạc Dư trợn mắt nói, Quân Minh Tịch nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo,

- Tại sao?

Lạc Dư không phát hiện ra hắn có gì đó khác lạ, cậu không muốn kết hôn với một con tang thi, thuốc giải thi độc cậu đã nghiên cứu ra rồi, chỉ cần điều chế thêm một chút nữa là hoàn thành, lấy người vẫn tốt hơn lấy tang thi a.

- Không sao cả, chỉ là ta chưa muốn kết hôn sớm như vậy thôi.

Bàn tay giấu sau lưng của Quân Minh Tịch hung hăng siết chặt, móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt hằn lên một vết máu đen nhàn nhạt.

- Ừm, vậy ta sẽ đợi.

- Ta có việc muốn đến phòng thí nghiệm, đi nha.

Lạc Dư vui vẻ tung tăng chạy đi, đám tang thi bên dưới muốn níu kéo cậu lại nhưng cái ánh mắt băng lãnh đó của Quân Minh Tịch, họ không dám, huhu.

- Các ngươi còn không đi làm việc của mình đi, muốn chết?

- A, chúng thuộc hạ đi ngay đây, đi ngay đây.

Những con tang thi cấp cao ra lệnh cho đám cấp dưới của mình mau chóng rời đi, Quân Minh Tịch lạnh lùng nhìn bọn họ một cái,

- Một đám phế vật.

Bên này,

Lạc Dư chạy đến phòng thí nghiệm Quân Minh Tịch chuẩn bị cho mình khóa chặt cửa bắt đầu đợt thí nghiệm tiếp theo.

- Một chút nữa, sắp thành công rồi.

Quân Minh Tịch đến phòng thí nghiệm tìm Lạc Dư, hắn đứng nhìn chằm chằm cánh cửa được chế tạo đặc biệt trước mặt,

- Lạc..Dư.

....

- Chúng ta không thể để cái căn cứ Lạc Quân đó phát triển hơn nữa, phải tiêu diệt bọn chúng sớm nhất có thể.

Một người đàn ông ngoài 50 nói, những người xung quanh đều là những ông lớn, chủ các căn cứ khác nhau trên khắp cả nước.

- Chúng ta cần một kế hoạch.

Người ngồi trên ghế chủ tọa gõ bàn nói, Giang Diệc Phong đứng bên cạnh ông ta sắc mặt không được tốt lắm, Ân Vũ của hắn lúc nào cũng đòi Lạc Dư, Lạc Dư, đúng là khiến người tức điên mà. Truyện Đoản Văn

"..."

- Cứ như vậy đi, ba ngày sau sẽ xuất phát.

- Được.

Ân Vũ đứng bên ngoài chán ngắt nghịch viên tinh hạch trong tay, thấy mọi người trong phòng lần lượt ra hết thì mới hí hửng ngó nghiêng tìm Giang Diệc Phong,

- Phong, ta ở đây.

Ân Vũ vẫy tay nói, Giang Diệc Phong nhếch miệng cười đi đến,

- Chúng ta trở về trước.

- Ừm, ừm, về thôi, về thôi.

Ân Vũ cười vui vẻ kéo tay hắn nhanh chóng rời đi, vừa về đến nhà cậu ta đã không nhịn được hỏi:

- Thế nào, bọn chúng muốn làm gì A Dư của ta.

"Bốp"

- Ơ,Giang Diệc Phong, sao ngươi lại đánh ta.

Ân Vũ không hiểu rốt cuộc tên này lên cơn gì nữa, cậu ta xoa xoa mông, đau quá.

- A, ta không biết, ta không biết, ngươi đánh ta.

Giang Diệc Phong nhìn người đang ăn vạ dưới đất cong môi,

- Tiểu Vũ, Lạc Dư là của Quân Minh Tịch, còn em là của ta, nghe rõ chưa, không được nhận linh tinh a.

Ân Vũ phồng má,

- Ta không biết, ta không chơi với ngươi nữa.

Nói xong liền đứng lên chạy về phòng nhưng cậu còn chưa chạy khỏi phòng khách thì đã bị lời tiếp theo của Giang Diệc Phong làm cả người cứng ngắc, ngoan ngoãn chạy về chỗ cũ.

- Em không muốn biết đám người kia muốn làm gì Lạc Quân?

Ân Vũ bĩu môi:

- Muốn.

Giang Diệc Phong ánh mắt lóe lên tia gian xảo, hắn ôm lấy cậu ta nhẹ nhàng nhay cắn vành tai mẫn cản khiến Ân Vũ run rẩy, chân cũng nhũn ra.

- Ngươi có nói không hả.

Ân Vũ mặt đỏ lên, cậu ta tức giận trừng mắt, Giang Diệc Phong nhịn cười,

- Nói, đương nhiên phải nói a.

Hắn dùng 5 phút nói hết kế hoạch bí mật của đám người kia cho Ân Vũ, trách thì cũng chỉ trách tên độc giác lang - Chủ căn cứ thành phố B kia quá tin tưởng hắn mà thôi.

- Tiểu Vũ, ta nói hết rồi, en cho ta "ăn" no được không.

Giang Diệc Phong nhân lúc Ân Vũ không chú ý cởi hết mấy thứ vướng víu trên người ra, hai người da th*t trần trụi tiếp xúc,

- A.

Ân Vũ giật mình, cậu ta đẩy cái đầu trước ngực ra,

- Đau quá.

Ân Vũ nghiến răng, tên đáng chết này dám cắn quả cherry của cậu ta,

- Ta nói ngươi tránh ra mà.

Giang Diệc Phong mặt dày tiếp tục sấn tới hôn lên xương quai xanh của Ân Vũ, hắn khàn giọng:

- Tiểu Vũ, ta muốn em.

Ân Vũ mềm nhũn, cậu ta cắn môi cố gắng để bản thân thanh tỉnh nói:

- Phong, chúng ta vào phòng làm được không, ngươi muốn gì ta đều cho.

- Được, vào phòng làm.

Cửa vừa đóng lại Giang Diệc Phong đã mất kiểm soát, giống như một con thú hoang lao về phía Ân Vũ, đè cậu ta xuống vội vã đem cây gậy của mình nhét vào *** nhỏ ấm nóng,

- A.

- A.

Hai âm thanh thỏa mãn đồng thời phát ra, Ân Vũ ngày nào cũng bị tên này dày vò nên chỗ đó của cậu ta vô cùng mềm mại, một nhát có thể nút cán.

- Tiểu Vũ ~ hừ..

- Khoan, chậm một chút...Phong...ưm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play