Một người một mèo an tĩnh nằm trên ghế ngủ thiếp đi, đến lúc Lạc Dư mơ màng tỉnh dậy thì đã là 5 h sáng ngày hôm sau.
Cậu túm lấy gáy mèo mướp thúi xách lên, 250 bị đau giật mình tỉnh dậy, nó kêu " ngao ngao" dùng móng vuốt chụp lấy tay cậu, gào thét:
- / Kí chủ ngu ngốc, cậu buông bổn bảo bảo ra mau/
Lạc Dư cười haha không thèm để ý đến sự kháng nghị của nó, nói:
Mi là hệ thống thì cần gì ngủ a, mau đi vào không gian làm việc của mình đi, mau lên.
250 tức giận trừng mắt nhìn Lạc Dư bị cậu giơ nắm đấm lên dọa sợ rụt đầu lại, cuối cùng nó cũng chỉ có thể khuất phục trước vũ lực mà bất đắc dĩ chui vào không gian hệ thống.
250 lau nước mắt không tồn tại trên mặt, đau lòng nói:
- / Bổn bảo bảo thật sự khổ quá đi, sao lại gặp phải người vô tâm vô phế như thế này chứ, hức, hức/
Lạc Dư vươn vai đi rửa mặt rồi ăn sáng, hôm nay là thứ hai, cậu phải đến trường học a.
Lúc Lạc Dư đến trường thì cũng đã không còn sớm nữa, hầu như tất cả mọi người đều đã đến rồi.
Lạc Dư vào lớp về chỗ ngồi của mình, cậu ngơ ngác nhìn chỗ của mình, nó thành bãi rác rồi a. Lạc Dư trầm mặc nhìn mọi người trong lớp, có mấy người đắc ý khiêu khích nhìn cậu.
Lạc Dư cúi mặt nhẹ nhàng thở dài một hơi, cho dù cậu đã có chút thay đổi so với trước kia trở nên đẹp hơn nhưng vẫn không thể làm mấy người trong lớp này bớt đi vài phần chán ghét cậu, đặc biệt là mấy đứa con trai, họ cho rằng cậu như vậy sẽ làm mất mặt bọn họ, yếu ớt, không đáng mặt đàn ông con trai.
Lạc Dư mím môi, cậu cúi xuống muốn dọn dẹp một chút, miễn có thể ngồi là được rồi. Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì thì cánh tay đã bị một người nắm chặt lấy, kéo cậu ngã vào một lồng ngực ấm áp xa lạ.
Vương Chi Hạo cả đêm không ngủ được, cậu ta thật sự rất muốn gặp Lạc Dư. Vì vậy hôm nay Vương Chi Hạo đặc biệt đến rất sớm, cậu ta đứng tựa vào một gốc cây gần trường đợi người đó xuất hiện.
Cả người cậu ta tỏa khí lạnh khiến không một ai dám tới gần bắt chuyện, chỉ dám đứng từ xa nhìn lại.
Vương Chi Hạo cau có nhìn đồng hồ, sắp vào lớp rồi sao tên kia còn chưa thấy mặt mũi đâu chứ, hay là ngủ quên rồi.
Cậu ta nhíu mày, đột nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm mắt khiến Vương Chi Hạo không kìm được nhếch nhếch môi.
Cậu ta bất chi bất giác đi theo Lạc Dư đến lớp của cậu. Vương Chi Hạo đứng ở một góc khuất tầm nhìn, đợi Lạc Dư đi vào lớp cậu ta mới đi ra đứng tựa vào cửa sổ bên ngoài lớp hướng mắt nhìn vào trong.
Ánh mắt Vương Chi Hạo lạnh lẽo nhìn chỗ ngồi của Lạc Dư đã biến thành một bãi rác không hơn không kém.
Mắt cậu ta hiện lên những tia máu, gân xanh trên trán hung hăng giật giật, cậu ta thật sự không ngờ Lạc Dư trong lớp lại bị mọi người đối xử như vậy, coi cậu ấy là chỗ đựng rác rưởi hay sao chứ.
Vương Chi Hạo " phi " một tiếng:
Mẹ kiếp.
Cậu ta đi thẳng vào lớp bắt lấy cánh tay đang muốn dọn dẹp của Lạc Dư. Vương Chi Hạo kéo cậu vào trong lòng, chửi:
Mẹ nó, bị bọn chúng bắt nạt mà cậu vẫn cam chịu được à.
Mọi người trong lớp đều bị tràng cảnh trước mắt dọa hết hồn, không phải Vương Chi Hạo rất ghét tên quái dị này à, hơn nữa còn thường xuyên kéo người đi dạy dỗ nó mà. Sao bây giờ họ lại thấy cậu ta đứng ra bảo vệ tên Lạc Dư này chứ, không lẽ mắt họ có vấn đề, hay là họ vẫn đang ở trong giấc mơ nên mới thấy chuyện vô lí thế này a.
Vương Chi Hạo nhìn mọi người trong lớp bằng ánh mắt lạnh lẽo đầy sát ý. Cậu ta không quan tâm đến việc lúc trước Lạc Dư bị mấy người này đối xử như thế,nhưng bây giờ Vương Chi Hạo cậu ta đã nhận định Lạc Dư là người của mình rồi, nếu ai dám động đến cậu ấy một sợi tóc thì đừng có trách vì sao cậu ta tàn nhẫn.
Vương Chi Hạo nhướn mày nhìn Lạc Dư, nói:
Ngơ ra đó làm gì,
Cậu ta kéo Lạc Dư đến một chiếc bàn khác, người đang ngồi ở đó lập tức đứng lên nhường lại vị trí cho hai người.
Vương Chi Hạo để cậu ngồi xuống, sau đó cười lạnh nhìn những người trong lớp gằn giọng nói:
Tôi cho các người 3 phút, dọnnn.
Mọi người trong lớp rùng mình, thật đáng sợ, cả lớp ngay lập tức chạy tới bàn của lạc Dư nhặt hết sạch rác rưởi ở đó, rồi lau sạch sẽ không để bàn ghế dính một chút nước hay vụn bánh.
Lạc Dư ngơ ngác hết nhìn mọi người lại nhìn Vương Chi Hạo, cậu không biết phải nói gì a. Mọi người bị làm sao vậy, ngay cả Vương Chi Hạo nữa. Lạc Dư biết cậu ta vô cùng chán ghét mình, nhưng sao hôm nay lại ra mặt giúp cậu a.
Vương Chi Hạo hừ một tiếng, thò tay muốn bắt lấy Lạc Dư kéo đi thì bị cậu theo bản năng tránh thoát. Mặt cậu ta đen sì, bàn tay ở giữa không trung ngượng ngùng thu lại, nói:
Cậu còn không mau trở về chỗ mình đi, muốn ngồi đây luôn à.
Lạc Dư lúng túng đứng dậy lướt qua Vương Chi Hạo trở về chỗ mình ngồi xuống, cậu cũng không muốn liêm quan gì đến Vương Chi Hạo người này đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT