( Chương trước mik nỡ sửa, xóa phần H nên có thể một vài bạn sẽ thắc mắc, mn cố gắng quay lại đọc phần cuối hộ mik nha, xin lỗi mn vì sự bất tiện này)
- -------------------------------------------------------------------------
Ân Vũ dậm chân rời đi, Quân Minh Tịch sao, ngươi cứ đợi đấy.
- Sao sáng sớm đã chạy đi tìm nam nhân khác rồi.
Giang Diệc Phong tựa vào tường nheo mắt nguy hiểm nói, Ân Vũ lé tránh ánh mắt của hắn, ấp úng nói:
- Ta và A Dư không phải loại quan hệ đó, ta và cậu ấy chỉ là bạn thôi.
Giang Diệc Phong nhếch miệng cười,
- Vậy sao.
Hắn thở dài,
- Cũng có rất nhiều người từ bạn thành người yêu, thành vợ chồng a, Tiểu Vũ, em nói, ta, làm sao tin tưởng em được đây.
Giang Diệc Phong quay người đi về phía Ân Vũ, cậu ta có chút hoảng hốt lùi lại,
- Ta, ta nói thật, Lạc Dư có chồng rồi, bọn ta thực sự chỉ là bạn thôi.
Ân Vũ sợ đến phát khóc, Giang Diệc Phong ôm cậu ta vào lòng nói:
- Ta chỉ nói vậy thôi cũng đâu có trách em, ngoan.
3 ngày sau,
- A Dư, ta có nhận một nhiệm vụ, ngươi đi cùng không.
Ân Vũ chống cằm nói, Lạc Dư gật đầu,
- Được thôi, dù gì ta ở trong căn cứ lâu đến phát chán rồi, lúc nào thì xuất phát.
- Ngày mai đi luôn.
Ân Vũ vừa gặm táo vừa nói, ừm, không biết Lạc Dư lấy đâu ra số táo này, ăn ngon ghê.
Quân Minh Tịch cùng Giang Diệc Phong đứng từ xa nhìn chằm chằm mọi hành động của hai người,
- A Dư ngốc, dám dan díu với nam nhân khác sau lưng ta, đáng chết.
Quân Minh Tịch nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt hắn chứa đầy lửa giận mà chính hắn cũng không nhận ra.
Răng rắc
Giang Diệc Phong bóp nát chiếc ly trong tay, hắn nguy hiểm nhìn Ân Vũ đang khoác vai Lạc Dư,
- Tiểu Vũ, em học hư rồi.
8 giờ sáng,
- A Dư, mau lên, qua bên này nè.
Ân Vũ vẫy tay, Lạc Dư cười híp mắt chạy qua,
- Chúng ta lên xe trước đi.
- Ừm.
Hai người trèo lên, đợi một lúc thì Quân Minh Tịch cùng Giang Diệc Phong mới từ bên trong đi ra.
- A Dư / Tiểu Vũ đâu rồi.
Hai người nhìn nhau, Quân Minh Tịch hừ lạnh:
- Ngươi tốt nhất nên quản vợ của ngươi tốt một chút, hay là..
Quân Minh Tịch nhếch miệng cười nham hiểm:
- Ngươi "bất lực", ngay cả việc thỏa mãn vợ mình cũng không làm được nên cậu ta phải đi tìm lão bà của ta.
Tiếng "vợ" phát ra từ miệng Quân Minh Tịch vô cùng thoải mái, không hề có chút bó buộc nào cả.
Quân Minh Tịch nheo mắt, hắn hình như bị A Dư bẻ cong rồi, chậc, đúng là không ngờ tới mà.
Giang Diệc Phong sắc mặt biến đen, hắn lạnh lùng,
- Quân Minh Tịch, ngươi cũng đâu có tốt hơn ta, vợ của ngươi không phải cũng bị Tiểu Vũ của ta mê hoặc vứt ngươi sang một bên, không quản hay sao, ha, cúng chỉ kẻ tám lạng, người nửa cân mà thôi.
Cả hai người không ai chịu nhường ai, Giang Diệc Phong đi trước trèo lên chiếc xe quân dụng,
- Tiểu Vũ, sao em không đợi ta.
Giọng điệu hắn khác hoàn toàn so với lúc nói chuyện với Quân Minh Tịch, Ân Vũ cười gượng,.
truyện teen hay- Đội..đội trưởng.
Lạc Dư ngồi bên liếc mắt,
- Tiểu Vũ, tôi kể cho cậu nghe cái này.
Lạc Dư kéo Ân Vũ ngồi sát lại mình, cậu lạnh lẽo nhìn vị đội trưởng này, ha, cũng đâu có gì hơn người đâu, dám đè Tiểu Vũ của cậu, hừ hừ, không thể tha.
Quân Minh Tịch vừa bước lên xe đã thấy cảnh vợ mình cùng người nam nhân khác chụm đầu hú hí với nhau,
Soạt
Một nhát đem Lạc Dư ôm vào lòng, Quân Minh Tịch trừng trừng mắt, lạnh băng nhìn Ân Vũ,
- Hừ.
Giang Diệc Phong làm sao có thể để lão bà của mình bị người khác bắt nạt được, hắn thò tay kéo Ân Vũ vùi đầu cậu ta vào trong lồng ngực mình.
- Quân Minh Tịch, ngươi lại lên cơn gì a.
Xe bắt đầu khởi hành, Lạc Dư đầy Quân Minh Tịch vò vò tóc,
- Tiểu Vũ, chúng ta qua bên này ngồi đi.
Ân Vũ giãy giụa thoát khỏi bàn tay Giang Diệc Phong chạy đến phía đối diện ngồi với Lạc Dư,
- Vợ, em làm sao có thể đối xử lạnh nhạt với chồng mình như thế a, trái tim chồng đau lắm.
Quân Minh Tịch giả bộ nức nở nói, Giang Diệc Phong cũng không chịu thua,
- Vợ, em vì tên tiểu bạch kiểm đó mà bỏ một người toàn năng như anh sao, anh có thể làm em s.ư.ớ.n.g a, cậu ta sao có thể chứ.
Sắc mặt hai người Lạc Dư đen sì, Ân Vũ nhìn Giang Diệc Phong,
- Đúng đó, vậy ngươi buông tha cho ta có được không.
Cậu không muốn ở với tên suốt ngày động duc được. Lạc Dư liếc mắt nhìn Quân Minh Tịch không kiêng nể vạch trần,
- Đừng giả bộ, cậu làm sao cảm nhận được đau đớn chứ.
Quân Minh Tịch chạy sang cầm lấy tay Lạc Dư đặt lên ngực mình,
- Đau, ta cảm nhận được mà, nó cứ nhoi nhói á, A Dư, em không thể bỏ ta, hức.
Lạc Dư giật giật miệng,
- Tôi bỏ cậu lúc nào, tôi với Tiểu Vũ chỉ là bạn.
Quân Minh Tịch khoanh tay,
- Làm gì có bạn nào vừa quen được mấy hôm đã thân mật như hai người, nắm tay, khoác vai, ta...g..ghen a.
Quân Minh Tịch âm thầm may mắn hắn là nửa tang thi, nếu không lúc này mặt hắn đã không kìm chế được đỏ lên rồi, như vậy tên nhóc Lạc Dư này sẽ cười hắn thối mũi a.
Giang Diệc Phong bế Ân Vũ lên,
- Chúng ta qua đối diện ngồi, chỗ này để cho hai người đó.
- Ơ.
Ân Vũ ngơ ngác, Lạc Dư muốn kéo cậu ta lại nhưng bị Quân Minh Tịch giữ chặt ôm lấy,
- Vợ à, họ muốn thân mật, chúng ta đừng làm bóng đèn a.
Quân Minh Tịch trầm thấp nói, bàn tay không an phận luồn vào trong áo vuốt ve tấm lưng trắng noãn.
- A.
Lạc Dư mở to mắt, Quân Minh Tịch quay đầu đi, hắn không dám nhìn vẻ mặt Lạc Dư lúc này, hắn sợ nhìn thấy sự sợ hãi, tức giận, chán ghét của cậu. Dù gì hắn, cũng không biết A Dư có thích mình hay không.