Đám cưới hai người nhanh chóng được tổ chức, Lâm Minh Trạch chẳng quan tâm đến sự phản đối của cha nuôi,
- Tôi làm con cờ của ông từng ấy năm đủ rồi, bây giờ ông nghĩ ông có thể sắp đặt mọi thứ thay tôi được nữa sao.
- Mày...
Lâm Dương ở ngoài nghe hết từ đầu đến cuối, sắc mặt cậu ta càng ngày càng lạnh cuối cùng không chịu được nhảy ra,
- Lâm Minh Trạch, ngươi muốn làm kẻ vong ân phụ nghĩa sao, ngươi đừng quên, cha ta là người đã nhận nuôi ngươi, nếu không có ông ấy ngươi nghĩ mình có thể đi đến bước đường này sao.
Lâm Minh Trạch mặt lạnh băng,
- Đúng vậy, ông ta đã nhận nuôi ta, nhưng...ông ta coi Lâm Minh Trạch này là con người sao.
- Ngươi...ngươi vậy là có ý gì.
Lâm Dương từ nhỏ đã được nuông chiều, hắn làm gì biết được những thứ Lâm Minh Trạch phải trải qua chứ.
- Ngày ta đặt chân vào Lâm gia, ngươi biết ông ta đã làm gì không...
Lâm Minh Trạch mím môi:
- Ông ta...vứt ta vào hang rết độc, sống ở đó suốt bảy ngày. Không có thức ăn, không nước uống, Lâm Dương, ngươi biết ta sống bằng cách nào không.
Lâm Dương bối rối,
- Bằng, bằng cách nào.
Lâm Minh Trạch bật cười ha hả,
- Ta chính là ăn đám rết độc đó sống, ngươi biết mỗi lần ta bỏ một con rết vẫn còn đang ngọ nguậy vào trong miệng, ta ghê tởm như nào không.
Mắt Lâm Minh Trạch sát ý dày đặc,
- Lâm Dương, ngươi mãi mãi không hiểu được tình cảnh một đứa con nuôi, ngày ta được thả, ngươi biết ông ta đã nói những gì không..
- Ông ta nói, tao đem mày về, suốt đời mày phải nghe theo, làm con chó của Lâm Dương, phải phục tùng ngươi vô điều kiện.
Lâm Minh Trạch quay đầu,
- Còn những tháng ngày ở địa ngục kia nữa, ta, chịu đủ rồi, ơn nghĩa gì đó, ta cũng đã dùng 10 năm trả đủ rồi.
Hắn lạnh lẽo nói:
- Từ giờ nếu các ngươi còn động vào những thứ thuộc về ta nữa thì đừng trách Lâm Minh Trạch này vô tình.
Lâm Dương vẫn còn đang ngơ ngác, hắn nhìn người cha mình coi là thần tượng há miệng nói:
- Cha, người...thật sự làm như vậy sao.
"..."
- Ha, người không cần nói nữa, con hiểu rồi.
Lâm Dương thất vọng cười nhạt nhẽo, hắn thật không ngờ người cha vạn người tôn sùng lại là loại người như vậy.
- Ha ha.
Hốc mắt Lâm Dương chảy xuống hai hàng chất lỏng trong suốt, mộng vỡ rồi, hắn cũng nên tỉnh lại thôi.
Lễ đường được người của Lâm Minh Trạch nhanh chóng hoàn thành. Lạc Dư chỉ việc ngồi một chỗ ngáp ngắn ngáp dài, cậu vuốt ve hai tiểu đản đản,
- Đại đản, tiểu đản, con bao giờ hai con mới chịu chui khỏi vỏ trứng a, ta muốn nhìn thấy hai đứa.
- A Dư..
Lâm Minh Trạch không biết đứng đằng sau Lạc Dư từ bao giờ, hắn cúi xuống bế Lạc Dư ngồi lên đùi mình,
- A Dư, ta nhớ em.
Lạc Dư nghi hoặc,
- Ngày nào chả gặp a, sao ngươi lại nhớ rồi.
Lâm Minh Trạch dụi dụi vào cổ Lạc Dư, cơ thể hắn thả lỏng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều,
- Ta cũng không biết, có lẽ ta trúng bùa của em rồi.
- A Trạch ~ ngươi không thể nói mà không giữ lời được.
Cảnh Du ngồi gần nên cậu ta nghe rõ mồn một,
- Oa, Lâm Minh Trạch, ngươi muốn sủa tiếng chó? Qua đây nè, ta dạy ngươi.
- Cái gì.
Mọi người xôn xao,
- Thiếu tướng muốn sủa tiếng chó, cái gì kì vậy.
- Không thể nào.
- Đúng vậy, thiếu tướng của chúng ta sao có thể sủa tiếng chó.
- ...
Lâm Minh Trạch đen mặt, Lạc Dư nhịn cười đau cả bụng, cậu âm thầm giơ ngón cả về phía Cảnh Du, người anh em, hôm nay cậu đúng là thông minh hết phần người ta nha.
Mặt Lâm Minh Trạch hơi đỏ lên, hắn hừ một tiếng,
- Hôm nay như vậy là đủ rồi, Lăng Triệt, tiễn khách.
- Ơ.
Lăng Triệt nhếch miệng phun ra hai chữ "ngu xuẩn " rồi đứng lên nói,
- Các vị, mời.
- À, cái đó..
- Mời.
Lăng Triệt liếc mắt, người của hắn không biết từ chỗ nào xuất hiện, sắc mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm mọi người khiến ai nấy đều lạnh sống lưng,
Lễ đường nhoáng cái chỉ còn lại hai người Lâm Minh Trạch và Lạc Dư,
- Khoan đi đã...Lâm Minh Trạch, ngươi làm cái gì vậy.
Lâm Minh Trạch nhếch miệng cười,
- Ta là thiếu tướng đương nhiên không thể nuốt lời được, nhưng mà...ta nói sủa đến khi buổi lễ kết thúc chứ đâu có nói sủa trước mặt mọi người.
Lâm Minh Trạch há miệng,
- Gâu...Gâu..Gâu.
- Phụttt..
Lạc Dư bật cười, sủa thật à. Lâm Minh Trạch lấy nhẫn đeo lên ngón áp út của cậu rồi đưa chiếc nhẫn còn lại cho Lạc Dư.
- A Dư... cảm giác lấy một con nửa rắn nửa chó thế nào...Gâu.
- Haha,
Lạc Dư cong mắt cười,
- Đừng nói chuyện, ngươi từng nói sẽ sủa hết hôn lễ mà, ngươi như vậy là ăn gian đó.
- Gâu...Gâu..Gâu.
Lâm Minh Trạch học theo Cảnh Du, mắt ươn ướt, bộ dạng ủy khuất làm lòng Lạc Dư mềm nhũn, Cậu lắc lắc đầu, không được,không được, không thể bị tên này lừa được.
- Sủa mau lên.
Lạc Dư trừng mắt nói, Lâm Minh Trạch thấy cách này không có hiệu quả, hắn nhếch miệng cười thầm,
- A Dư, em cho ta đến chỗ khác sủa được không, nơi đông người cũng được.
Lạc Dư mắt bừng sáng, cậu gật đầu lia lịa,
- Được chứ, được chứ, mau lên, ngay bên ngoài cũng được.
Lâm Minh Trạch cười,
- Là em nói đó, không được hối hận đâu.
- Ta có gì mà phải hối hận chứ.
- Ồ.
Xoẹt
Lạc Dư đang định chạy ra ngoài thì Lâm Minh Trạch một nhát xé tan chiếc quần âu của cậu, áo véc bên ngoài cũng bị lột ra,
- Ngươi...ngươi..
Cả người Lạc Dư chỉ còn lại chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần lọt khe, Lâm Minh Trạch híp mắt,
- A Dư, em đây là đang quyến rũ ta sao.
Lạc Dư lắc đầu, cậu đâu có muốn đâu, đây rõ ràng là thứ Lâm Minh Trạch chuẩn bị, bắt cậu mặc mà.
Lâm Minh Trạch kéo khóa quần, cây gậy to lớn gân guốc nhảy ra chĩa thẳng vào khe rãnh tư mật của Lạc Dư,
- A Dư, chúng ta vừa làm vừa ra ngoài cho họ ngắm nha.
Lâm Minh Trạch bắt lấy eo Lạc Dư khẽ hạ thắt lưng đem đại côn của mình cắm thẳng vào,
"A"
"Hừ"
Lâm Minh Trạch mang theo Lạc Dư từng bước đi ra ngoài lễ đường,
- Gâu..Gâu.
- Đừng sủa nữa mà.
Lạc Dư bịp mồm hắn lại, cậu khóc không ra nước mắt, Lâm Minh Trạch trêu tức,
- A Dư, lúc nãy muốn tôi sủa, bây giờ lại kêu đừng sủa, em đúng là khó hầu hạ a.
- Nhưng mà..Gâu..Gâu..ta không thể nói lời không giữ lời nha.
Tiếng cho sủa vang lên ngày một lớn, quân sĩ canh giữ bên ngoài cũng bị kinh động, mấy người nhìn nhau,
- Câc ngươi có nghe thấy tiếng chó sủa không.
*Gật đầu*
*Gật đầu*
- Vào xem thử một chút đi, nếu không nó sẽ ảnh hưởng đến hai vị bên trong.
Lạc Dư nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cậu hoảng hốt,
- A Trạch, ta sai rồi, ta không nên bắt ngươi sủa tiếng chó, hức.
Lâm Minh Trạch nhếch môi,
- Em đâu có sai, ta vẫn nên sủa thì hơn...Gâu Gâu.