Làn da cậu vì lâu không tiếp xúc với ánh nắng nên trắng nõn, đôi mắt cậu đen láy, to tròn ngơ ngác nhìn mọi người. Hai cánh môi nhỏ nhắn của cậu cứ mở ra lại đóng vào, cậu không biết phải nói gì a.

Lạc Dư có chút bất an nhìn người đang bàn tán, cậu không để ý đến họ mà quay sang nhìn Hàn Dật.

Hốc mắt cậu hơi đỏ lên, Dật ca ca không nói gì, chẳng lẽ anh ấy ghét bộ dạng này của cậu sao.

Lạc Dư cúi đầu, ánh mắt ảm đạm xuống, đáng lẽ ra cậu không nên cắt tóc, vẫn để như cũ mới tốt, như vậy, Dật ca ca cũng sẽ không chán ghét cậu. Lạc Dư càng nghĩ mắt càng đỏ lên, yếu ớt nói:

- Dật ca ca..

Hàn Dật hoàn hồn thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chê trách nhìn mình lại thấy Lạc Dư đã sắp khóc đến nơi thì luống cuống chạy lại ôm lấy cậu:

- A Dư ngoan, sao lại khóc a, em không thích kiểu tóc này sao,đừng khóc, anh kêu họ sửa lại cho em được không.

Lạc Dư chớp mắt mấy lần, không để nước mắt rơi xuống, cậu nhìn Hàn Dật nói:

- Dật ca ca không ghét sao..

Hàn Dật ngẩn người, cậu sợ anh không thích nên mới như vậy sao. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu:

- Rất đẹp a, anh sao lại ghét được, A Dư của anh đáng yêu vậy mà.

Những người ở trong tiệm thấy cảnh này liền hét ầm lên, đặc biệt là mấy cô gái, ngay cả người phụ nữ vừa cắt tóc cho Lạc Dư cũng hiểu ra, cô còn tưởng mình mị lực mình giảm sút, hóa ra không phải. Chỉ là do hai người đó là một cặp thôi a, chậc, nhưng mà cũng khá đẹp đôi đấy chứ.

Hàn Dật lạnh mặt nhìn những người đáng hứng thú nhìn hai người bọn họ. Anh đặt tiền lên bàn rồi nắm lấy tay cậu kéo đi, dám nhìn A Dư của anh như vậy, nếu không phải họ không có ác ý thì anh đã giết hết rồi.

Anh càng như vậy thì những người đó càng hét ầm lên:

- Công ghen kìa aaa..

- Thụ cũng đáng yêu quá đi..

....

Hàn Dật bị những cậu nói của họ làm cho cả người nóng lên, tai anh đỏ bừng không nói gì mà kéo cậu đi thật nhanh.

Lạc Dư tò mò hỏi:

- Dật ca ca, ghen là gì mà công thụ là gì vậy a.

Hàn Dật thấy cậu tò mò thì kéo cậu lại gần mình nói:

- Nha, công và thụ mà họ nói á, chính là những người yêu thương nhau, giống như anh yêu thương em mà em cũng rất thích anh vậy đó..

- Còn công a, họ là những người sẽ chăm sóc, bảo vệ cho thụ.Còn thụ a, họ là những người sinh ra là để được công nuông chiều, thường thì thụ rất nghe lời công nha....

( cái này là mình chém á, không hoàn toàn đúng trong mọi trường hợp đâu a..)

Lạc Dư gật gù, nói:

- Vậy em là thụ a.

Hàn Dật nghe cậu nói, bật cười:

- Đúng vậy, A Dư có đồng ý làm bé thụ anh không a.

Lạc Dư gật đầu lia lịa,ở bên Dật ca ca rất tốt a, còn được anh bảo vệ, cậu sao không muốn chứ:

- A Dư sẽ là thụ Dật ca ca..

Ý cười trong mắt Hàn Dật càng sâu, A Dư, em đồng ý với anh rồi thì không được thay đổi nha, nếu không... anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì quá đáng với em đâu.

Đột nhiên điện thoại của Hàn Dật reo lên, anh nghe người đầu bên kia báo cáo không nhịn được mà nhíu mày, đứa em trai kia của anh đúng là không lúc nào chịu yên phận cả, lại gây chuyện cho anh.

Hàn Dật quay sang nhìn Lạc Dư ôn nhu nói:

- A Dư, anh có chuyện phải rời khỏi đây một thời gian, em ở nhà đợi anh được không.

Lạc Dư thấy anh phải đi liền ỉu xìu gật đầu:

- Vậy Dật ca ca, anh bao giờ mới về a.

Hàn Dật sủng nịnh xoa xoa đầu cậu:

- Nhanh thôi, anh sẽ cố gắng làm xong sớm để về với em nha. Lúc đó anh sẽ đưa A Dư sở thú chơi, được không.

Lạc Dư gật đầu nhìn anh lên chiếc xe màu đen rời đi. Trong lòng có chút hụt hẫng, cậu lấy chân đá hòn đá bên đường lững thững về nhà.

Cậu không biết tất cả những thứ vừa xảy ra đều bị Vương Chi Hạo nhìn thấy. Cậu ta thật không thể ngờ được, người xinh đẹp, khả ái như vậy lại là tên sửu bát quái lập dị Lạc Dư kia.

Vương Chi Hạo đứng từ xa nhìn Lạc Dư mở cửa vào nhà rồi rời đi, bước chân cậu ta có chút không vững, mấy hôm trước cậu ta bị một đám người bắt đi, cậu ta bị bọn chúng hành hạ bán sống bán chết, may mà người nhà cậu ta đến kịp, không thì cậu ta cũng chẳng đứng ở đây được.

Vương Chi Hạo về nhà nằm vật ra giường, trong đầu cậu ta bây giờ chỉ nghĩ đến khuôn mặt sau khi cắt tóc đi của Lạc Dư.Vương Chi Hạo lẩm bẩm:

- Thật đẹp.

Từ đó ngày nhìn thấy diện mạo thật của Lạc Dư, Vương Chi Hạo càng nhìn càng thấy những người phụ nữ mà lúc trước cậu ta cho là xinh đẹp, bây giờ lại cảm thấy thật ghê tởm.

Vương Chi Hạo đi bar cùng mấy người bạn của mình, cậu ta nhìn những người phụ nữ đang uốn éo bày ra bộ dáng mê hoặc lòng người, thì chán ghét quay mặt sang chỗ khác nốc cạn ly rượu trong tay.Đột nhiên, có một người phụ nữ đi tới dựa vào lồng ngực cậu ta.

Vương Chi Hạo bị mùi son phấn, nước hoa trên người cô ta sồn vào mũi khiến cậu ta muốn nôn ẹo ngay tại chỗ.

Vương Chi Hạo tức giận, hét lên:

- Người đâu, lôi cô ta ra cho tôi, thật ghê tởm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play