Cảnh Du mở mắt, cậu ta ngơ ngác nhìn nơi sang trọng trước mắt, đây là đâu vậy. Đầu óc Cảnh Du vẫn còn chưa tỉnh táo,
- Này là chỗ nào.
Đợi một lúc lâu cậu ta mới nhớ lại những gì đã xảy ra, bị trùng vương tấn công, tiểu hắc,..
Khoan đã
Cảnh Du đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tiểu hắc, Lăng Triệt, là...một? Cậu bị tên đó dắt mũi lâu như vậy lại không phát hiện ra,
- Lăng, Triệt...
Cảnh Du nghiến răng nghiến lợi, lúc đầu cậu ta có chút cảm động nhưng vừa biết tiểu hắc chính là Lăng Triệt thì cảm động gì gì đó lập tức tan thành mây khói.
Cảnh Du chạy phình phịch ra ngoài, cậu ta một đường đi đến phi hành khí gần nhất trèo lên, đầu óc mụ mị, cậu ta cũng không nghĩ đến việc tự ý rời quân doanh sẽ phải chịu hậu quả gì.
- Lão đại, xin lỗi, tôi về trước đây, tôi sẽ tạ tội với cậu sau.
Cảnh Du vừa lầm bầm vừa khởi động phi hành khí bay đi.
"Vù vù"
Lăng Triệt đứng bên dưới sắc mặt khó coi nhìn chiếc chiến hạm rời đi, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng xảo quyệt,
- Du Du, cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tay tôi.
Lăng Triệt lạnh lùng cười, hắn quay đầu đi đến chỗ Lâm Minh Trạch,
" Cốc cốc"
- Thiếu tướng, tôi là Lăng Triệt.
- Vào đi.
Lâm Minh Trạch nhàn nhã đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài,
- Ngươi đã động tâm.
Lâm Minh Trạch khẳng định nói, Lăng Triệt nhếch miệng cười cũng không phản đối, nhìn bên ngoài hai người là cấp trên cấp dưới, nhưng không một ai biết tình cảm hai người bên trong chẳng khác gì anh em ruột.
- Đúng vậy, tuy em ấy là Alpha nhưng chỉ cần tôi thích là được.
Lâm Minh Trạch nhún vai,
- Tùy cậu, lần này tôi tìm cậu có chuyện muốn nói, xong lần này chúng ta sẽ không phải đánh đánh giết giết nữa.
Lăng Triệt nhướn mày,
- Có chuyện tốt như vậy?
Lâm Minh Trạch lạnh nhạt,
- Người của tôi đã tìm được vị trí tinh cầu mẹ của đám trùng tộc.
Lăng Triệt híp mắt,
- Tôi chờ ngày này lâu rồi.
Hai người đều hiểu đối phương muốn làm gì, họ quen nhau lâu như vậy, thứ nhỏ nhặt này mà cũng không biết thì làm sao xứng làm anh em chứ.
- Bao giờ xuất phát.
- Nhanh nhất có thể, tôi không muốn để A Dư của tôi chờ lâu.
- Vậy 3 ngày nữa đi, tôi trở về chuẩn bị.
- Ừm, đi đi.
....
Trung tâm liên bang tinh tế,
Lạc Dư: -....
Cảnh Du: -...
Hai người đứng trong phòng khách mắt đưa mày lại,
- Sao cậu lại ở đây.
Cảnh Du nghi hoặc hỏi, cậu ta nhìn cái bụng xẹp lép của Lạc Dư rồi lại nhìn hai quả trứng đặt trong lồng kính,
- Tôi dọn hết đồ đến đây đương nhiên là để ở rồi, hỏi gì ngu vậy.
Lạc Dư khoanh tay nói, cậu hất cằm,
- Chó ngốc, còn cậu, sao cũng chuồn về rồi.
Cảnh Du không biết phải nói gì,
- Ờm, tôi...
- Ế, từ từ....
Lạc Dư lại gần nhìn chằm chằm vào cổ Cảnh Du, cái thứ này...haha,
- Cảnh, Du,...mau khai, rốt cuộc cậu bị thằng nào đè rồi.
Mắt Lạc Dư phát sáng, cậu vừa nói xong liền muốn vạch áo Cảnh Du ra xem,
Cảnh Du đỏ mặt kéo áo nhưng cậu ta từ trước đến giờ có lần nào đánh thắng Lạc Dư đâu,
Xẹttttt
- Oa...
Lạc Dư há miệng kinh ngạc kêu lên,
- Cậu...cậu...
Cảnh Du xấu hổ, trên người cậu ta ri rít vết hôn vết cắn, cái tên Lăng Triệt đáng chết đó lợi dụng lúc cậu ta ngất đi chiếm tiên nghi a, bản thân cậu ta cũng đâu có muốn đâu.
- Lão đại, cậu nghe tôi nói..
- Không cần, không cần.
Lạc Dư giơ tay, cậu cười đến không thấy mắt,
- Cậu bây giờ chỉ cần nói cho tôi biết lí do cậu quay trở về là được...có phải hai người..cãi.. nhau không.
- Không phải.
Cảnh Du tức giận ngồi phịch xuống ghế, cúi đầu ủy khuất,
- Là tên chết tiệt đó lừa dối ta.
Lạc Dư nheo mắt, lừa dối sao, ha, đây là loại người cậu ghét nhất.
- Không sao, tôi cũng bỏ nhà ra đi rồi, từ giờ tôi với cậu, còn cả hai đứa nhóc kia nữa, chúng ta sống nương tựa vào nhau, thế nào.
Lạc Dư khoác vai Cảnh Du nói, cậu vốn muốn giúp tên nam nhân kia giảng hòa với Cảnh Du nhưng mà loại người lừa gạt đó không xứng với chó ngốc, tách ra được thì càng tốt.
- Được.
Cảnh Du gật đầu một cái thật mạnh, cậu ta kiên quyết,
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tên đó.
.....
Ba ngày sau,
- Thủ trưởng không chấp nhận yêu cầu của chúng ta, cũng không chịu đưa quân, dựa vào quân của hai người chúng ta thì phần thắng không lớn lắm.
Lăng Triệt nhíu mày nói, hắn thật không biết cái lão già lẩm cẩm kia rốt cuộc lo lắng cái gì, lão có phải ra chiến trường đâu, lo trái lo phải, đúng là người già.
- Không sao.
Lâm Minh Trạch nhìn mấy ngàn quân binh trước mặt bình tĩnh nói:
- Người của ta đã thí nghiệm thành công ra một loại bom năng lượng, từng này người đủ cung cấp nguồn nhiên liệu cho nó rồi.
- Ngươi rốt cuộc còn thứ gì kì quái nữa, lôi hết ra đây đi.
- Hết rồi.
Lăng Triệt nhếch miệng, hắn nhìn mọi người hô lên,
- Các anh em, chúng ta XUẤT PHÁT..
- XUẤT PHÁT.
Lần này họ sẽ cho đám người có mắt không tròng kia thấy được sức mạnh, cùng năng lực của bọn họ.
5 chiếc phi hạm đồng thời khởi động bay ra ngoài vũ trụ hướng tới tinh cầu mẹ của đám côn trùng kia tiến tới.
- Thủ trưởng, làm như vậy liệu có ổn không.
Người mặc quân phục đứng sau một người đàn ông khoảng 50 nói.
- Ha, có gì không ổn chứ.
Người vừa lên tiếng chính là thủ trưởng Lăng Triệt vừa mới chửi, ông ta cười nham hiểm nhìn mấy chiếc chiến hạm bay xa,
- Dù kết quả như thế nào thì chúng ta vẫn có lợi, không phải sao.
Người đứng đằng sau ông ta nghi hoặc,
- Tôi không hiểu lắm.
- Hừ, nếu đám người của Lâm Minh Trạch tiêu diệt được đám trùng ở tinh cầu mẹ thì ta có cách đem công lao đó chuyển lên tay chúng ta...
Dừng một chút ông ta lại nói,
- Còn nếu bọn chúng thất bại, vô kỉ luật, làm trái lệnh, khiêu khích cấp trên, tự ý đem quân rời đi,phá hỏng chiến hạm... từng đó đủ để Lâm Minh Trạch, sống..không..bằng.. chết rồi, hahahaha...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT