Miệng Lâm Minh Trạch mặn chát, hắn nhìn vùng bụng nhô lên của Lạc Dư trái tim không nhịn được co rút, đau đớn,
- A Dư, xin lỗi.
Xin lỗi vì đã đi lâu như vậy
Xin lỗi vì đã bỏ mặc em và con
Xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em
Xin lỗi.... vì tất cả.
"Tí tách"
Lâm Minh Trạch mắt đỏ bừng, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên hắn khóc, sau này, hắn, cũng chỉ có thể vì một mình Lạc Dư, người hắn yêu mà khóc. Lâm Minh Trạch dịu dàng,
- A Dư, chúng ta đi thôi.
Lạc Dư trở lại khoang chứa, Lâm Minh Trạch ôm chiếc cơ giáp lên dùng hết tốc lực bay trở về căn cứ.
- Mau, quân y, triệu tập hết đám quân y lại đây cho ta.
Lâm Minh Trạch rời khỏi cơ giáp bế Lạc Dư một đường chạy tới chiến hạm dùng để cứu chữa quân sĩ.
- Người đâu..
Tất cả mọi người đều hốt hoảng, họ chưa từng thấy thiếu tướng của mình như vậy.
- Tới đây, tới đây, thiếu tướng, mời đi bên này.
Mấy người quân y cũng kinh hãi, họ không dám chậm trễ mở đường cho Lâm Minh Trạch đem người đến khu vip.
- Thiếu tướng, ngài đặt vị này ở đây đi.
Mấy quân y dè dặt nói, Lâm Minh Trạch sắc mặt âm trầm đáng sợ nói:
- Nếu không cứu được người thì các ngươi cũng không cần sống nữa.
- Dạ, dạ..
Một đám quân y chưa kịp cứu chữa gì đã bị lời này của Lâm Minh Trạch dọa đến toàn thân cứng ngắc, trán toát mồ hôi lạnh gật đầu.
Lúc này Lâm Minh Trạch mới miễn cưỡng đi ra ngoài, cửa phòng cấp cứu đóng lại,
- A Dư, em nhất định sẽ không sao.
Lâm Minh Trạch nhìn máu trên tay mình run rẩy cầu nguyện.
"..."
Mọi người xung quanh đều cúi đầu không nói, đều là con người, họ sao có thể không hiểu cái cảm giác bất lực, khổ sở đó chứ.
Lâm Minh Trạch đợi rất lâu, lúc hắn mất kiên nhẫn muốn xông vào thì cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng chịu mở ra,
- A Dư, em ấy thế nào rồi.
Lâm Minh Trạch nắm lấy hai vai vị quân y chịu trách nhiệm chính gào thét,
- Lâm thiếu tướng, ngài bình tĩnh một chút, bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi, chỉ là đứa nhỏ trong bụng có chút yếu, cần pheromone của ngài bổ xung.
Vị quân y quan sát sắc mặt Lâm Minh Trạch, ông cũng không biết đứa nhỏ trong bụng có phải của vị thiếu tướng này không.
- Tránh ra.
Lâm Minh Trạch đẩy mấy người ra chạy vào bên trong phòng bệnh,
"Phù"
Lâm Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm, hắn đang định tiến đến ôm Lạc Dư thì đột nhiên khựng lại,
- Lấy quần áo mang đến chỗ ta.
Lăng Triệt đầu bên kia vẫn chưa hiểu gì, hắn hơi ngơ một chút rồi phản ứng lại chạy đi lấy quần áo rồi theo vị trí hiển thị chạy đến chiến hạm.
- Thiếu tướng, đồ của ngài.
Lâm Minh Trạch nhận lấy,
- Đi đi.
- À..vâng.
Lăng Triệt nhìn Lạc Dư, hắn hiểu ra, thảo nào thiếu tướng lại vội vàng như vậy, hóa ra là vì lão bà, chậc, trưa nay chắc hắn khỏi phải ăn luôn.
Lâm Minh Trạch thay quần áo xong liền trèo lên giường ôm Lạc Dư vào lòng,
"Chụt"
Lâm Minh Trạch hôn hôn lên gương mặt có một vài mụn đỏ, hắn cầm tay Lạc Dư lên xem,
- A Dư, xin lỗi.
Lâm Minh Trạch hối hận, là hắn khiến Lạc Dư ra nông nỗi này, nếu hôm đó hắn kiên quyết truy hỏi em ấy thì tốt rồi, hắn rõ ràng cảm thấy Lạc Dư không được bình thường nhưng lại...
Lâm Minh Trạch cắn mạnh, một lượng pheromone nồng đậm truyền vào tuyến thể, Lạc Dư dụi dụi đầu vào lồng ngực Lâm Minh Trạch, cơ thể thả lỏng an tĩnh ngủ.
Ưm
Hương rượu nồng đậm, đứa nhỏ trong bụng đạp nhẹ một cái,
- Suỵt.
Lâm Minh Trạch đặt tay lên bụng Lạc Dư nhỏ giọng,
- Bảo bối, để cho cha nhỏ của con ngủ một chút, được không.
Đứa nhỏ dường như hiểu được lời Lâm Minh Trạch nói, nó không phá Lạc Dư nữa, ngoan ngoãn để cha nhỏ của mình nghỉ ngơi.
Lâm Minh Trạch siết chặt người trong lòng, A Dư chính là sinh mệnh của hắn, hắn sẽ không để bất cứ thứ gì tổn thương đến em ấy nữa.
- A Dư, A Dư của ta.
3 ngày sau,
- Ưm ~
Lạc Dư mơ màng tỉnh lại, cả người sảng khoái khiến cậu không chịu được rên khẽ. Lâm Minh Trạch mở bừng mắt,
- A Dư, em tỉnh rồi.
Lạc Dư bĩu môi, làm nũng:
- Ta muốn ngủ nữa.
Lâm Minh Trạch cười híp mắt,
- Em muốn ngủ bao lâu cũng được, tiểu bảo bối.
Hắn đè Lạc Dư ra cắn mút cánh môi khô khốc, từng chút từng chút đem nó làm ướt, trở nên mọng nước như mọi ngày.
"Ưm ~"
Lạc Dư mềm nhũn ôm cổ hắn, hốc mắt chảy xuống những giọt nước trong suốt,