"Chúng ta... còn muốn cứ mắt to trừng mắt nhỏ thế này bao lâu nữa..." Bạch Tiểu Niên cuối cùng cũng nhịn không nổi.
"Toàn bộ Cầu Trang chỉ còn lại mấy đại nam nhân chúng ta thôi, anh còn muốn thế nào?"
"Nếu như có Cố thượng úy ở đây, thì mọi thứ sẽ không trở nên im ắng như này." Bạch Tiểu Niên xoay xoay mấy quân bài trong tay.
"Có Lý thượng giáo ở đây cũng tốt, ít ra đánh đàn còn có âm thanh." Kim Sinh Hỏa thở dài.
"Ai mà biết được Lý thượng giáo thật sự cùng Cố thượng úy về nhà chứ, lấy tính tình Lý thượng giáo, tôi còn cho là cô ấy thà rằng viết thư vẽ tranh kia."
"Anh cũng biết tính Lý thượng giáo đấy, Cố thượng úy làm nũng một hồi là cô ấy cũng hết cách." Kim Sinh Hỏa nhìn thấu mọi thứ.
Bởi vì nhớ nhung con gái, Cố Dân Chương cứ cách vài ngày sẽ phái người gọi Cố Hiểu Mộng về nhà ăn cơm; có đôi khi thì còn ở nhà ngủ lại một đêm, mấy lần trước đều là Cố Hiểu Mộng trở về một mình, cơm nước xong liền ồn ào đòi đi. Cố Dân Chương nghĩ tới nghĩ lui, trước khi Cố Hiểu Mộng đi liền nói một câu, "Hiểu Mộng à, lần sau quay lại thì đưa Lý khoa trưởng cùng về nhà đi."
"Thật ạ?" Cố Hiểu Mộng mắt sáng lên, "Ba là tốt nhất!"
Vì vậy mấy ngày kế tiếp, Cố Hiểu Mộng giờ nào khắc nào cũng ở bên tai Lý Ninh Ngọc nhắc tới chuyện này, "Chị Ngọc, chị hãy theo em về nhà đi."
"Không đi." Lý Ninh Ngọc trả lời rất kiên định, "Tiệc riêng của Cố gia, tôi đi có ý nghĩa gì chứ."
"Sao lại không có nghĩa lý gì, chị có thể nói chuyện cùng ba của em mà."
"Tôi đây thì lại không dám rồi, một nhân vật lớn như Cố hội trưởng, tôi kham không nổi."
"Ông ấy là nhân vật lớn nào chứ, em..." Cố Hiểu Mộng gấp đến độ đổ mồ hôi hột, "Vậy chị không cần để ý tới ông ấy, trò chuyện với em thôi có được hay không, chị Ngọc, xin chị... Ba của em đã nhắc em đưa chị về nhà, giờ chỉ mình em về, mất mặt cỡ nào a."
"Hóa ra việc tôi đi chỉ là để cấp mặt mũi cho Cố thượng úy à."
"Không không, chị Ngọc, chị xem lần này em đi thì ít nhất phải hai ngày đấy, em sẽ nhớ chị, chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng ngồi chồm hổm trên mặt đất, đáng thương nhìn Lý Ninh Ngọc, "Chị cũng sẽ nhớ em mà đúng không?"
"Cố thượng úy, đừng tự mình đa tình, em không ở đây tôi lại càng yên tĩnh hơn."
"Em mặc kệ, chừng nào chị còn không đi cùng em thì em còn nói."
Thế nên khi xe của Cố gia một lần nữa đỗ trước cửa Cầu Trang, Bạch Tiểu Niên thấy Cố Hiểu Mộng ân cần ở sau lưng Lý Ninh Ngọc xách đồ, mở cửa xe.
"Cố thượng úy trông chẳng có chút bộ dáng nào của thiên kim tiểu thư cả." Bạch Tiểu Niên cảm thán nói, "Ở trước mặt Lý thượng giáo cứ như tùy tùng ấy."
Cố Dân Chương cũng đồng dạng thở dài, bình thường con gái ở nhà cơm tới thì há mồm, áo tới thì đưa tay, lần này trở về không chỉ chủ động dọn dẹp phòng cho Lý Ninh Ngọc, thậm chí còn muốn đi phòng bếp hỗ trợ. Sauk hi làm cháy đen một cái chảo, đập vỡ bốn cái bát liền bị Lý Ninh Ngọc kéo ra ngoài.
"Tay có sao không?"
"Không có việc gì không có việc gì, không chảy máu." Cố Hiểu Mộng ngây ngô cười, "Chị Ngọc, chị cũng sẽ quan tâm em à."
"Ai thèm quan tâm em." Lý Ninh Ngọc thoáng nghiêng đầu, "Tôi chỉ là sợ em làm lỡ bữa tối."
"Vậy thì, để em nói lại." Cố Hiểu Mộng thay đổi ngữ khí ủy khuất, "Chị Ngọc, chị xem em đây bị xước một đường rồi này... chị Ngọc..."
"Cố thượng úy, không nên được voi đòi tiên."
"Em chính là muốn được một tấc lại tiến một thước." Cố Hiểu Mộng nháy mắt mấy cái, chuẩn bị bắt đầu thế tiến công vòng tiếp theo.
"Lão gia."
"Ui, ba..." Cố Hiểu Mộng sửng sốt một chút, "Ba ra đây lúc nào vậy?"
"Nghe cái giọng này của con, hình như là không muốn thấy ba?"
"Con không phải là có ý đó, chỉ là..." Cố Hiểu Mộng mắt nhìn Lý Ninh Ngọc.
"Cố hội trưởng."
"Lý khoa trưởng, đã lâu không gặp, mấy lần trước Hiểu Mộng về nhà đều nhắc tới cô."
"Vậy sao? Cố thượng úy nói gì về tôi?"
"Có gì đâu, con đói rồi, ba... Chúng ta trước cứ ăn cơm đi có được hay không?"
"À, đúng rồi, ăn cơm thôi." Cố Dân Chương cười cười, ngồi vào bàn.
"Chị Ngọc, chị ngồi bên cạnh em." Cố Hiểu Mộng lôi kéo Lý Ninh Ngọc ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Dân Chương sai người khui chai rượu vang đỏ.
"Nào, Lý khoa trưởng."
"Ba, chị Ngọc không có..." Cố Hiểu Mộng mới vừa nói đã bị Lý Ninh Ngọc giữ lại, "Chị Ngọc."
"Tôi không sao." Lý Ninh Ngọc gật đầu với Cố Hiểu Mộng, nâng ly rượu lên, "Đa tạ Cố hội trưởng."
Sau ba vòng rượu, nhìn Lý Ninh Ngọc vẫn như trước thần thái sáng láng chuyện trò vui vẻ cùng Cố Dân Chương, Cố Hiểu Mộng thật sâu nghĩ, mất công chính mình thay Lý Ninh Ngọc ngăn cản vài ly rượu.
"Cảm tạ sự tiếp đãi của ngài, Cố hội trưởng." Lý Ninh Ngọc một hơi uống cạn nửa ly rượu còn lại.
"Lý khoa trưởng nếu mệt rồi thì về phòng trước nghỉ ngơi đi."
"Dạ." Lý Ninh Ngọc gật đầu, "Cố thượng úy có thể đưa tôi trở về phòng không?"
"Nhưng mà em vẫn chưa ăn no..."
"Nghe lời."
"Ò." Cố Hiểu Mộng đặt đũa xuống, "Vậy ba, con đưa chị Ngọc lên trước."
"Đi đi." Nhìn con gái được Lý Ninh Ngọc huấn luyện khéo léo như thế, Cố Dân Chương cười đến nếp nhăn nơi khoé mắt cũng sắp lộ ra hết.
"Cửa đóng kỹ chưa?"
"Ừm, chị Ngọc, em trước... không phải..." Cố Hiểu Mộng vội vã đỡ lấy Lý Ninh Ngọc.
Vừa rồi không phải còn rất tốt sao, thế nào lên đến đây lại...
Lý Ninh Ngọc không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa uống rượu, chất cồn đúng là ảnh hưởng tới thần kinh người ta như thế nào. Có điều lúc nãy ở dưới lầu, vì phải đối mặt với Cố Dân Chương, bản thân cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì đầu óc thanh tỉnh, đến khi bên người chỉ còn lại Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc mới hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
"Hiểu Mộng..."
"Chị Ngọc, chị đừng... Mặt sao lại đỏ như thế, để em lấy khăn lau mặt cho chị, không được, hay là trước cứ lên giường đã..." Cố Hiểu Mộng tay chân luống cuống đỡ Lý Ninh Ngọc lên giường, "Chị Ngọc chị chờ em một chút."
"Không cần, tôi không đợi, em đừng đi..." Lý Ninh Ngọc ôm chặt lấy Cố Hiểu Mộng.
"Chị Ngọc chị..." Lần đầu thấy Lý Ninh Ngọc như vậy, Cố Hiểu Mộng hoảng hồn, nhưng lại không dám đẩy ra, một hồi lâu mới cẩn thận gọi hai tiếng, "Chị Ngọc? Chị Ngọc?"
Không có tiếng trả lời, bên tai chỉ còn tiếng hít thở đều đều.
Ngủ mất rồi.
Nhưng mà... chị Ngọc vẫn còn mặc áo khoác, nếu cứ để thế mà ngủ sẽ khó chịu, ngộ nhỡ nhiễm lạnh liền không tốt.
Cố Hiểu Mộng nuốt nước miếng một cái, nhẹ nhàng cởi ra cúc áo Lý Ninh Ngọc.
"Ưm..." Lý Ninh Ngọc mở mắt nhìn Cố Hiểu Mộng.
"Chị Ngọc... Em, em mới chỉ cởi một cúc áo thôi, cái gì em cũng chưa nhìn thấy, chị, chị đừng đánh em... Mà đánh cũng được, miễn đừng đánh vào mặt..."
"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc cong mắt cười, "Trong mộng có thể gặp được em, thật tốt."
"Lão gia, chúng ta có tiếp tục đợi tiểu thư xuống lầu không?"
"Không cần, dọn hết bát đũa đi, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi được rồi."
"Nhưng không phải tiểu thư nói sau khi đưa Lý khoa trưởng đi nghỉ rồi sẽ xuống ăn tiếp sao?"
"Hiểu Mộng ấy à, thứ nó muốn ăn hiện tại còn ngon lành hơn chỗ đồ ăn này đây." Cố Dân Chương cười đầy ẩn ý.