"Yo, tất cả đều ở đây à."
"Tiễn Chúc, sao em lại tới đây?" Bạch Tiểu Niên ngạc nhiên nghênh đón.
"Em là tới tìm. . . . . ."
"Tiễn Chúc, vừa hay cô đến rồi." Cố Hiểu Mộng từ trên lầu chạy xuống, liền kéo tay Tiễn Chúc đi lên, "Chờ cô lâu lắm rồi đó."
"Trong điện thoại gấp như vậy, tìm tôi có chuyện gì nào?"
"Tiễn Chúc, anh. . . . . ." Bạch Tiểu Niên vừa muốn mở miệng đã bị cố Hiểu Mộng đẩy ra.
"Cô đi lên đây với tôi là biết, nhanh lên, thời gian không còn kịp nữa."
Nhìn bóng lưng hai người lên lầu, Vương Điền Hương nhịn không được cảm thán một câu "Anh nói xem, Lý thượng giáo vừa về bộ tư lệnh, Cố thượng úy đã vội giải phóng bản chất mình rồi."
"Đúng vậy. Hôm trước mới ôm một đống quần áo trở về, hôm qua thì thêm hai hộp đồ trang sức. Hôm nay thì hay rồi, trực tiếp gọi Hà tiểu thư tới." Ngô Chí Quốc nói bổ sung.
"Tiễn Chúc cô ấy. . . . . . vẫn là bạn gái của tôi mà. . . . . ." Bạch Tiểu Niên bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Bộ đồ này nhìn được không?"
"Chiếc váy này phối cùng với bộ nữ trang kia trông có lòe loẹt quá không?"
"Bộ màu trắng đây. . . . . . Thôi bỏ đi , không mặc cái này."
"Cố tiểu thư, cô thử quần áo cả tiếng đồng hồ rồi đấy, không thấy mệt à?" Hà Tiễn Chúc bất lực lắc đầu, "Không phải chỉ là mời Lý thượng giáo ăn cơm thôi à, cao hứng đến thế sao?"
"Đương nhiên rồi, đây là sinh nhật đầu tiên tôi đón cùng chị Ngọc."
"Trách không được, quà sinh nhật cô đã chuẩn bị chưa đấy?"
"Còn phải nói, tôi đã chọn xong từ lâu rồi. . . . . ." Cố Hiểu Mộng đang định khoe ra cho Tiễn Chúc liền vội thu về, "Đây là quà tôi tặng cho chị Ngọc, không thể cho cô xem trước được."
"Yo yo yo, đồ hẹp hòi, chắc tôi cần xem đấy." Hà Tiễn Chúc ngược lại cũng không thèm để ý, "Nhưng mà tôi nói này, bình thường lương của cô không phải đều do Lý thượng giáo quản sao? Tiền ở đâu mà đặt bàn ăn tối rồi mua quà vậy?"
"Tiền quà sinh nhật là do tôi tự tiết kiệm đấy. Còn về việc đặt bàn ở nhà hàng, lúc ở nhà tôi có tình cờ nhắc đến chuyện muốn mời chị Ngọc ăn cơm, vậy là chiều hôm đó ba ba tôi liền lên một danh sách nhà hàng cho tôi chọn."
"Cố hội trưởng cũng thật. . . . . " Hà Tiễn Chúc suy nghĩ hồi lâu, mới thốt ra một câu, "Thật hiểu ý a."
"Lý thượng giáo, điện thoại của cô."
"Tôi không rảnh, không tiếp." Lý Ninh Ngọc đang vùi đầu nghiên cứu máy mật mã, không chút nào muốn quản những chuyện khác.
"Hiểu rồi. Cố thượng úy, Lý thượng giáo nói cô ấy không rảnh. . . . . ." Nhân viên lời còn chưa nói hết, Lý Ninh Ngọc đã nhanh tay bắt lấy điện thoại, "Lý thượng giáo, cô. . . . . ."
"Suỵt." Lý Ninh Ngọc ra hiệu cho nhân viên, rồi nói với Cố Hiểu Mộng ở đầu dây bên kia, "Cố thượng úy, sao lại gọi điện tới đây thế?"
"Em muốn xem xem Lý thượng giáo của em có phải là đang mải mê với công việc quá, liền quên mất đã hứa với em những gì không a." Cố Hiểu Mộng nhẹ giọng nói.
"Sẽ không, tám giờ tối gặp."
"Được!"
"Lý thượng giáo, sao cô có vẻ không tập trung vậy?" Kim Sinh Hỏa hỏi.
"Hả? Không có chuyện gì." Lý Ninh Ngọc hồi thần, vô thức ngẩng đầu xem giờ, nhưng chỉ thấy một mảng tường trống trải. Lúc này mới nhớ tới Trương tư lệnh vì để cho bọn họ chuyên tâm giải mã, đã cho tháo đồng hồ xuống, chỉ để lại một câu "Khi nào giải mã xong, lúc đó mới có thể rời đi" .
Như bình thường Lý Ninh Ngọc cầu còn không được, nhưng hiện tại tâm tư của cô căn bản không đặt trên chiếc máy mật mã.
Nhìn bên ngoài sắc trời dần tối, Lý Ninh Ngọc càng sốt ruột. Ở một bên Kim Sinh Hỏa nhìn ra biểu hiện Lý Ninh Ngọc có chút không đúng, nhấc lên một món linh kiện, "Lý thượng giáo nếu như còn có việc, vậy thì hiện tại cũng đừng nghĩ tới nữa. Nếu cứ để nhiễu loạn tâm trí, chúng ta sợ là đến ngày mai cũng không thể rời khỏi bộ tư lệnh."
Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi, "Tôi biết rồi, cảm ơn Kim sở trưởng nhắc nhở."
"Đã một giờ sáng rồi, người Cố tiểu thư chờ có đến hay không a?"
"Đúng vậy, đến hay không thì nói một lời, tôi còn đang đợi tan ca đây."
"Anh nói xem ai lại lớn mật như thế, dám cho Cố tiểu thư leo cây?"
"Nói đủ chưa?" Cố Hiểu Mộng lạnh lùng mở miệng, "Người tôi hẹn có tới hay không là việc của tôi, không cần mấy người lắm mồm lắm miệng."
"Dạ dạ dạ." Nhân viên phục vụ sợ đến mức rùng mình một cái, vừa định đi liền nhìn thấy cách đó không xa có bóng người đang vội vã đi tới, "Kia là. . . . . ."
"Chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng lập tức xông ra ngoài.
"Cố thượng. . . . . ."
"Chị Ngọc, chị Ngọc chị đã đến rồi. Tốt quá rồi, em còn tưởng rằng chị đã gặp chuyện gì chứ." Cố Hiểu Mộng vội vàng kéo tay Lý Ninh Ngọc, "Cũng may chị không làm sao, không có chuyện gì là tốt rồi."
"Hiểu Mộng?" Lý Ninh Ngọc có chút kinh ngạc, "Em không trách tôi à?"
"Sao có thể chứ. Chị Ngọc đã hứa với em thì chắc chắn sẽ làm được. Nhất định là phải có chuyện gì trì hoãn mới không đến được. Em gọi điện cho bộ tư lệnh, bọn họ chỉ nói với em rằng chị vẫn rất an toàn, đến lúc liền sẽ trở lại, hỏi lại thì cái gì cũng không nói. Mà em cũng không dám đi, sợ chị không tìm được em. . . . . ." Cố Hiểu Mộng có chút nghẹn ngào, "Nhìn thấy chị là em an tâm rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."
"Xin lỗi, là lỗi của tôi." Lý Ninh Ngọc chủ động ôm lấy Cố Hiểu Mộng, "Hiểu Mộng, tha thứ cho tôi được không?"
"Vậy thì. . . . . . chị Ngọc cứ ôm em một hồi thế này là được rồi."
"Chị Ngọc."
"Ừ."
"Cái này cho chị."
"Cái gì đây?" Lý Ninh Ngọc nhận chiếc lắc tay.
"Em tự làm đấy, vốn là muốn tặng chị làm quà sinh nhật." Cố Hiểu Mộng gãi gãi đầu, "Trông có hơi xấu nhỉ. . . . . . Hay là thôi bỏ đi."
"Đừng. . . . . ."
"Chị Ngọc. . . . . ."
"Tôi rất thích, Hiểu Mộng, cám ơn em."
"Chị Ngọc, chị thích là được rồi." Cố Hiểu Mộng chuyển đề tài, "Chị Ngọc, chị không tới đúng hẹn, lại nhận quà của em rồi, có phải là nên bồi thường cho em một chút không?"
"Hả?" Khóe miệng Lý Ninh Ngọc hơi nhếch lên, "Cố thượng úy, không nên được voi đòi tiên."
"Em chính là muốn được voi đòi tiên đấy."