"Khụ..." Cố Hiểu Mộng ho hai tiếng.


"Cố thượng úy, cô ho từ sáng tới giờ rồi, cảm lạnh à?" Bạch Tiểu Niên nhịn không được liền hỏi.


"Có lẽ vậy."


"Thế, không phải, Cố thượng úy sao cô vẫn còn uống rượu chứ?" Bạch Tiểu Niên trơ mắt nhìn Cố Hiểu Mộng rót nửa ly vang đỏ.


"Này có là gì, lúc ở nhà ba tôi còn uống cùng tôi luôn kia." Cố Hiểu Mộng thờ ơ trả lời.


"Thư ký Bạch, hai ngày này anh để ý Cố thượng úy một chút. Nếu để chuyển từ cảm mạo sang sốt cao sẽ rất phiền phức đấy."


"Nhưng mà..." Bạch Tiểu Niên yếu ớt nói, "Chúng ta thì có thể làm gì được với Cố thượng úy chứ..."


"Anh nói cũng có lý."


"Kim sở trưởng, hay ông qua khuyên nhủ cô ấy đi?"


"Vương sở trưởng, anh đang đùa tôi đấy à? Cố thượng úy thì có bao giờ thèm để tâm tới lời của chúng ta đâu." Kim Sinh Hỏa hoàn toàn không thay đổi ý định, "Cứ chờ đi, Lý thượng giáo hai ngày nữa trở về rồi."


"Đợi được tới hai ngày đó, bệnh cảm mạo của Cố thượng úy sợ là sẽ phát sốt mất..."


"Vương sở trưởng, nói gì tôi đấy?"


"Không có không có, Cố thượng úy cô cứ tiếp tục đi." Vương Điền Hương ngượng ngùng cười, vừa nhỏ tiếng nói, "Này Cố thượng úy ngã bệnh rồi, mà sao lỗ tai vẫn thính như vậy..."




"Thư ký Bạch, cái này tôi đã giải mã xong, còn gì nữa không?"


"Cố thượng úy... Đây là lượng công việc trong ba ngày của cô đấy, có chắc là không muốn nghỉ ngơi một chút không?"


"Không cần, để tôi nói anh nghe này, hiện tại tôi cảm thấy đầu óc rất sáng suốt, có thêm mười trang tám trang cũng không thành vấn đề." Cố Hiểu Mộng tinh thần tràn đầy hứng khởi.


"Thư ký Bạch, mấy bức điện văn này anh cứ cầm lấy đi, chờ Lý thượng giáo về thì đưa cho cô ấy kiểm tra thêm một lần nữa." Kim Sinh Hỏa hảo tâm nhắc nhở.


"Tôi biết rồi..."


"Khụ khụ..."


"Cố thượng úy, cô chắc chắn là không cần uống thuốc đấy chứ?"


"Đến đến, thuốc tới thuốc tới." Vương Điền Hương bưng bát đi qua.


"Tôi không uống, thuốc kia đen như đáy hồ thu ý, vừa nhìn đã thấy đắng muốn chết." Cố Hiểu Mộng quay đầu đi.


"Cố..."


"Không cần nói với tôi mấy cái thứ đạo lý thuốc đắng dã tật này nọ, tôi đây từ nhỏ đến lớn nghe nhiều lắm rồi, còn có..." Cố Hiểu Mộng còn chưa nói xong liền nghe được một thanh âm quen thuộc, "Cố thượng úy."


"Chị, chị Ngọc?"


"Cố thượng úy, trước khi tôi đi đã nhắc nhở cái gì em còn nhớ không?"


"Nhớ, nhớ rõ a, làm việc cho tốt, đúng giờ đi ngủ, không được để ý tới Lưu Tông Lâm..."


"Cố Hiểu Mộng!"


"Chị Ngọc, em sai rồi..." Cố Hiểu Mộng chột dạ mà cúi thấp đầu, "Em không nên uống rượu, cũng không nên không uống thuốc..."


"Biết sai là tốt, đem thuốc uống vào."


"Em uống em uống." Cố Hiểu Mộng tiếp nhận bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.


"Vẫn là Lý thượng giáo có thể trị được Cố thượng úy a." Bạch Tiểu Niên cảm thán nói.


"Tôi đây sớm đã biết rồi, nhưng là..." Kim Sinh Hỏa khẽ nhíu mày, "Thuốc này vừa mới ngao xong, Cố thượng úy uống một hơi đã hết, chẳng lẽ không nóng sao..."




"Chị Ngọc, đau... bị phỏng rồi..." Cố Hiểu Mộng mặt như đưa đám.


"Ai bảo em uống nhanh như vậy, tự mình còn không có cảm giác sao?"


"Chị Ngọc, em là vì nghe lời chị nên mới uống thuốc đấy, chị còn trách em..." Cố Hiểu Mộng tội nghiệp cúi đầu.


"Rồi, là tôi không đúng, tôi đi lấy đá lạnh cho em."


"Em không cần đá, em muốn..." Cố Hiểu Mộng không rõ là vô tình hay cố ý nhìn nhìn môi Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc rất nhanh đã minh bạch ý tứ, "Cố thượng úy, không nên được voi đòi tiên."


"Em đây không phải được một tấc lại muốn tiến một thước. Chị Ngọc, chị mới là liều thuốc tốt nhất của em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play