Editor: Vàng Anh

Nghe xong lời của Lâm Phùng, Trình Lộc lại rơi vào trầm mặc.

Trình Lộc hiểu, đêm hôm đó Lý Thừa Nguyệt nói với cô, chính xác vấn đề là ở cô.

Cô có bóng ma tâm lý đối với Lâm Phùng.

Đó là lí do tại sao hết lần này đến lần khác cô từ chối Lâm Phùng, công bằng mà nói, một người xuất sắc như Lâm Phùng, lại si tình theo đuổi cô mãi không buông, ai mà không rung động?

Hai người ngồi trong xe, thật lâu không nói gì.

Bầu không khí bốn phía như đọng lại.

Mặc dù lúc mới quen Lâm Phùng, hai người thường xuyên ngồi im như vậy không nói lời nòa, khi đó còn có thể vui vẻ tự tại, nhưng bây giờ lại cảm thấy bầu không khí như nổi lơ lửng, có một sự lúng túng vô hình.

Trình Lộc dứt khoát quay đầu nhìn sang một bên, không nói.

Cô đã đi cùng lão Chu tám tiếng, đã sớm cảm thấy buồn ngủ, mà Lâm Phùng lái xe cực kì ổn định, cô dần chìm vào giấc ngủ giữa tiếng xe lắc lư nhẹ.

Tất cả tiếng gió bên tai hay tiếng động của Lâm Phùng dần rơi vào hư ảo.

Đến khi tỉnh lại là do Lâm Phùng gọi dậy.

Bọn họ đã đến Lan Thành.

Trình Lộc vội vàng lấy điện thoại ra xem, thấy màn hình hiện lên thời gian, là hai giờ sáng.

Bọn họ rời Lâm Sơn đến đây, trừ đi bốn tiếng đồng hồ trên đường chậm trễ, là mười tiếng đồng hồ.

Tính ra, Lâm Phùng đã lái xe suốt mười tiếng đồng hồ.

Quay đầu sang nhìn, quả nhiên thấy ánh mặt Lâm Phùng lộ rõ vẻ mệt mỏi, Trình Lộc đề nghị: "Giáo sư Lâm, chúng ta đi tìm một khách sạn trước, ở qua một đêm đã."

Thần sắc trên mặt Lâm Phùng lập tức trở nên kì quái, anh muốn nói lại thôi.

Không nghĩ tới, lần này còn có được niềm vui ngoài ý muốn, mặc dù đã chia tay, nhưng anh không ngờ Trình Lộc vẫn không biết xấu hổ như trước dám mời anh đi mướn phòng!

Ngón tay Lâm Phùng bất an sờ soạng tay áo, cuối cùng cam chịu số phận gật đầu.

Đương nhiên Trình Lộc không biết trong lòng Lâm Phùng đang nghĩ cái gì, còn tưởng rằng Lâm Phùng quá mệt mỏi, cho nên mới có sắc mặt như vậy.

Đến khách sạn, Trình Lộc hỏi Lâm Phùng lấy thẻ căn cước để thuê hai phòng, nhưng được lễ tân cho biết chỉ có một phòng, các phòng còn lại đều đã kín chỗ.

Trình Lộc gật đầu một cái, "Được, cảm ơn."

Cô xoay người muốn đi, chuẩn bị đổi sang một khách sạn khác, bất thình lình đụng phải Lâm Phùng, anh không khỏi hỏi: "Sao không ở lại được?"

"Không sao, chỉ là chỉ còn có một phòng, chúng ta đổi sang khách sạn khác."

Lâm Phùng trầm mặc chớp chớp mắt.

Một phòng thì có gì không tốt!

Lâm Phùng bị những suy nghĩ mất tự nhiên đó của mình làm cho hết hồn, anh lấy thẻ căn cước trong tay Trình Lộc, bước tới quầy lễ tân, ngón tay để trên bàn, có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, còn che che đi nửa khuôn mặt của mình.

"Lấy một phòng."

Trình Lộc: "Ừ ? ? ?"

Lễ tân tỏ vẻ hiểu chuyện nhanh chóng cầm lấy thẻ căn cước, Trình Lộc bước tới kế bên Lâm Phùng, "Giáo sư Lâm, như vậy không tốt đâu? Chúng ta đổi..."

Lâm Phùng tiếp lời nói: "Cảnh sát Trình, em nhìn thời gian đi, trễ lắm rồi, nên nghỉ ngơi."

"Nhưng cái này không thể..."

"Anh chị, chìa khóa của hai người, ở lầu sáu, chúc hai người có cuộc sống sung sướng." Lễ tân cắt đứt lời nói của Trình Lộc, cô ấy còn đưa cho cô tấm thẻ phòng.

Lâm Phùng quay đầu lại ngăn trước mặt cô, cầm thẻ phòng trong tay lễ tân.

Anh đi đến trước mặt Trình Lộc, "Đi thôi."

Trong lòng Trình Lộc mệt mỏi thở dài, cũng đúng, đã hơn nửa đêm rồi, tìm khách sạn cũng mệt.

Hơn nữa, nào có tình huống nào mà cô chưa thấy qua, trước kia lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, ngủ chung cùng với những đồng đội ngoài kia vẫn cảm thấy bình thường, huống chi là giáo sư Lâm chứ?

Suy nghĩ xong, Trình Lộc ngước mắt lên trộm nhìn Lâm Phùng đang đi lên lầu ở phía trước mặt mình.

Lưng rộng eo hẹp, tư thế cứng ngắc, chỉ cần đôi chân thon thả thẳng tắp kia cũng có thể khiến người ta hài lòng.

Ở cùng anh trong một phòng, cảm thấy thế nào thì cũng thua thiệt là Lâm Phùng mới đúng chứ.

Trình Lộc đi theo mấy bước, hai người cùng đến trước cửa phòng.

Lâm Phùng mở cửa ra, cắm thẻ vào ổ điện, sau đó Trình Lộc mới đi vào quan sát trong phòng.

Cô luôn nghĩ đó là phòng tiêu chuẩn đôi, nhưng cô không nghĩ chỉ có một chiếc giường đơn trong đó?

Cô hơi sững sốt, liếc nhìn Lâm Phùng một cái.

Nhưng Lâm Phùng có vẻ thờ ơ, cầm điện thoại sang một bên rồi sạc.

Sau khi sạc điện, Lâm Phùng mới ngẩng đầu lên nhìn giường, thấy rồi, sắc mặt cũng không tốt.

Trên khuôn mặt trắng nõn ửng lên một lớp hồng hồng, giống như là đêm mùa hè, có những đám mây bồng bềnh phía chân trời.

Trình Lộc nhìn qua, cùng có cùng một biểu cảm giống như Lâm Phùng vậy.

Chăn trên giường, lại là một màu đỏ, mặt trên còn có một trái tim màu đỏ rất to, còn đầu tủ bên kia còn có một hộp bao cao su.

Tình huống như vậy, làm cho người ta rất lúng túng.

Trình Lộc định thần lại trước, cười hai tiếng, đi thay dép rồi nói với Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, bình thường tôi là người thô bạo, nên tối nay anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất!"

Lâm Phùng cũng định thần lại, ánh mắt không để lộ biểu cảm nào khác, anh mím môi, nói: "Trên đất cứng, lạnh."

Trình Lộc không quá để ý trên đất có cứng hay không, lạnh hay không, dù sao trước kia cô cũng đã trải qua cuộc sống gian khổ, đã sớm không thèm để ý mấy thứ nào.

Cô lắc đầu, "Không sao."

"Không được." Lâm Phùng lập tức từ chối, anh lấy hộp bao cao su trên đầu tủ ném vào trong hộc tủ, dường như như vậy thì anh sẽ an tâm hơn rất nhiều, anh chỉ lên giường nói: "Họ Lâm tôi đây là người chính trực, sẽ không làm chuyện gì cầm thú với em."

Nói xong, ánh mắt Lâm Phùng bối rối.

Bởi vì anh nói dối, chính xác là anh đã làm chuyện không bằng cầm thú.

Đêm hôm đó, anh thừa dịp Trình Lộc uống say, trộm hôn cô.

"Không sao giáo sư Lâm, anh ngủ thoải mái mới được, anh nhanh đi tắm đi rồi ngủ, không thì trời sáng mất." Trình Lộc thúc giục.

Cô muốn đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, lại bị Lâm Phùng cản lại, tròng mắt Lâm Phùng đen nhánh, cứ nhìn thẳng vào mắt Trình Lộc như vậy, làm cho lòng cô không khỏi nhảy dựng lên mấy cái.

Lâm Phùng cau mày, "Chuyện bây giờ em phải làm là sống thật tốt, tôi không cho phép em khổ cực trước mặt tôi."

Anh không cho phép nghi ngờ, dường như có chút cảm giác áp bách của một người cấp trên.

Bình thường Lâm Phùng luôn tỏ thái độ dửng dưng, như trong tim anh chỉ có học thuật, nhưng không nghĩ, anh cũng có một mặt bá đạo như vậy.

Có điều suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, người đàn ông có thể cứu sống một xí nghiệp chỉ trong vòng vỏn vẹn một năm, làm sao có thể là người đơn giản được?

Trình Lộc nhìn xuống, trong lòng có hơi loạn.

Trừ Tần Văn Hương, thì đó giờ chưa có ai nói như vậy với cô, trong lúc nhất thời cô không biết trả lời như nào thì không thể làm gì khác hơn là bối rối vò vạt áo của mình.

Sau đó đồng ý.

Ba giờ sáng, cuối cùng hai người cũng đã tắm rửa xong.

Trình Lộc mặc vest đen nằm trên giường, lấy ra một tập giấy ghi chép những việc cần làm trong ngày mai, đột nhiên, một bên giường bị lún xuống.

Trình Lộc nhìn sang bên cạnh, thấy Lâm Phùng không nhanh không chậm leo lên giường nằm.

"Hả?" Trình Lộc cầm chăn lên, chặn trước ngực.

Dựa theo lẽ thường mà nói, hẳn là Trình Lộc không chú ý đến những chuyện như thế này, dàu sao thì cũng không thể phát sinh được cái gì, Trình Lộc cũng sẽ không có phải ứng lớn như vậy/

Có thể Trình Lộc vừa nghĩ tới Lâm Phùng muốn nằm bên cạnh cô, trong lòng liền... sợ hãi.

Sắc đẹp trước mắt, nếu không làm chút gì, Trình Lộc sẽ cảm thấy mình bị lỗ mất.

Cô liếc mắt nhìn Lâm Phùng, lại thấy sắc mặt của Lâm Phùng không thay đổi, rất tự nhiên leo lên giường.

Lâm Phùng nhìn lại, nhàn nhạt nói: "Trễ lắm rồi, ngủ."

Sau đó anh trực tiếp nằm xuống bên cạnh Trình Lộc, đừng thấy bây giờ mặt Lâm Phùng không cảm xúc, thật ra thì trong lòng đã quíu thành một cục, rất sợ Trình Lộc sẽ đạp một cước tiễn anh xuống giường.

Dù sao thì anh có đánh lại Trình Lộc đâu.

Thật lâu sau Trình Lộc không nằm xuống, Lâm Phùng có thể cảm nhận được ánh mắt Trình Lộc nhìn chằm chằm sau lưng anh không đổi, ánh mắt bỏng cháy, giống như thỉnh thoảng cô lại nở một nụ cười thật sáng rỡ vậy, tựa như một ngọn lửa.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lâm Phùng thở phào nhẹ nhõm, Trình Lộc không đánh anh.

Cô còn tắt đèn, nằm bên cạnh anh một khoảng không xa.

Hành động của Trình Lộc tượng trưng cho cái gì? Lâm Phùng rất rõ ràng, cái này chính là tượng trưng cho, tình cảm của Trình Lộc đối với anh vẫn chưa dứt, thậm chí là cô đang cân nhắc muốn tái hợp lại!

Lâm Phùng nằm trong chăn không khỏi cong môi cười.

Đang thầm vui, nhưng không ngờ người nằm sau bỗng động đậy, sau đó Trình Lộc nằm trên sàn nhà.

Sắc mặt Lâm Phùng lập tức lạnh xuống, anh có hơi tức giận.

Cực kig giận, anh kém cõi như vậy sao, kém cõi đến mức Trình Lộc thà nằm trên sàn nhà ngủ cũng không nguyện ý nằm cùng anh à?

Trong lòng cứ âm ỷ cơn tức, đến khi anh chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Còn Trình Lộc thì nằm trên đất, lăn qua lộn lại, thật lâu không ngủ được.

Cô nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường, anh cao đến độ dài gần bằng cái giường, Lâm Phùng thật sự là một người cực kì tốt, mà thật sự Trình Lộc có một bóng ma tâm lý với anh, cho nên mới tỏ vẻ xa cách với anh như vậy.

Cô luôn là người không sợ trời không sợ đất, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, đi qua rừng súng mưa đạn cũng không sợ, chỉ có duy nhất xử lí trong chuyện tình cảm, là lại lùi bước.

Cô thật sự rất rất sợ.

Cả một đêm nay chưa chợp mắt, ngày hôm sau Trình Lộc cũng dậy sớm, nhận được văn kiện từ cục cảnh sát do La Thứ gửi tới, cô lập tức muốn đi ra ngoài tìm hiểu tình huống của Lý Duẫn.

Lâm Phùng nghe được động tĩnh của Trình Lộc, cũng ngồi dậy, biểu cảm trên mặt hơi mơ màng, nhưng có vẻ đã tỉnh táo.

Trình Lộc không nhịn được bật cười, dù sao cô thường thấy dáng vẻ nhanh nhẹn, thông minh của anh, chợt nhìn thấy được dáng vẻ mơ màng này, lại cảm thấy anh... đáng yêu.

Trình Lộc bị tiếng cười của mình làm cho hốt hoảng, vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Còn Lâm Phùng, người vừa chọc cười Trình Lộc tiếc nuối xoa ấn đường, toang rồi, bây giờ đến cả hình tượng tốt cũng không còn!

Có thể Trình Lộc không còn hảo cảm gì với anh nữa không?

Haiz, chết tiệt.

Trình Lộc nhanh chóng đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Lâm Phùng đã mặc quần áo xong, chờ anh sau khi đi rửa mặt, Trình Lộc mới đi xuống trả phòng.

Hai người vốn không mang theo thứ gì, nên không cần thu dọn gì, chỉ đi xuống lầu.

Lễ tân đã sớm đứng tại quầy để đón khách, thấy Lâm Phùng và Trình Lộc liền nở một nụ cười ngọt ngào, lễ tân vui vẻ hỏi: "Anh chị, trong phòng có tính tiền dùng bao cao su, xin hỏi anh chị dùng bao nhiêu?"

Ngón tay Lâm Phùng nắm chặt thẻ căn cước, đốt ngón tay trắng bệch, cổ cũng nổi lên một tầng đỏ ửng.

Trình Lộc cảm thấy hơi buồn cười, sợ là Lâm Phùng vẫn chưa tiếp xúc qua chuyện này, dựa theo bề ngoài cực kì có giá đó của anh, chắc là anh rất thuần khiết.

Trình Lộc bước tới, mím môi cười: "Chúng tôi không phải quan hệ đó, chưa từng dùng."

Cô kéo Lâm Phùng đi ra ngoài.

Lâm Phùng do dự bước đi, đến khi Trình Lộc cho thấy cô muốn tới nơi xử lý công việc, Lâm Phùng mới nín một hơi, không nhịn được nói: "Cảnh sát Trình, thật ra thì tôi..." Anh xoắn xuýt, cắn răng nói: "Thật ra thì kinh nghiệm của tôi rất phong phú đó!"

Lỗ tai anh đỏ bừng.

Trình Lộc hơi giật mình, mắt cô cong lên, gật đầu, "Ra vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play