Hứa Thanh Du đã đánh xong hai trận, mỗi lần thoát ra đều đi xem động tĩnh của Ninh Tôn.

Ninh Tôn vẫn chưa lên mạng.

Thế là sau hai trận, Hứa Thanh Du cũng cảm thấy buồn chán, không thể tập trung được, vì vậy trực tiếp thoát ra.

Cô cầm điện thoại không có việc gì làm, suy nghĩ nửa ngày mới tra vé xe về quê.

Thực sự muốn về không? Tất nhiên là không muốn.

Nhưng không thể cứ ở trong khách sạn mãi được.

Có lẽ sau lần này cô và Ninh Tôn thật sự sẽ mỗi người một ngã, nguồn thu nhập tạm thời không còn, chắc chắn đầu tiên cô phải giảm chi tiêu.

Hứa Thanh Du xem hết vé xe tất cả các giờ, vùng, ở đây đi xe về quê có hơi phiền phức.

Phải đổi xe giữa đường, nên thời gian trì hoãn trên đường hơi lâu.

Thành thật mà nói, cô thực sự không muốn giày vò, hơn nữa sau khi trở về cũng chỉ có hai người là cô với mẹ Hứa.

Quan hệ của cô và mẹ Hứa vẫn không thể thân thiết được, ở nhà ngày nào cũng thấy nhau, không chừng nhìn nhau liền thấy ghét.

Rất nhiều thứ phải lo lắng, vì vậy cho dù Hứa Thanh Du đã xem vé xe, cuối cùng cũng vẫn chưa quyết định.

Cô không biết trong lòng đang mong đợi điều gì, nhưng mà cảm thấy hiện tại mình đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bảo cô rời đi thật thoải mái, cô có chút làm không được, nhưng bảo cô tiếp tục như thế đợi phản ứng của Ninh Tôn, cô cũng không thể đợi thêm nữa.

Điều này thực sự là quá khó xử.

Cuối cùng Hứa Thanh Du bỏ điện thoại xuống, nhào lên giường, kéo chăn đắp kín cả người.

Ban đầu cô nghĩ rằng đắp như thế một lúc, liền có thể ngủ được, nhưng không ngờ khoảng nửa phút, điện thoại ở bên cạnh lại đổ chuông.

Hứa Thanh Du vốn đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng chuông lập tức liền mở mắt.

Cô tưởng là Ninh Tôn lại gửi tin nhắn, ngay lập tức đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Do dự một lúc, Hứa Thanh Du vẫn chui ra khỏi chăn, sờ vào điện thoại, bấm vào xem một chút.

Tin nhắn không phải Ninh Tôn gửi, là của Nam Nhạc.

Điều này khiến Hứa Thanh Du vô cùng ngạc nhiên, cô và Nam Nhạc vốn chưa từng liên lạc với nhau qua điện thoại, Nam Nhạc sao có thể biết được số của cô.

Nam Nhạc nói chuyện cũng rất là thẳng thắn, nói muốn trò chuyện với cô về những chuyện trên mạng.

Hứa Thanh Du cau mày, cô không nghĩ những chuyện trên mạng, mình và Nam Nhạc có cái gì để nói.

Mặc dù trong tin tức giữa bọn họ vẫn có một chút liên quan, nhưng sự thật là không có gì cả.

Vì vậy, cô không trả lời tin nhắn ngay lập tức, mà Nam Nhạc bên kia có một chút sốt ruột, sau đó lại gửi một tin nhắn khác.

Lần này cô ta nói nếu Hứa Thanh Du không yên tâm về cô ta, có thể gọi Ninh Tôn đi cùng, ba người họ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng.

Hứa Thanh Du muốn cười, làm như thể ba người họ thật sự có vướng mắc tình cảm vậy.

Đích thị là loại ý tứ tiểu tam muốn đàm phán.

Hứa Thanh Du do dự một lúc, vẫn gửi tin nhắn trả lời Nam Nhạc.

Cô nói rất lễ phép, nói cô tin Nam Nhạc và Ninh Tôn không có cái gì, còn nói mình và Ninh Tôn bên này cũng không bị dư luận trên mạng dẫn dắt, để Nam Nhạc yên tâm.

Lời giải thích này của cô, cũng là từ chối đề nghị gặp mặt của Nam Nhạc.

Mọi người không còn là trẻ con nữa, tuy rằng lời nói không phải thẳng thắn lắm, nhưng chắc hẳn hiểu được ý tứ bên trong.

Nam Nhạc bên kia lập tức không có động tĩnh

Nam Nhạc luôn là người kiêu ngạo, Hứa Thanh Du hiểu rõ, cô ta chắc đã do dự rất lâu khi gửi tin nhắn cho cô lần này.

Bây giờ cô từ chối không chút do dự như thế, không biết với tính tình của Nam Nhạc, có ghi hận cô hay không.

Chỉ là……

Quan tâm cô ta làm gì..

Nhờ phúc của Nam Nhạc, mà bây giờ Hứa Thanh Du không thể ngủ được nữa.

Cô đứng dậy mở TV.

Hứa Thanh Du chọn một chương trình tạp kỹ, nhưng không ngờ chương trình tạp kỹ kỳ này lại là chương trình do Ninh Tôn quay trước đó.

Hứa Thanh Du vốn dĩ muốn đổi kênh, cuối cùng cầm điều khiển lên do dự một chút, cô lại đặt nó xuống.

Còn chưa đủ, đến nỗi ngay cả chương trình của cô cũng xem không nổi nữa.

Cô nhìn chằm chằm vào chương trình, trong chương trình Ninh Tôn rất trầm lặng, trong hoàn cảnh bình thường, anh ta không tích cực phát biểu cho lắm, thường là phải có người gợi chủ đề cho anh ta, anh ta mới nói một câu.

Bình thường anh ta không có khiếu đi chương trình tạp kỹ, nên cảnh quay khá ít.

Nhưng có lẽ vì độ nổi tiếng khá tốt nên người dẫn chương trình thường nhắc tới anh, và cảnh quay của anh cũng nhiều hơn chút.

Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Tôn trên TV, thật lâu mới thở dài.

Ngay cả khi nhìn anh qua màn hình như thế này, nói thật, cô vẫn rất rung động.

Đặc biệt là khi cô nhìn thấy anh ta, càng nhớ lại đêm qua hình dáng của anh ta khi hôn mình.

Lúc đó Hứa Thanh Du không nhắm mắt, đôi mắt mở to, ở khoảng cách rất gần nhìn thấy mắt của Ninh Tôn mở ra như thế.

Lúc đó đầu óc cô rối bời, nên cô không hiểu được cảm xúc trong mắt Ninh Tôn.

Cô cũng đã từng chứng kiến trên TV có giai đoạn một người đàn ông và người phụ nữ cãi vã nhau đến cuối cùng lại hôn nhau.

Nhưng loại tình huống này, thường đều xảy ra trên người nam nữ chính.

Sếp và nhân viên, có thể như thế này miễn là họ có giới tính khác nhau?

Vấn đề này thực sự khiến cô đau đầu khi nghĩ đến nó.

Hứa Thanh Du khoanh chân ngồi trên giường, xem hết toàn bộ chương trình tạp kỹ.

Cô chưa bao giờ xem kỹ chương trình của Ninh Tôn, giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

Loại cảm giác này không biết diễn tả như thế nào, nó khá kỳ lạ.

Cô và Ninh Tôn coi như cũng khá hiểu rõ nhau, nhưng người trong màn hình kia cô lại không quen.

Ninh Tôn thể hiện với người khác hoàn toàn không giống với những gì Ninh Tôn thể hiện trước cô.

Hứa Thanh Du không biết có phải cô đang suy nghĩ nhiều hay không, dù sao cô cảm thấy Ninh Tôn trước ống kính trông không vui chút nào.

Tất cả nụ cười của anh đều rất gượng ép, thông thường Ninh Tôn khi cười lại không giống như thế này.

Chương trình kết thúc, phần quảng cáo bắt đầu.

Hứa Thanh Du dựa vào đầu giường lại cầm điện thoại lên.

Cô thực sự có chút thôi thúc muốn gửi cho Ninh Tôn một tin nhắn, nhưng không biết phải nói thế nào cho phải.

Vấn đề của cô và Ninh Tôn chắc phải tìm thời gian hai người họ bĩnh tĩnh ôn hòa ngồi lại nói chuyện với nhau.

Ngay cả mỗi người đi một ngả, cũng cần phải nói rõ ràng.

Hứa Thanh Du đã vượt qua giai đoạn đầu tức giận, bây giờ dường như đã bước vào giai đoạn khó xử.

Chỉ là cô không biết phải đối mặt với Ninh Tôn như thế nào.

Sau khi cầm điện thoại do dự một lúc, cuối cùng Hứa Thanh Du cũng đặt điện thoại xuống.

Cô trước giờ không phải là người trốn tránh vấn đề, nhưng lần này cô chọn cách trốn tránh.

Bên kia mẹ Ninh vẫn ở chỗ Ninh Tôn.

Lúc gần tối bà giúp Ninh Tôn nấu bữa tối, sau đó suy nghĩ miên man đi về phía cửa phòng ngủ khác.

Những ngày này Hứa Thanh Du không có ở đây, bà có một chút lo lắng, vì vậy mẹ Ninh nghĩ đến việc ở lại đây.

Mở cửa phòng khác, mẹ Ninh hơi nhíu mày.

Căn phòng này tương đối sạch sẽ, rõ ràng trước đây đã có người ở.

Trong ngôi nhà này tổng cộng có hai người là Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, nghĩ như thế nào cũng biết ai sống ở đây.

Vậy là Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đã ngủ riêng từ lâu rồi sao?

Mẹ Ninh nhớ tới lần đầu tiên đến, thật ra bà cũng nhìn ra hai người họ cũng không quá thân thiết.

Lúc đó bà nghi ngờ hai người họ đang ngủ riêng.

Nhưng bây giờ hai người đã ở chung một mái nhà lâu như vậy rồi mà vẫn ngủ riêng sao? . Kiếm Hiệp Hay

Đây đây đây là…

Điều này có hơi bất hợp lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play