TIÊN LỘ YÊN TRẦN

Nguyên tác: Quản Bình Triều.

Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam

Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.

-----o0o-----

Chương 73:Ngô thùy dữ quy? Xuân sơn nhất lộ điểu không đề(I).




"Trần huynh chậm một chút!"

"Hả?"

Tuy gã đệ tử Thượng Thanh cung vừa rồi còn giảng giải "Càng đẹp càng yêu dị, càng nguy hiểm", nhưng hiện tại nhìn thấy thần sắc rụt rè của tiểu nữ oa, thì cũng không nói nhiều, chỉ khẽ than một tiếng, tuột xuống lừa đứng ở một bên, nghe Tỉnh Ngôn đối đáp với nó.

"Tiểu muội muội..muội vì sao cản trở hành trình của ta? Liệu có phải có chuyện gì tìm ta?"

"Đại ca ca, huynh mang ta đi với!"

Lúc nó đáp lời, thần thái tuy có mấy phần lo lắng, nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết.

"Úy? Vì sao vậy? Hôm qua ta không phải..ặc ặc!"

Nghe tiểu nha đầu này ngay câu đầu tiên đã nói thế, không chỉ Trần Tử Bình kinh hãi, Tỉnh Ngôn trong lòng cũng thấy vừa kinh vừa kì. Hai người đều không biết tiểu nha đầu cổ quái này, nói câu đó là có dụng ý gì.

Thấy vẻ nghi hoặc lẫn khó hiểu trên mặt Tỉnh Ngôn, cô nhóc do dị thú biến thành đó liền dùng thanh âm trẻ con của nó, giải thích với thiếu niên một hồi. Trong lúc tự nói, tiểu nữ oa này hình như đối với việc dùng câu đặt chữ, không có nắm vững, mỗi lần nói đến chỗ phức tạp thì không khỏi có chút mập mờ khó hiểu. Bất quá, may mà Tỉnh Ngôn cũng là người lanh ý, từ trong những lời giải thích của cô nhóc, cũng hiểu được đại khái chuyện này là thế nào.

Thì ra, bản thân tiểu nữ oa này cũng không biết là mình từ đâu đến. Từ nhỏ, nó đã cô độc một mình như thế, cũng không có "Cha mẹ" gì. Nó chỉ biết, từ khi nó bắt đầu hiểu chuyện thì đã ở trong rừng tre sơn dã La Dương rồi. Trải qua một vài năm, ngẫu nhiên thấy có mấy người qua lại, thì rất thích hình dáng của bọn họ. Trong lòng tâm niệm chuyển động, tự nhiên lại hóa thành dáng vẻ như hiện giờ. Từ đó về sau, cũng thường thường lân la vào trong thị tập La Dương.

Chỉ là, không ít sự tình lúc đầu nó cảm thấy rất tự nhiên, về sau mới dần dần phát giác, ở trong mắt người khác, thì rất là kì quái. Nghe nhiều người xung quanh chỉ chỉ nói nói, nó cuối cùng cũng biết, thì ra, chỗ khác nhau giữa nó và bọn họ đó là: Bọn họ là "Người", còn nó là "Yêu quái". May mà, dân chúng ở nơi này, đối với việc phân biệt người, yêu, cũng không để ý gì cho lắm. Nhưng cho dù như thế, tiểu nữ oa vẫn cảm thấy, bản thân so với nếp sống của những thường dân trong trấn, có sự khác biệt rất lớn, mọi người đối với mình, đều là kính trọng nhưng không gần gũi.

Tuy cô nhóc này không hiểu tình đời, nhưng Tỉnh Ngôn nhìn ra được, với tính khí trẻ con hoạt bát khiêu thoát như thế, khiến cho tiểu nữ oa càng thấy rất cô độc.

Mãi đến hôm qua, lần thứ nhất trong đời, bị thiếu niên bán bùa chú, ép hiện nguyên hình ở trước mặt mọi người. Tuy trong lòng tiểu nữ oa này, tối kỵ nhất là lộ ra chỗ khác nhau với con người ở trước mặt đám đông, nhưng nó lại cảm thấy nhất cử nhất động, lời nói, nụ cười của thiếu niên, toát lên một sự chân thành thiện ý mà nó chưa từng cảm thụ.


Lúc nói đến chỗ này, gã đệ tử Thượng Thanh cung Trần Tử Bình nãy giờ đứng bên cạnh lắng nghe, cũng nghe ra vẻ xấu hổ trong ngữ khí của cô nhóc. Nghe nó nói tiếp với Tỉnh Ngôn:

"Hôm qua khóc om sòm như thế, nhưng không phải là khó chịu trong lòng!"

"Cảm giác kì quái thế này, ngẫm nghĩ một ngày, cuối cùng hiểu được, đại ca ca không có giống người khác, lần đầu tiên ta được đối xử tốt như thế, vì vậy mới khóc".

"Trước đây những người khác, hoặc gọi ta là tiểu yêu quái, hoặc không nói lời thật với ta".

Nói đến đây, cặp mắt trong veo của tiểu nữ oa, bất giác liếc qua Trần Tử Bình.

"Ách..", thấy phản ứng của cô nhóc này như thế, gã đệ tử Thượng Thanh cung cảm thấy rất là hổ thẹn, quay đầu nhìn chỗ khác, giả bộ như không thấy.

"Ta cũng giống như hắn, cùng đi theo huynh, được không?"

Nói xong câu nói lủng củng này, thì cặp mắt vàng nhạt như màu nước ráng chiều của cô nhóc, tràn đầy kì vọng nhìn chăm chăm vào vị "Đại ca ca".

"Chuyện này..."

Nghe xong câu chuyện của tiểu cô nương, trong lòng Tỉnh Ngôn cũng rất cảm động, liền định buông lời đáp ứng.

Chỉ là, lúc này đột nhiên lại nghe thanh âm của gã Trần Tử Bình ở bên đều đều truyền đến:

"Trương đạo huynh, vô luận thế nào, chuyện này ngàn vạn lần không thể được".

"..."

Nghe gã đệ tử Thượng Thanh cung bên cạnh nhắc nhở, Tỉnh Ngôn mới bất chợt giật mình tỉnh táo, khóe miệng không khỏi treo nét cười khổ không biết làm sao. Chuyện này là không thể, nếu đổi lại là lúc bình thường, thấy được tiểu nữ hài ngây thơ khả ái, không nơi nương tựa, lại tin tưởng mình như thế, đối với yêu cầu đồng hành của nó, dĩ nhiên là hoàn toàn đồng ý!

Chỉ là hiện tại, lời nhắc nhở của Trần Tử Bình không phải là không có đạo lý. Nghĩ đến hành trình lần này, Tỉnh Ngôn thật sự không thể đáp ứng. Suy cho cùng, đích đến lần này của y, chính là danh môn đại giáo Thượng Thanh cung số một thiên hạ, nếu mang theo tiểu nữ oa do dị thú hóa thành, đúng là có điểm khiến người ta kinh hãi. Không nói cái khác, chỉ cần nhìn gã đệ tử Thượng Thanh cung đồng hành, đối với hai chữ "Yêu quái" hết sức căm giận, thì biết chuyện này quyết không thể được.

Nhìn tiểu nữ oa đã quen bị xem là "Dị loại", hiện tại trong đôi mắt trong trẻo, tràn trề sự kính phục và hâm mộ với mình, nhưng nghĩ đến hàm nghĩa trong câu nói của Trần Tử Bình vừa rồi, Tỉnh Ngôn cảm thấy rất khó xử:

"Tiểu muội muội, đa tạ muội đã tin ta như thế! Chỉ là, ca ca lần này phải đi, lại là một nơi rất bất tiện, thật sự không thể mang muội đi cùng".

Nghe Tỉnh Ngôn hình dung về Thượng Thanh cung như thế, lúc này gã đệ tử Thượng Thanh cung ngay thẳng Trần Tử Bình, lại không có chút bất mãn nào, ngược lại còn như rút được gánh nặng trong lòng:

"Hà! Đúng là ta đã quá lo, Trương đạo huynh trong việc phân biệt phải trái đúng sai, quả nhiên là rất rõ ràng".

Còn tiểu nữ oa đó, nghe Tỉnh Ngôn nói thế, thì có chút hoảng hốt, vội lên tiếng:

"Ca ca, ta không phải là tiểu hài tử! Không cần huynh phải lo cho ta!"

"Ai...tiểu muội muội rất biết chuyện, ta biết là như thế, ca ca lần này phải đến một nơi, đối với ta mà nói, quả thật là hết sức, hết sức nguy hiểm! Vì thế, cho dù muội rất ngoan, cũng không thể để muội đi cùng ta được".

"Ô...đại ca ca liệu có phải vì người ta là tiểu hồ ly, chán ghét người ta, mới không muốn mang người ta đi cùng?"

"Ách.."

Nghe lời này của tiểu nữ oa, Tỉnh Ngôn có chút dở cười dở khóc:

"Là ai nói muội là tiểu hồ ly vậy?"

"Rất nhiều người nói như thế!"

"Ặc ặc, bọn họ đều không biết, tiểu muội muội tuyệt đối không phải là hồ ly bình thường!"

"Úy! Ta cũng thường cảm thấy ta khác xa với những con hồ ly khác. Ta là một con hồ ly đặc biệt, là hồ Yêu" ư!"

Nghe thiếu nữ ngây thơ nói năng khả ái như thế, Tỉnh Ngôn trong lúc dở cười dở khóc, vẫn cảm thấy có chút cao hứng, cuối cùng cũng thành công dẫn dụ nó chú ý sang vấn đề khác.

"Tin lời ca ca đi! Tiểu muội muội kì thật tuyệt không phải là hồ ly. Tuy hồ ly cũng không có gì khó nhìn, nhưng hôm qua ca ca thấy dáng vẻ chân chính của muội muội, quả là rất xinh đẹp. Tuy ta không tả thành lời được, nhưng tin chắc muội nhất định là một tinh linh hết sức đặc biệt, hết sức tài ba!"

"Tinh linh là gì? Có phải là yêu quái không?"

"..."

"Làm yêu quái thì không thích, ta thì muốn làm người".

Tiểu nữ oa bình tĩnh thốt ra câu này.


Lời nói rất bình thường, nhưng trong lòng Tỉnh Ngôn lại sinh ra cảm giác khốn khổ khó tả. Trấn định tâm thần, thiếu niên nặn lên một vẻ mặt tươi tắn:

"Hà...muội còn nhỏ, không biết chỗ tốt của làm yêu! Kì thật, có muốn nghe một bí mật của ca ca hay không?"

"Hả? Là gì vậy?"

 

"Ca ca của muội, kì thật cũng là một con yêu quái!"

"Thật vậy không?"

"Đúng thế! Vì thế ta cảm thấy, chúng ta làm yêu quái, cũng không có gì không tốt cả!"

"A! Vậy đại ca ca vốn là thứ gì? Là tiểu hồ ly, hay là đại cẩu cẩu?"

"Ách...nói đến thật hổ thẹn, ta đến giờ vẫn chưa có bản lĩnh hiện nguyên hình!"

"Dùng bùa chú lợi hại nhất của huynh vẫn không được sao?"

"Đúng vậy! Ta mỗi ngày từ sáng sớm đến chiều tối, đều dán lên người một tấm đạo phù, các tấm đạo phù đều khác nhau. Thế nhưng thử qua mấy trăm đạo phù, đến hôm nay vẫn còn chưa thể hiện xuất nguyên hình, không biết bản thân là gì! Ai, thật là hổ thẹn!"

"A...vậy đúng là đáng tiếc, ngày trước người ta còn biết bản thân là con tiểu hồ ly, tuy nhiên hiện giờ đã biết là không phải..."

"Ặc ặc, đúng thế đúng thế!"

"Hì...đa tạ ca ca đã nói dối để ta vui, ta biết ca ca thật lòng không muốn gạt ta. Không thể mang ta đi thì nhất định có lý do. Ta không phải là không hiểu chuyện, cứ tiếp tục quấy rầy ca ca!"

"Ách!"

Tỉnh Ngôn đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Hi! Vậy ta cũng không làm lỡ hành trình của ca ca nữa, ta vào rừng tre, tìm con tiểu hồ ly hôm qua chơi đây!"

"Ừ, đi đi!"

Nhìn tiểu nữ hài nhẹ nhàng xoay lưng bước đi, Tỉnh Ngôn cảm thấy trong lòng dường như rất khó chịu. Bản thân mười mấy ngày trước phải ly khai Nhiêu Châu, nơi đã sinh sống nhiều năm như thế, vẫn không thấy khó chịu như hiện tại.

Đang định xoay người lên lừa đi tiếp thì Tỉnh Ngôn lại thấy tiểu cô nương đã đi xa xa, đột nhiên quay ngươi chạy thẳng đến chỗ y.

"Tiểu muội muội, ta..."

"Không phải, ta rất ngoan mà! Chỉ là người ta đột nhiên muốn hỏi, liệu có thể giúp người ta một việc gấp hay không".

"...Muội nói đi, chỉ cần ca ca có thể làm, nhất định giúp!"

"Hi! Người ta đã không phải là tiểu hồ ly, vậy cái biệt hiệu "Tiểu hồ yêu" mà người đời đặt cho ta, hiện cũng phải đổi lại rồi. Thế nhưng, xem ra dường như bọn họ cũng không thể đổi danh hiệu cho ta được, vì thế muốn nhờ ca ca nghĩ dùm một cái!"

"A, chuyện này không thành vấn đề! Đợi ta nghĩ một chút, tìm cho muội một danh hiệu thật hay!"

"Hì...quá tốt rồi!"

...

Nhìn phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp, rừng tre nối nhau bạt ngàn, thần sắc Tỉnh Ngôn ngưng trọng, ngẫm nghĩ một hồi lâu, mới quay đầu lại, nói với nữ hài nhân đang yên lặng đứng chờ ở bên:

"Gọi là Quỳnh Dung nha!"

"Quỳnh Dung?"

"Ừ! tâm địa của muội ngây thơ khả ái, rất giống quỳnh cư mỹ ngọc vô cùng thuần khiết. Quỳnh ngọc này rất có danh, trong sách có viết Đầu ngã dĩ mộc qua, Báo chi dĩ quỳnh cư (Kinh Thi - Mộc qua người tặng ta, Quỳnh cư ta đáp lại)".

Tuy tiểu nữ oa này hiển nhiên không hiểu mấy câu trích dẫn kinh điển của y, nhưng thiếu niên vẫn trịnh trọng giải thích với nó.

Nói đến chỗ này, thiếu niên máy động trong lòng:

"Tiểu nữ hài này đối với ta, liệu có phải là Đầu ngã dĩ mộc qua, Báo chi dĩ quỳnh cư hay không? Ai!"

"Còn chữ Dung?"

"À, Dung, là diễn tả tình trạng hân hoan cổ vũ, cũng là dáng vẻ cao hứng. Ca ca đặt chữ này cho muội, chính là hy vọng muội có thể luôn luôn vui vẻ hạnh phúc!"


"Hi! Ta rất vui!"

Nói xong, tiểu nữ oa đi sang bên đường bẻ một nhánh trúc nhỏ, đưa cho Tỉnh Ngôn, nói:

"Người ta không biết chữ, ca ca vẽ trên đất cho người ta xem!"

"Được!"

Tỉnh Ngôn nhận lấy đoạn trúc, tìm một chỗ đất mềm, vận đủ khí lực, nét chấm nét ngang, nét phẩy nét sổ, viết ra hai chữ "Quỳnh Dung" hết sức ngay ngắn.

"A! Danh hiệu này rất đẹp! Ta nhớ rồi, đa tạ ca ca!"

"Đúng rồi, vừa nãy Quỳnh Dung có một câu quên nói với đại ca ca: Trên người ca ca, có một mùi vị rất thân thiết, rất thú vị. Hì, đã nói rồi, ta đi đây!"

Dứt lời, tiểu nữ oa bề ngoài rất vui vẻ, nhảy chân sáo đi.

Qua chốc lát, thân hình của Quỳnh Dung đã biến mất trong bóng tre đong đưa ken kịt.

Núi xanh tịch liêu, không một tiếng người, chỉ có gió lùa vào lá tre, phát ra tiếng xào xạt không thôi.

Ngẩn ra một hồi, người thiếu niên đưa mắt tiễn nữ hài đi, tựa hồ nhớ đến gì đấy. Chỉ thấy y rút cây sáo ngọc "Thần Tuyết" dắt ở bên hông, nhìn khe núi chập chùng trước mắt, lớn giọng hô:

"Quỳnh Dung, khúc nhạc này, là ca ca tặng cho muội!"

Sau đó, bên sơn đạo khuất trong bóng tre um tùm, có một khúc sáo uyển chuyển du dương, như xướng như kêu, vang vọng cuộn quyện trong chập chùng núi xanh...

Đợi làn dư âm mềm mại, khoan khoát, cuối cùng lẩn mất vào núi xanh, người thiếu niên thổi sáo cũng cất sáo lại vào người, leo lên lưng lừa, nói với gã đệ tử Thượng Thanh cung còn đang đắm chìm trong khúc sáo uyển chuyển:

"Chúng ta đi thôi".

"Ách..."

Nghe Tỉnh Ngôn gọi, Trần Tử Bình như vừa tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng nhảy lên lưng lừa.

Vị Trần đạo huynh này, hình như vẫn còn cảm xúc, nói với Tỉnh Ngôn:

"Không ngờ, cây sáo này của Trương đạo huynh, thổi lên hay đến như thế. Sớm biết trình độ của huynh thế này, hôm qua đã không cần bán bùa rồi..."

Nói đến chỗ này, Trần Tử Bình hình như nhận thấy lời nói của mình có chút thất lễ, liền vội ngưng không nói tiếp.

Bất quá, Tỉnh Ngôn nghe lời của gã thì cũng chẳng có cảm giác gì:

"Hà...đa tạ lời khen! nghe được chứ? Ta vốn nhờ vào sáo này để lăn lộn kiếm sống đó nha!"

Nói đến đây, Tỉnh Ngôn đột nhiên biến thành chán nản:

"Ai, Trần đạo huynh, ta gạt người rồi, ta thấy rất có lỗi với nữ oa nhi đó. Ta trước giờ không biết, bản thân còn là một người đáng ghét như thế!"

"Đây...chuyện này sao lại nói thế? Đạo huynh không cần quá tự trách. Đây không phải là gạt người, nó chỉ là một con yêu mà thôi!"

Thiếu niên ngơ ngác, tựa hồ không hề nghe Trần Tử Bình phân giải. Trong nhất thời, trên sơn đạo lại rơi vào im lắng, bên tai chỉ nghe tiếng vó lừa "Lộp cộp" gõ vào mặt đá núi.

Qua một hồi, bỗng nghe có tiếng nói thình lình cất lên, phá vỡ không gian yên ắng:

"Ta sẽ quay lại tìm muội!"

Lời nói vang vọng có lực, âm âm phiêu đãng trên bầu không núi xanh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play