Khi Tỉnh Ngôn cùng Quỳnh Dung, Tuyết Nghi lưu lại Bàn Long tiểu trấn ở miền nam, thì đêm mười sáu tháng tám, Tinh tương quan ở kinh thành viết trong Tinh thư:

"Tháng tám Đinh tị, thất diệu nhập nguyệt, vi kinh thiên. Đại thần có mưu đồ, hoàng đế cũng sợ. Loạn thần tử".

Tuy trong Tinh thư chỉ viết mấy chữ, nhưng Tinh tương quan hôm sau trình tấu biểu cho hoàng thượng, thì giải thích thêm một phen:

"...Nhật dương, thì nguyệt âm. Nguyệt dương, thì tinh âm. Nguyệt xuất thì tinh vong. Minh nguyệt ám mà tinh tỏ là vi kinh thiên. Kì chiêm viết: Vi bất thần, vi canh vương".

Theo học thuyết âm dương, vạn vật đều có âm dương, âm dương vốn tương đối. Nếu thái dương là dương thì thái âm nguyệt lượng là âm. Nếu nguyệt lượng là dương thì tinh thân tham đấu là âm. Cũng đối ứng như thế, trong đạo quân thần, quân là dương, thần là âm. Vốn khi minh nguyệt chiếu sáng thì không thấy nhiều sao, Nhưng đêm qua lúc trăng đang sáng, đột nhiên bắc đẩu thất tinh lại cùng sáng lên, thật là vô cùng khả nghi. Theo nghiên cứu nhiều năm của Tinh tương quan, dị tương xuất hiện đêm qua, chứng tỏ thiên hạ có người không trung, có lòng lật đổ đương kim thánh thượng.

Lúc này, thiên hạ thái bình đã lâu, một thời gian dài không động binh đao, tấu biểu của Tinh tương quan lập tức khiến triều đình nhốn nháo. Những thần tử tin vào Tinh đạo thì ào ào tấu thỉnh hoàng thượng sớm cho điều tra trong triều có ai có tâm phản trắc hay không. Còn những thần tử không tin chiêm tinh dị thuật thì gân cổ bác bỏ lời tấu của Tinh tương quan, khẩn thỉnh hoàng thượng không nên nghe mấy lời hoang đường đó. Khi tranh luận thì chia bè kéo cánh, nhất thời triều đình cãi đến náo loạn.

Trong đám triều thần ồn ào tranh cãi đó, lại có vài người trong lòng có chứa mưu mô, kín đáo mỉm cười.

Không nói đến tranh cãi trong triều đình, lại nói đến một nơi trong khách sạn nhỏ ở Bàn long trấn, đang chìm trong bảy vòng sáng rạng rỡ.

Đối ứng với bắc đẩu thất tinh đột nhiên phóng quang ở tây bắc, bảy vòng sáng trong không gian nhỏ hẹp này cũng bày bố theo hình trạng thiên cương đấu, trong luồng sáng rực rỡ đó, thiếu niên vốn ngủ say trên giường tre, lại im lìm bay lên, thân thể vô cùng tự nhiên bay đến trung tâm của bắc đẩu tinh trận. Lúc thân hình bay lên, tuy hai mắt nhắm chặt, phảng phất như không biết, nhưng trong không minh như có một cổ lực lượng thần bí đang nâng đỡ bên dưới y, giúp y nhẹ nhàng bay lên mà không bị kinh động thức giấc.

Khi Tỉnh Ngôn bay đến trung ương trận, vô ý thức đình trụ thân hình, hệt như là hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, trong nhất thời sóng quang chuyển động, mọi thứ trong tiểu viện đều dao động lắc lư. Lúc này, Tỉnh Ngôn cùng bảy vòng sáng đó, phiêu phiêu đãng đãng, phảng phất như thành bổn thể phản chiếu lên dạ không, tất cả chướng ngại đều không tồn tại, quang đoàn ngấm vào cây cối, khiến bọn chúng hư ảo như đang ở thượng không khoáng dã không có sinh vật.

Dị tượng không thể tưởng tượng nổi đó phát sinh, cả khách sạn lại vẫn im lìm ngủ như cũ, phảng phất mọi thứ đều như mộng ảo, không kinh động đến bất cứ ai. Chỉ bất quá, so với sự yên tĩnh của khách sạn, trong dạ không rộng lớn trên nó đang có biến hóa lớn. Hai vị khách nhân linh giác mẫn duệ ngụ ở phòng kế bên, đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, cùng đồng loạt vận y phục, đẩy cửa phòng ra quan sát.

"Ca ca, huynh ấy..."

Lúc này tình cảnh trước mặt Quỳnh Dung, Tuyết Nghi cực kì tráng lệ:

Khắp sân tinh quang xán lạn như tạo thành một khối nước trong suốt, đường chủ thì đang trong ao quang đó, nhẹ nhàng du chuyển như cá. Bảy vòng sáng không ngừng tán phát quang mang, thu hút thiên địa linh khí đưa vào tinh trận. Thiên địa linh khí ngũ sắc khi vào tinh trận, chiếu theo phương vị bắc đẩu thất tinh, rồi tụ đến chỗ thân thể ở trung tâm tinh trận. Thiên địa nguyên linh nhập vào tinh trận thì ngưng luyện thành một cổ thiên lực hư không chí thanh chí thuần, sau đó đổ vào trong cơ thể thiếu niên liên miên bất tuyệt.

Dưới sự xâm nhập của lực lượng này, thân thể Tỉnh Ngôn tựa như cá trong ao, chim trên trời, đảo lộn nghiêng liệng trong khoảng hư không đó.

Lúc thiên địa linh khí trong không trung nhạt dần, bảy vòng sáng trong sân cũng chuyển ám, thì nghe một tiếng "Vù", có một thanh kiếm phá không bay đến. Trong tinh quang ảm đạm, thanh Phong Thần cổ kiếm gần đây linh quang u ám, lúc này phảng phất như lại thông nhân tính, ở trong hư không ngưng chú thiếu niên. "Nhìn" y đang chịu thiên lực cường đại như thế, sau luyện hóa thần thái vẫn tự nhiên, thanh Phong thần cổ kiếm không khỏi lắc lắc mũi kiếm, phảng phất như đang gật đầu tán thưởng. Thế là chốc lát sau, trong hai tiếng kêu kinh hoảng ở gần đó, thanh cổ kiếm thông linh đột nhiên bừng phát quang hoa, hệt như thiên địa linh lực vừa nãy, lao vào thiếu niên với tốc độ cực nhanh.

"Yêu quái!"

Khi Quỳnh Dung, Tuyết Nghi hô hoán, muốn ngự khởi binh khí ngăn cản thanh kiếm đó, thì thấy thanh quái kiếm phản chủ đã đâm xuyên qua người Tỉnh Ngôn, "Xoẹt" một tiếng không biết bay đến nơi nào.

"Ca ca!" "Đường chủ!"

Lúc hai tiếng kinh hô gần như sắp khóc vang lên, trong sân vốn đang sáng tỏ như ban ngày bỗng sập xuống u ám, sau đó ánh trăng bình hòa điềm đạm, lại phủ đầy tiểu viện.

"Ca ca..."

Đợi nhìn rõ tình huống trong sân, tiểu Quỳnh Dung vốn nước mắt nước mũi lèm nhèm, lập tức nín khóc tươi cười, chạy như bay đến bên thiếu niên đang đứng ngay ngắn trong sân, đưa tay sờ lên ngực ca ca xem liệu có một cái lỗ lủng hay không. Đôi Chu tước thần nhận phía sau nó, đột nhiên mất đi sự điều khiển của chủ nhân, "Xoảng, xoảng" hai tiếng, đồng loạt rơi xuống đất.

"Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là nằm mộng?"

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn như thường, không chỉ Quỳnh Dung nghi hoặc, cả Tuyết Nghi cũng không dám tin. Thấy gương mặt mê hoặc của hai cô gái, Tỉnh Ngôn mỉm cười, đưa tay nhéo mũi Quỳnh Dung, nói:

"Không phải nằm mộng đâu".

"Ta làm một trò ảo thuật. Các người xem đây".

Thoại âm chưa dứt, Tuyết Nghi đã thấy trước mũi Quỳnh Dung muội muội, đột nhiên xuất hiện bảy đóa quang mang tinh oánh, lượn lờ quanh ngón tay của đường chủ. Lúc quang điểm du động, kéo thành những đường sáng đan xen, tạo ra một đồ án rất đẹp.

Thấy tình cảnh ngoạn mục trước mắt, tiểu nha đầu có khả năng triệu xuất hỏa vũ chu tước, trên gương mặt nhỏ lập tức tươi cười như hoa, vỗ tay hoan hô:

"Thì ra ca ca cũng có thể tạo ra đom đóm!"

"Khà khà!"

Nghe lời nói ngây thơ của Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn không nhịn được bật cười khà khà, vung tay, bảy điểm tinh quang bay ra, xuyên qua vách tường, thình lình nhập vào trong thanh kiếm đã nằm yên trên tường.

Trải qua phen dị biến vừa rồi, lúc này trong lòng Tỉnh Ngôn chỉ cảm thấy tinh thần linh thấu, phảng phất trải qua tẩy lễ trong tinh trận vừa rồi, cả người được tẩy sạch đến tận xương tủy, biến thành đặc biệt trong sạch. Còn một chiêu thần kiếm xuyên tâm cuối cùng lại giống như đã phá đi phong ấn trong người y, rất nhiều kinh văn thường ngày đọc không hiểu, lúc này đều tự nhiên thông suốt.

Có được thu hoạch này, tâm tình Tỉnh Ngôn hết sức khoan khoái. Quay về phòng thay y phục rồi quay lại sân, chiếu theo cảm giác của bản thân, đêm sự tình vừa phát sinh kể cho Quỳnh Dung, Tuyết Nghi nghe. Nói xong, thiếu niên tinh thần sảng khoái, hồi đáp nghi vấn của bọn họ:

"Tuyết Nghi, những Tinh thần trên trời, đương nhiên cũng có linh tính của chính chúng".

"Đường chủ nói đúng, Tinh thần, nhật nguyệt trên trời, đúng là có khả năng cũng như mặt đất mà chúng ta đang đứng, mỗi thứ đều có thuộc tính ngũ hành, hoặc là băng hỏa, hoặc là mộc thạch. Nhưng cho dù thế nào, cũng không nhất định là vật chết. Vạn vật có linh, bọn chúng đều có thể có linh tính của chúng, cũng giống như chúng ta vậy".

"...Khà, Quỳnh Dung muội muội, phải biết điều này, không phải ca ca thông minh, mà là trên thế giới này, có rất nhiều sự vật vượt khỏi sự tưởng tượng của chúng ta. Cũng giống như Quỳnh Dung muội có thể khóc cười, các Tinh thần trên trời cũng chưa chắc không có hỉ nộ ai nhạc. Vừa rồi ca ca cảm giác rất rõ, phảng phất những quang đoàn đó đều là từ bắc đẩu thất tinh trên trời giáng xuống. Bọn họ giống như là huynh đệ tỷ muội của ta, vây quanh thân thể ta, giúp ta tu tập, luyện hóa linh khí trong thiên địa".

"...Vì sao không luyện nhiều hơn một chút? A...là vì Thiên địa linh khí, Nhật nguyệt tinh hoa mà chúng ta luyện hóa hấp thụ, kì thật đều là lực lượng thúc động càn khôn tự động vận chuyển. Ta vừa luyện hóa, chính là vận chuyển lực tự nhiên của nơi Bàn long trấn này. Nếu như ta không biết chừng mực, thì có thể dẫn đến tai nạn lớn".

Đối đáp đến đây thì đã nửa đêm. Trong sân mùa thu không biết từ lúc nào đã có sương mù lãng đãng, nhuộm ánh trăng thành tấm màn mỏng thưa thớt, như có như không vướng víu bên người bọn họ. Trong những bụi cỏ góc tường, còn có tiếng trùng mùa thu ngâm xướng. Đêm yên như nước, hai thiếu nữ chuyên tâm nghe giảng, không nói tiếng nào. Thoại ngữ của đường chủ bọn họ thì trở nên có chút yếu ớt, phảng phất như từ trên mây truyền xuống:

"Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, chính như vạn vật đều có âm dương, chuyện thế gian, có chuyện biết thì cũng có chuyện không thể biết. Sanh linh trong thiên địa có thể có tư tưởng, cố nhiên có thể truy nguyên, thông qua các dạng phương thức khác nhau để giải thích nghĩa lý của gần như mọi sự vật trên thế gian. Thế nhưng, ngoài những việc Có thể biết, nhất định có rất nhiều việc mà chúng ta vĩnh viễn cũng không thể lý giải, không thể tưởng tượng được".

"Trừ bỏ kiêu ngạo, kính trọng tự nhiên, đó mới là chân lý căn bản nhất của đạo môn chúng ta..."

Nói đến chỗ này, thiếu niên rất ít khi nghiêm túc thế này, bỗng ngưng lời, ngẩng đầu nhìn lên dạ không vô tận, phảng phất bản thân lại rơi vào trầm tư phiêu đãng.

Lại qua một lúc nữa, thấy ca ca vẫn không lên tiếng, Quỳnh Dung lén động chân động tay, sau đó cười hì hì, lẩm bẩm tự nói:

"Ca ca nói đúng! Đương nhiên có rất nhiều chuyện kỳ quái mà không biết nguyên nhân!"

"Hi...giống như Tỉnh Ngôn ca ca, nếu không phải gặp được nữ hài tử vừa ngoan vừa khả ái như ta, thì sao biết trên thế gian này còn có tiểu hồ ly có cánh chứ!"

Khi trong tiểu viện ở khách sạn nơi Bàn Long trấn diễn ra buổi đối đáp truy cứu thiên nhân nghĩa lý, thì dường như đồng thời, ở thâm xứ Vân Mộng đại trạch cách xa ngàn dặm, cũng phát sinh một kì sự.

Vân Mộng đại trạch, chu vi ngàn dặm, hơi nước ngùn ngụt, là thủy trạch lớn nhất thuộc quyền Tứ độc long quân. Ở sâu trong đại trạch này, có một bãi bùn vô cùng rộng lớn, vô số kì trân thảo mộc chưa từng thấy trên thế gian sinh trưởng ở bãi bùn này. Ở bãi bùn này, cũng là mục trường nuôi dưỡng trân cầm dị thú của Tứ độc long tộc, Lưu Vân mục.

Lưu vân mục trường của Tứ độc long tộc, ngày cũng như đêm, trên cao vĩnh viễn là bầu trời xanh nhạt tinh nguyệt giao huy. Lúc này, trên bãi bùn rậm rạp cỏ nước nhất của Lưu vân mục, đang có muôn ngàn thớt long lân thần mã sắc lông như tuyết, an tường thong thả gặm kì hoa dị thảo tươi tốt trên đất.

Vào lúc mọi thứ vẫn như thường thì không biết liệu có phải chịu ảnh hưởng của dị tượng thất tinh ngoài trạch hay không, trong đám cỏ nước rậm rạp cách bầy ngựa không xa, có mấy chục khối đá nửa chìm nửa nổi trong nước, bỗng tỏa ra hồng quang nhàn nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play