TIÊN LỘ YÊN TRẦN

Nguyên tác: Quản Bình Triều.

Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam

Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.

-----o0o-----

Chương 159:Hóa ngọc phần hoa, yên mê sanh tử chi lộ.




"Phong hiền sư chết rồi!"

Sau khi Tỉnh Ngôn một mình bước ra ngoài trường đấu, tin tức kinh người này giống như được gắn đôi cánh, không bao lâu đã lan khắp đám đông.

Lúc đầu, mọi người còn thì thào với nhau, qua một lúc thì đã ồn ào như nước vỡ đê. Bất quản là ai, đối với Tịnh thế giáo là ủng hộ hay căm ghét, đều không thể tưởng được chỉ chưa qua nửa tuần trà, vị "Toái tinh trảm hồn đao" uy danh hiển hách đã hồn phi phách tán!

"Lại có cái hay xem rồi!"

Đám người nhàn rỗi lại có chút mong muốn có tình cảnh gây cấn để xem.

Lúc này, bọn La Tử Minh cũng từ kinh hãi lẫn hoài nghi ban đầu trấn tĩnh trở lại. Thấy thi thể được mang về, cả thanh Trảm hồn đao lúc này đã ảm đạm vô quang, bọn chúng ai nấy đều đau xót, ủ rũ như chịu tang.

Còn các giáo phái ngày thường hay bị bọn chúng ức hiếp thì đều đồng loạt thở phào. Nhớ lại thủ đoạn ác độc của bọn chúng, người am hiểu nội tình đều cảm thấy ác hữu ác báo. Chỉ bất quá, tuy mấy người Trâu Ngạn Chiêu vui mừng, nhưng Tịnh thế giáo người đông thế mạnh, uy thế vẫn còn, bọn họ cũng không dám thể hiện sự quá vui mừng lên mặt.

Ngẩng ra một lúc, Kim bát tăng cuối cùng cũng có phản ứng:


"Đồ nhi ngoan, yên lòng mà về nơi cực lạc!"

Nhìn gương mặt thân quen của đồ nhi, dù lão có là phật môn thượng sư, cũng không khỏi trống rỗng trong lòng. Lại liên tưởng thiếu niên vừa rồi dùng bí thuật cũng na ná "Phệ hồn", Kim bát tăng lập tức nghiến răng, mặc kệ phong độ cao tăng, rít giọng mắng Tỉnh Ngôn:

"Hảo ác tặc, dám dùng tà thuật hại tính mệnh Như Hối!"

Lời này vừa xuất, đám giáo đồ sau lưng lão liền nhao nhao lên, chỉ đợi Thượng sư có lệnh. Thấy bọn chúng như thế, các giáo phái khác nhân số tuy ít nhưng cũng chẳng sợ hãi, hô một tiếng ùa đến sau lưng Tỉnh Ngôn. Tình hình căng thẳng, chỉ cần một lời không hợp, lập tức sẽ xảy ra quần chiến.

Thấy cục thế không hay, thiếu niên vừa sát thương người lập tức từ chỗ hơi hổ thẹn bình tĩnh trở lại. Trấn định tinh thần, cảnh giới nói với Kim bát tăng đang đùng đùng giận dữ phía trước:

"Kim bát thượng sư tạm chớ nổi nóng. Tiểu tử vừa rồi vốn không có ý làm hắn chết, đó là do bí thuật của hắn phản phệ, bất đắc mới xuất thủ cho hắn khỏi thống khổ".

Có câu "Người chết là hết", hiện tại Tỉnh Ngôn cũng không muốn chỉ trích Như Hối thế nào, lời nói thập phần khách khí. Chỉ là, dù y như thế, đám người Tịnh thế giáo vẫn bừng bừng địch ý, miệng hô "Yêu thuật", "Yêu thuật" không thôi. Thấy vậy, thiếu niên cũng không nhịn nữa, cao giọng:

"Kim bát tăng! Trường đấu này sinh tử do mệnh, đây là ước định do các ngươi đưa ra. Được, khỏi cần tranh đấu nữa, các ngươi cứ xông lên, ở trước mặt bá tánh, chúng ta sẽ cho họ thấy thế nào là Yêu thuật!"

Tỉnh Ngôn vừa dứt lời, Quỳnh Dung, Tuyết Nghi không cần gọi, tự động tiến lên đứng sau đường chủ của mình, tạo thành trận thế.

Thấy thiếu niên cứng rắn, lại thấy khí thế ba người tạo ra, vị Tịnh thế thượng sư mới còn đầy vẻ bi thương đã lập tức khôi phục lại sự điềm tĩnh thường ngày. Chỉ thấy lão phất tay áo trấn áp đám giáo đồ đang muốn vọng động, sau đó cúi xuống đồ nhi táng mệnh, tụng mấy câu kinh chú vãng sinh.

"Quả nhiên không hổ danh Thượng sư của giáo ta!"

Thấy Kim bát tăng nhanh chóng khôi phục thường thái, La Tử Minh đang căm phẫn không khỏi bội phục.

Đoạn cầu siêu ngắn ngủi kết thúc, Kim bát hòa thượng quay người lại, mặt không chút biểu tình phân phó:

"La huynh đệ, trận này phải nhờ ngươi. Nhớ kỹ, quy định là sinh tử do mệnh".

Hỏa ảnh diêm la lập tức nghe ra hàm nghĩa trong câu nói này, cười nanh ác, đáp ngắn gọn:

"Minh bạch!"

Trải qua một phen lộn xộn, song phương lại triển khai trận đấu tiếp theo. Lần này, là bên Tịnh thế giáo tiến vào trường đấu trước, còn bên Chúc Dung môn, lại có chút chần chừ. Nữ tử đến lượt mình đang nhẹ giọng thỉnh ý đường chủ:

"Đường chủ, tôi cởi đồ bây giờ hay đợi khi vào trận sẽ cởi?"

"Cái này..."

Tứ Hải đường chủ nghe vậy hơi trầm ngâm, sau đó phân phó:

"Cởi bây giờ vẫn hơn, đến chút nữa gấp gáp thì bất tiện".

"Vâng".

Nghe Tỉnh Ngôn phân phó, Khấu Tuyết Nghi bắt đầu cởi y phục trước mặt chúng nhân. Thấy nàng như thế, người khác chẳng hiểu gì cả, có không ít nam tử đang tròn xoe mắt theo dõi từng cử chỉ của nữ tử đó.

Sau một lúc, đợi Tuyết Nghi hoàn thành, mọi người mới biết dụng ý của nàng. Thì ra, bên trong nữ tử đó đã mặc sẵn một chiến giáp trắng lóa. Lúc này, vị nữ tử thanh nhã đó như được hoán thai thoát cốt, đứng trong quang mang rực rỡ trước mặt chúng nhân. Trong sát na, phảng phất như trong không gian u ám chợt sinh một đạo điện quang, soi sáng chỗ nữ tử đó đứng.

Hỏa hoán tuyết giáp do thần tướng Nam hải tặng, ẩn ẩn lưu động ánh sáng ngọc trai tinh nhuận, bao phủ khắp người Mai hoa tiên linh. Dưới bàn tay kỳ diệu của thợ thần Nam hải, chiến giáp bó sát người nàng, tư thái uyển chuyển của nàng không mất đi chút nào, ngược lại còn tăng thêm phần lung linh, vô cùng hấp dẫn người khác.

Tỉnh Ngôn nhìn tư thái động nhân của nàng, ánh mắt không ngừng lưu chuyển trên thân thể nàng, hệt như lần trước thấy yêu mị Hồ tam nương, bất tri bất giác nuốt nước miếng đánh ực một tiếng. Thấy thần thái của y, Khấu Tuyết Nghi không khỏi đỏ bừng hai má, ngượng ngùng hỏi:


"Đường chủ, tôi có thể vào đấu chưa?"

Nghe nàng hỏi, thiếu niên đang có suy nghĩ đen tối vội chỉnh dung nhan, trang trọng đáp:

"Được, nhớ cẩn thận".

Thế là Tuyết Nghi liền uyển chuyển đi vào trường đấu. Phía sau, Quỳnh Dung tiểu muội muội ôm một đống đồ, cùng Đường chủ ca ca chăm chú quan sát trận đấu.

Khi đưa mắt nhìn theo Khấu Tuyết Nghi, Tỉnh Ngôn bỗng nhiên chú ý thấy tên Hỏa ảnh diêm la đã vào trường đấu trước, trên đầu đang xuất hiện mấy chục đóa hoa quang. Tuy quang sắc vẫn còn ảm đạm nhưng không những xoay xoay trên đầu hắn, nhìn rất kỳ diệu.

"Đây là cảnh giới tam hoa tụ đỉnh à? Kì quái, sao nhìn có chút quen mắt?"

Khi Tỉnh Ngôn cảm thấy hoa quang đó quen mắt thì tiểu Quỳnh Dung thấy y thần sắc ngưng trọng liền ngửa mặt lên an ủi y:

"Ca ca, không cần lo lắng! Nếu Tuyết Nghi tỷ tỷ bại, muội sẽ đánh thắng lão hòa thượng kia!"

Nói xong, nhìn về phía Kim bát tăng làm mặt quỷ khiến lão giật nảy mình.

La Tử Minh chờ lâu sốt ruột, bỗng thấy có một nữ tử xinh đẹp mày như núi xuân, mắt như sóng biếc, thong thả tiến vào.

"Tiểu nương này là..."

Lúc này, Khấu Tuyết Nghi một thân tuyết giáp rực rỡ, thân hình uyển chuyển mềm mại, lập tức khiến Hỏa ảnh diêm la nổi dục tâm. Vừa nhìn dung mạo, thân hình đó, lòng báo cừu cho huynh đệ lập tức tan biến. Đang định lên tiếng thì đã nghe nữ tử đó môi xinh cử động, hỏi thẳng:

"Người trong mấy ngôi miếu là do ngươi?"

Khấu Tuyết Nghi hỏi một câu rất ngắn gọn nhưng La Tử Minh nghe lại như tiếng gió xuân. Tên Hỏa ảnh diêm la háo sắc thuận miệng đáp:

"Vị tỷ tỷ này nói không sai, mấy tên tiện dân đó chính là bổn hiền hóa kiếp. Thế gian này chỉ nên để cho thần nhân như ta, trước khi đại kiếp đến, phải trừ hết mấy tên bần tiện đó".

Nói đến đây, La Tử Minh đang cao hứng đã bị nữ tử xinh đẹp ngắt ngang. Chỉ nghe nàng lạnh giọng:

"Vậy thì được rồi. Đường chủ ta từng nói, thiện báo hay ác báo, nhanh hay chậm thì rốt cuộc cũng có báo ứng. Hôm nay, là ta mang báo ứng đến cho ngươi".

"...Cô!"

Ngữ khí lạnh lùng của Khấu Tuyết Nghi lập tức dập tắc lòng dục của La Tử Minh. Phải biết, tuy Khấu Tuyết Nghi ở trước mặt Tỉnh Ngôn luôn nhu mì, nhưng dù sao nàng cũng là thiên niên tinh linh do trời đất tạo thành, lúc này trong lòng tức giận, lời nói cũng mang uy thế lẫm lẫm.

Bất quá, kẻ đối diện nàng cũng chẳng phải tay vừa. Giống như bị sự băng lãnh của nàng kích trúng, sau khi khẽ rùng mình, tên Hỏa ảnh diêm la tự kiêu tự đại, lập tức trào dâng niềm báo phục cho huynh đệ hắn. Thế là, chỉ nghe hắn cười lớn mấy tiếng, sau đó cao giọng:

"Khà! Trong mắt của bổn hiền sư, nữ tử như cô cũng chính là uế dân, hôm nay ta phải thay trời hành đạo!"

Thanh âm vẫn còn vang vang khắp trường đấu, đã thấy La Tử Minh điểm chân, thân hình nhẹ nhàng lướt về sau. Đồng thời, lại múa thiết trượng giống móng vuốt trong tay, lẩm nhẩm niệm chú ngữ, nơi nữ tử đang đứng lập tức có lửa đỏ bùng lên.

Không kịp phòng bị, Tuyết Nghi bị đại hỏa hung mãnh nuốt gọn!

Thấy một đòn đắc thủ, La Tử Minh cách đó mấy trượng hết sức đắc ý:

"Khà! Nữ tử vô tri, nói năng khoát lác, không phải giờ cũng thành tro bụi sao? Muốn đấu cùng pháp sư tam hoa tụ đỉnh ta, thật không sợ chết?"


Cũng chẳng trách La Tử Minh không lo ngại gì, hắn vừa thi triển chính là tuyệt kỹ "Truy hồn xích liên". Tên pháp thuật này liên quan đến Xích hỏa kiếp trong giáo nghĩa Tịnh thế giáo, bị hoa lửa bao bọc, người bị công kích chỉ có thể bị diệt vong. Càng lợi hại đó là, pháp thuật đó có thể bám như hình với bóng theo người bị công kích, không chết không ngưng!

Lúc này, dưới đóa sen lửa cự đại, thiên địa hôn ám dường như càng ảm đạm. Trong mắt chúng nhân, phảng phất như chỉ còn thấy đóa sen lửa bừng bừng đó.

Thấy tình cảnh vậy, những người không liên can đến trận tranh đoạt này đều thấy thương xót cho nữ tử bỏ mình trong lửa:

"Ai, thật là oan oan tương báo đến khi nào dừng. Đáng thương cho cô gái..."

So với bọn họ, lúc này có một người còn nóng ruột gấp nhiều lần. Chỉ nghe y cấp thiết hỏi:

"Quỳnh Dung, muội thật cảm thấy Tuyết Nghi tỷ không sao?"

"Đúng thế!"

Quỳnh Dung nghiêm túc gật đầu, sau đó đưa tay chỉ, kêu lên:

"Không tin thì huynh xem!"

"Ách?"

Thấy nó chỉ, mọi người xung quanh đều nhìn vào trong trường đấu. Vừa nhìn Tỉnh Ngôn tức thì vừa mừng vừa kinh:

Thì ra, trong đấu trường, nữ tử bị lửa lớn nuốt chửng khi nãy, đang khoan thai bước ra khỏi đại hỏa. Hỏa diễm đang lè những lưỡi lửa liếm lên người nàng, nhưng chẳng thể ngăn cản cước bộ của nàng. Chiến giáp tuyết sắc sáng lấp lánh, dường như tạo thành một bức tường vô hình, ngăn không cho lửa táp vào người nàng.

"Phù...Phiền Xuyên quả không gạt ta!"

Thấy tình hình vậy, Tỉnh Ngôn tức thì thoải mái. Vừa nãy y còn hối hận vì sao trước đây không đem Hỏa hoán chiến giáp ra thử nghiệm. Còn vị Kim bát tăng kiến thức rộng lớn, thấy Khấu Tuyết Nghi chẳng chút tổn hại, càng kinh dị phi thường:

"Chẳng lẽ vật trên người nữ tử đó chính là Hỏa hoán giáp ở Nam Hải?...Mấy thiếu niên nam nữ này, rốt cuộc có lai lịch thế nào?"

Ngay khi lão kinh nghi bất định, nữ tử từ lửa bước ra đó đã lấy mộc trâm trên đầu xuống, đón gió ảo xuất thành "Thánh bích tuyền linh trượng". Tay khẽ vung thì thấy bích ảnh trùng trùng, ánh sáng lung linh, vô số đóa hoa quang kim bích huy hoàng không ngừng phân tán quanh người nàng, nhìn nàng cứ như Tán hoa tiên nữ.

Không để cho tên Hỏa ảnh diêm la đang kinh hãi có phản ứng, Khấu Tuyết Nghi hét khẽ một tiếng nhẹ nhàng bay lên, người trượng hợp nhất, tạo thành một đạo hoa tuyết khí thế nhanh như chớp giật, tấn công vào La Tử Minh đang không ngừng thối lui.

Thế là, trong quanh ảnh nhòe mắt, chúng nhân chỉ nghe một tiếng gào thảm tê tâm liệt phế, sau đó thì thấy La hiền sư đã lên đường theo Phong huynh đệ của hắn.

Cuồng hoa tan hết, đóa sen lửa truy hồn theo sau nữ tử như hình với bóng cũng theo thế tấn công, thiêu chủ nhân của nó thành tro bụi!

Còn nữ tử đã trải qua ngàn năm phong vũ đó, uyển chuyển bước về bên cạnh đường chủ của nàng. Tay phẩy nhẹ lên chiến giáp, những tàn lửa còn bám trên người bay tung tóe, chiếu ngời gương mặt xinh đẹp của nàng...

"A! Thì ra cái gọi là Tam hoa tụ đỉnh, bất quá là điềm báo của quỷ thần về sinh tử!"

Thấy linh trượng đó kích xuất hoa quang kim bích, La Phù sơn Tứ Hải đường chủ bỗng nhiên đại ngộ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play