Ăn bữa cơm không lâu, khi cả nhóm bước ra khỏi quán ăn nhỏ là lúc mặt trời lên cao nhất. Nắng gay gắt đến nỗi không mở nổi mắt, cái nắng hừng hực tới độ phơi khô được cả người.
Mấy lão nghiện thuốc lá vừa ra khỏi cửa đã châm một điếu, nói năng hùng hồn đến mấy cũng hết hơi.
Triệu Liệt Húc đứng ngay sau lưng cô, dưới ánh mặt trời, nước da trắng sáng của cô càng rạng ngời.
Dương Thanh Hà giơ tay, che trước trán, “Không cần đâu ạ, đi bộ có mấy bước thôi, các anh còn phải về làm việc mà.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Đúng không, đội trưởng Triệu?”
Triệu Liệt Húc lấy một hộp nhỏ từ túi quần ra đưa cho cô, không nói nhiều, “Đi đi.”
Đám Trần Ký không tếu nữa, lấy lại vẻ nghiêm túc, chào tạm biệt rồi đi khỏi.
Bảy tám chàng bước đi hiên ngang, cô loáng thoáng nghe thấy họ đang nói về vụ án.
Người đi giữa mang thân hình cao ráo, tấm lưng rộng và vững chãi như ngọn núi.
Dương Thanh Hà nhìn thứ mình cầm, anh đưa cho cô một hộp băng keo cứu thương.
Cô quan sát mu bàn tay, trên đó có chút máu nhưng đã đóng vảy.
Đó là vết thương cực nhỏ, nhìn giống bị móng tay lỡ cào phải.
Dương Thanh Hà lật qua lật lại chiếc hộp, cầm lòng chẳng đặng mỉm cười.
…
Lúc Dương Thanh Hà về ký túc xá, cô nàng Tô Cấm còn đang đọc sách, ngồi thẳng lưng, trông rất tập trung.
“Cậu ăn cơm chưa?” Dương Thanh Hà thay giày, thuận miệng hỏi.
Tô Cấm khẽ à một tiếng, trả lời bằng giọng cứng ngắc: “Tớ ăn rồi.”
“Cậu ăn một mình à?”
“Ừm.”
Dương Thanh Hà kéo rèm cửa sổ ban công vào, bắt đầu cởi cúc áo, “Cậu không có bạn ở đây sao?”
Tô Cấm không ngờ Dương Thanh Hà lại bắt chuyện với mình, cô ấy khép sách lại, xoay người định đáp lại thì chợt sững sờ.
Cô bạn cùng phòng trước mắt Tô Cẩm chỉ còn độc đồ lót, cái eo mảnh khảnh không chút mỡ thừa cùng cặp chân dài thẳng tắp.
Tuy không cao nhưng tỷ lệ rất cân đối.
Dương Thanh Hà tìm một chiếc áo phông dài và quần lót sạch, cô thấy sau lưng im thin thít bèn ngoái đầu nhìn và bật cười khúc khích.
Coi bộ Tô Cấm rất buồn cười.
Dương Thanh Hà: “Tối nay cậu có muốn ăn chung với tớ không?”
Tô Cấm dời mắt, “Được.”
“Buổi chiều cậu định làm gì?”
“Chắc là đọc sách thôi.”
“Hay đó.”
Tô Cấm cắn môi, “Vậy còn cậu?”
“Tớ sẽ đi tắm, sau đó ngồi vẽ.”
Dương Thanh Hà nói xong bèn bước vào phòng tắm.
Tô Cấm nhìn bức tranh sơn dầu được phủ bằng tấm vải, cảm thấy khâm phục cô gái này từ tận đáy lòng.
Cô ấy rạng rỡ như vầng dương, lại còn có tài.
Dương Thanh Hà đang lau tóc bỗng nhận được video call từ Chu Kỳ Hạo, cô mới sực nhớ ra mình quên báo tin với cậu.
Đây có thể là người duy nhất quan tâm đến cô ở bên kia bờ Đại Tây Dương.
Ánh sáng bên cậu chàng hơi tối, khác hẳn bầu trời lung linh ngập nắng ở đây.
Dương Thanh Hà vừa cầm điện thoại, cầm cả bao thuốc lá ra ban công.
Ban công ở phía ngoài, hứng trọn cả nắng mùa hạ. Dương Thanh Hà chưa ngồi vững chỗ đã mồ hôi nhễ nhại, song cô không bận tâm.
Cô tự nhiên vén làn tóc ướt, nắng khẽ lướt qua đôi lông mày, cô bắt chéo chân, kẹp điếu thuốc và châm một cách thành thạo.
Chu Kỳ Hạo: “…”
Dương Thanh Hà: “Hơn nửa đêm rồi em vẫn chưa ngủ sao?”
“Trông chị tươi tắn vậy.”
Dương Thanh Hà nhìn trái nhìn phải trước camera, “Đúng thật này.”
Chu Kỳ Hạo: “Chị ở ký túc xá à?”
“Ừm, hôm nay chị mới chuyển vào. Kí túc xá mới xây nên khang trang, sạch sẽ lắm. À, còn đây là bạn cùng phòng của chị. “Cô dịch chuyển camera.
Thật ra thì Chu Kỳ Hạo chẳng thấy gì do kính phản quang.
Chu kỳ Hạo: “Em thấy chị sống bên đó rất tốt.”
“Phải là cực kỳ tốt mới đúng.”
Chu kỳ Hạo im lặng hồi lâu, cậu cụp mắt, mỗi lần chớp mắt lại càng thêm cô đơn.
Dương Thanh Hà biết bầu không khí của nhà họ Chu, Thôi Bình không quan tâm cậu, Chu Khôn cũng vậy. Nếu như có buổi tiệc xã giao nào, họ sẽ dẫn đứa con trai thông minh, biết nghe lời này theo.
Lâu nay thằng bé vẫn luôn thui thủi một mình.
Cậu không có người thân, Thôi Bình và Chu Khôn đều là người nhận nuôi nên không phải. Người sinh ra cậu đã vứt bỏ cậu càng không phải, thật ra cô cũng không phải.
Rốt cuộc định nghĩa chính xác của “người thân” là gì, chính Dương Thanh Hà cũng không rõ.
Nhưng Chu Kỳ Hạo chỉ mới mười bốn tuổi, Dương Thanh Hà hít sâu một hơi, đôi mắt tối tăm song giọng điệu vẫn bình thản.
Cô bảo: “Có cơ hội chị sẽ đưa em sang đây chơi.”
Chu kỳ Hạo gật đầu.
Dương Thanh Hà: “Ăn tết xong là em mười lăm tuổi rồi đấy, là một nửa đàn ông rồi.”
Chu Kỳ Hạo: “…”
“Em có chuyện gì muốn làm không?”
“Dạ?”
“Cánh đã cứng cáp rồi cũng đến lúc bay đi, em muốn làm gì thì nên làm ngay lập tức.”
Chu Kỳ Hạo: “Em muốn thi vào một trường cấp 3 tốt nhất.”
Dương Thanh Hà cười nhạo, “Đây là chuyện chính, còn chuyện bên lề thì sao?”
“Chuyện bên lề…”
Dương Thanh Hà: “Nếu em đang rảnh rỗi, tốt hơn là nên ngồi suy nghĩ thật kỹ tương lai mình muốn làm gì. Trong cuộc đời, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, nên đừng để ý đến cái nhìn của người khác và lời đàm tiếu, em muốn gì làm nấy.”
“Vậy còn chị? Mục tiêu của chị là về Trung Quốc ư?”
Dương Thanh Hà từ từ nhả khói, mắt chạm khẽ miếng băng keo cá nhân trên mu bàn tay mình, “Chị à… Chị không có chí hướng gì cả, cứ sống vậy thôi.”
Chu Kỳ Hạo: “…”
Dương Thanh Hà bật cười, “Em phải có kế hoạch thật tốt đấy.”
…
Trên đường về đồn cảnh sát, Trần Ký và Triệu Liệt Húc cùng ngồi một chiếc xe, Tưởng Bình lái xe đằng trước, còn hai người ngồi cuối đang xem xét danh sách nhân viên hậu cần của trường.
Lướt xem xong, trong tài liệu không có người đàn ông nào có nốt ruồi lớn trên mặt.
Trần Ký nói: “Điều tra tiếp cũng không phải là cách hay. Vụ án của Quách Đình coi như đã được giải quyết, có tìm được kẻ này cũng chẳng được ích gì, trừ phi kẻ phạm tội là tên biến thái, nhưng tôi thà tin không phải vậy.”
Vì chẳng ai muốn tự dưng có vô số người chết cả.
Triệu Liệt Húc lại cúi đầu đọc tài liệu lần nữa, “Việc chúng ta phải làm không phải là đợi tên đó bị bắt sau khi gây án, mà là ngăn cản tên đó trước khi gã phạm tội.”
Trần Ký hiếm khi im lặng, lát sau mới hỏi: “Gã thật sự giết người à?”
Triệu Liệt Húc: “Chuyện rắc rối, các lập luận từ đầu đến cuối ắt cũng sẽ có sai sót.”
Trần Ký thở dài, điện thoại bỗng vang lên, là bạn gái của anh.
Giây trước đó còn lo âu ra mặt, vậy mà giây sau đã chìm trong hường phấn.
Trần Ký bắt điện thoại là giọng điệu thay đổi ngay, chuyển thành ấu trĩ.
Tất cả người có mặt trong xe đều bị anh ta làm nổi hết da gà.
Bỗng, Trần Ký hét lên: “Thật ư!?”
“Mẹ kiếp, thật ư!?”
“Không không không, anh sai rồi, được, anh sẽ không nói tục nữa, bà xã ơi, có thật không em?”
Mọi người đổ dồn nhìn Trần Ký.
Trần Ký hôn điện thoại điên cuồng, “Chờ anh, buổi tối em nhớ chờ anh!”
Sau khi cúp máy, Trần Ký cười tươi như hoa, nói với nét mặt ngô ngố: “Vợ tôi bảo cô ấy có rồi.”
Tưởng Bình sững sốt, “Có gì cơ?”
“Tôi sắp làm ba rồi!”
Triệu Liệt Húc vỗ vai anh, “Chúc mừng cậu, xem ra đám cưới phải tổ chức sớm rồi.”
Trần Ký: “Tối nay về nhà tôi sẽ lên kế hoạch thật hoàn hảo. Tối qua cô ấy bảo mình khó chịu trong người, tôi còn tưởng cô ấy mệt vì đi tàu đấy.”
Kể chuyện một lúc, Trần Ký chợt nói với Triệu Liệt Húc: “Người anh em, điều này ứng với câu tôi nói lúc sáng. Đợi con tôi đi mua nước tương khéo cậu còn độc thân đấy.”
Tưởng Bình nhìn Trần Ký qua gương chiếu hậu, “Sao có thể chứ, chẳng phải chúng ta vừa mới gặp chị dâu nhỏ rồi đó sao?”
“Chị dâu nhỏ?” Triệu Liệt Húc nhướng mày.
Xưng hô này mới lạ quá nhỉ.
Tưởng Bình: “Ơ? Lẽ nào em sai? Em còn tưởng anh đã ngầm chấp nhận rồi chứ.”
Trần Ký: “Tưởng Bình, đáng đời nhà chú em vẫn còn ế, EQ thấp đến âm luôn đấy.”
Triệu Liệt Húc: “Cậu đừng đoán bừa, không có chuyện đó đâu.”
Trần Ký khoan thai nói: “Ánh mắt cô gái đó nhìn cậu rất không bình thường. Nếu em ấy không có ý gì với cậu, tôi đâm đầu xuống đất.”
Tiểu Trương phụ họa: “Đúng đúng đúng, em cũng cảm thấy ánh mắt lúc cô ấy nhìn đội trưởng Triệu rất đặc biệt.”
Triệu Liệt Húc dùng ngón tay giữ trang sách, nhưng chẳng để ý mấy trang giấy trắng, mực đen đó. Trong đầu anh thoáng hiện lên hình bóng của Dương Thanh Hà và ánh mắt mà cô nhìn anh.
Có chứa chan tình cảm như vậy ư?
Khi lần đầu tiên anh gặp cô, đó là cách mà cô nhìn anh.
Bao năm qua, đôi mắt trong veo, sáng ngời đó vẫn chất chứa hy vọng và ánh sáng.
Bỗng dưng anh đến bức ảnh selfie của cô.
Triệu Liệt Húc mím môi, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Sau đó anh mỉm cười nhàn nhạt.
Trần Ký: “Cậu đang nghĩ gì mà hớn hở thế?”
Triệu Liệt Húc nhìn Trần Ký, mặc kệ anh ta.
Trần Ký: “Có một số chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Lúc cậu ở bên cô gái đó luôn cười cười.”
Triệu Liệt Húc: “Được rồi, chuyện không có cũng bị mấy người nói thành có.”
Trần Ký: “Chung quy thì tôi cũng đối xử với vợ tôi như vậy, hễ nhìn thấy cô ấy hoặc nhớ tới cô ấy là hạnh phúc mỉm cười.”
Triệu Liệt Húc đổi đề tài, “Cái phong bì đen mà em ấy đưa cho mấy người là gì vậy?”
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng ba người kia đều đồng thanh chậc lưỡi.
Trần Ký: “Sao thế, cô ấy không đưa cho cậu à?”
“Cái gì?”
“Cô ấy định mở một buổi triển lãm tranh vào ngày mốt. Đây là thiệp mời, anh em chúng tôi đều có một tấm, cậu chưa có ư?” Vừa nói, Trần Ký quơ quơ tấm thiệp.
Triệu Liệt Húc liếc lão này một cái, vẻ mặt thản nhiên, khẽ hừ một tiếng.
…
Dương Thanh Hà vén tấm vải trắng phủ bức tranh lên, vì sự tò mò nên Tô Cấm ngó nhìn. Tuy cô ấy không có thiên phú về nghệ thuật, song vẫn bị bức tranh này thu hút, mặc dù nó vẫn còn dang dở.
Màu chủ đạo của bức tranh là gam màu cam ấm áp, từng lớp màu rõ nét của ánh chiều tà chiếm khoảng 1/3 trang giấy, màu hoàng hôn nhuộm cả lòng sông rộng lớn, khiến nước sông lấp lánh ánh vàng.
Bình yên, tĩnh lặng.
Tô Cấm lập tức nghĩ ngay đến hai từ này.
Tô Cấm khẽ cảm thán: “Đẹp quá.”
Câu này khác với những lời nịnh nọt, cực kì vừa tai.
Dương Thanh Hà chuẩn bị màu vẽ: “Tớ vẫn chưa vẽ xong. Ngày mốt tớ có buổi triển lãm, cậu muốn tới không?”
“Tớ sao?” Tô Cấm chỉ mình, “Tớ tới được không?”
“Sao lại không chứ?”
“Được… Cảm ơn cậu.”
Dương Thanh Hà thấy cô gái này thật ngây thơ.
Suốt buổi chiều, Tô Cấm lặng lẽ ngồi cạnh Dương Thanh Hà xem cô vẽ như cô ấy chăm chú đọc sách.
Giữa con sông có một cô gái lưng trần, ngón tay cô rỉ máu khắp mặt sông, ánh hoàng hôn bao trùm lấy cô ấy, cô ngẩng đầu tựa như đang ngắm mặt trời lặn.
Phong cách hội họa lập tức hiện lên.
Tô Cấm cảm nhận được nỗi thê lương cùng sự bi thương ấy.
Tô Cấm liếc Dương Thanh Hà vài lần. Khi vẽ tranh, cô chẳng nói lời nào, đến thở cũng khe khẽ.
Ấn tượng đầu tiên của Tô Cấm về cô chính là rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng giờ cô mới nhận ra, ánh mắt cô gái này rất lạnh lùng khi không cười.
Dương Thanh Hà đeo một chuỗi hạt phật bên tay phải, lúc cô nhấc cọ, vòng hạt Phật tuột xuống. Mới đầu Tô Cấm không tin, cô còn nhìn kỹ thêm lần nữa mới chắc chắn đó là ba vết rạch đã thành sẹo, vừa ngoằn ngoèo vừa xấu xí dữ tợn.
Tô Cấm nghĩ ngay đến điều gì đó, nhưng rồi lắc đầu.
Không thể nào.
Rõ ràng đây là một cô gái năng động.
HẾT CHƯƠNG 10
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT