Vì một sự nhịn chín sự lành mà Mộ Vinh Hiên, một người quý tiền như mạng lấy tiền ra đền, tâm trạng rất tồi tệ, liên tiếp mấy ngày ở bên ngoài tiêu khiển qua đêm.
Dấu tay trên mặt Mộ Linh vẫn còn chưa mờ đi, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Mộ Vân cũng không có tới tìm Mộ Tử gây phiền toái.
Từ lúc trọng sinh đến nay đây là khoảng thời gian thoải mái nhất.
Cô chọn thời tiết đẹp, lái Hummer đi đến cửa hàng 4S, yêu cầu đem nội thất của xe đổi thành cái mới, thuận tiện tiến hành bảo dưỡng.
Tiếp theo, Mộ Tử dự định đến văn phòng thám tử tư.
Kiểm sát trưởng tra án, ngoài mình và trợ lý, còn có quyền điều động các cảnh sát cùng nhau hỗ trợ, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng thám tử tư hợp tác.
Mộ Tử biết mấy văn phòng danh tiếng không tồi, chuẩn bị đi nơi đó thử vận may.
Không biết có phải ông trời cảm thấy cuộc sống cô đang thoải mái, nên muốn làm cô không vui, cô đứng ở ven đường đợi một hồi lâu, thế nhưng một chiếc xe cũng không bắt được.
Mộ Tử thấy cách đó không xa có trạm xe buýt, liền đổi lô trình đi ngồi xe buýt.
Kết quả, xe buýt chạy đến trạm nào đấy, người đàn ông đứng phía sau cô bất ngờ giật túi xách của cô! Rồi lao nhanh xuống xe chạy mất!
“ A! có người cướp bóc!”
Trên xe vài hành khách đồng thời hô lên!
Mộ Tử chạy nhanh xuống xe đuổi theo tên cướp túi, còn có hai hành khách thấy việc nghĩa hăng hái cũng đuổi theo, nhưng tên cướp kia chạy trốn quá nhanh, lập tức liền không thấy bóng người đâu, cũng không biết đi đâu.
Các hành khách đều thở dài “Cho dù có gọi cảnh sát, sợ cũng vô dụng thôi, bọn cướp hiện giờ rất tinh quái!”
Mộ Tử khẽ cười cười, nói: “ Không sao hết, dù sao trong túi cũng không có bao nhiêu tiền.”
Trong túi cô, chỉ có điện thoại mà thôi….
Mộ Vinh Hiên cuối cùng cũng đã ra tay. Thực sự có ý tưởng mới, lần trước vào nhà trộm, lần này ở ngay giữa đường cướp giật.
Cô thật muốn cho ông ta đánh giá năm sao khen ngợi.
Xe buýt tiếp tục chạy, hành khách bên cạnh còn bàn tán về vụ việc nguy hiểm vừa nãy, có không ít ánh mắt đồng tình nhìn Mộ Tử.
Hiệu quả ngắm nhìn này làm cô cảm giác xấu hổ, cô xuống xe ở điểm dừng tiếp theo, dự định muốn đổi xe buýt khác.
Vận khí hôm nay không tốt lắm.
Điểm đứng dừng xe này, trước sau quốc lộ vắng tanh, không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nào, mà đoạn đường tiếp theo đến nhà ga, còn không biết phải đi bao lâu.
Mộ Tử đứng hồi lâu, gót chân hơi đau, liền ngồi ở chỗ râm mát tiếp tục chờ.
Không có điện thoại, cũng không có phương tiện đi lại, ít nhất hiện tại gọi điện cầu cứu cũng không gọi được.
Nhưng mà… Nghĩ đến Mộ Dung Thừa không có biện pháp định vị theo dõi cô, cũng vui vẻ, ha!
Mộ Tử nhẫn lại đợi một lúc nữa không nghĩ tới, chờ tới một chiếc Maybach màu bạc quen thuộc.
Cô nhíu mày.
Cô nhận ra chiếc xe này, đây là chiếc xe được Mộ Tắc Ninh thường lái.
- - Tốc độ xe chậm rãi dừng lại, dừng ở trước mặt Mộ Tử, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra mặt Mộ Tắc Ninh.
“Tử Tử, sao em lại ở đây?” Mộ Tắc Ninh hơi nhướng mày, hiện ra vài phần ngoài ý muốn.
Hắn nhìn trạm xe buýt bên cạnh, đoán ra Mộ Tử đang đợi xe buýt, nói: ”Lên xe đi, muốn đi đâu anh đưa em đi.”
Mộ Tử cực kỳ ghê tởm Mộ Tắc Ninh.
So với việc ghê tởm Mộ Dung Thừa thì cô càng ghê tởm tên tệ bạc này hơn, bởi vì Mộ Tắc Ninh dối trá.
Nhưng mà xe buýt không biết khi nào mới tới, nơi này hiển nhiên cũng rất khó bắt xe, hơn nữa…. Chân cô thật sự đang rất đau.
Mộ Tử không có làm ra vẻ, kéo cửa xe ngồi xuống.
“Muốn đi đâu?” Mộ Tắc Ninh hỏi cô.
Mộ Tử thấp giọng trả lời: “ Rạp chiếu phim.”
Cô đương nhiên không thể nói cho hắn là cô đến văn phòng thám tử tư.
Dù sao thì rạp chiếu phim cách văn phòng có hai con phố, đến lúc đó vất vả tý, đi nhiều hơn vài bước chân mà thôi.
Kết quả Mộ Tắc Ninh lại nhăn mày: “Em hẹn bạn xem phim? Tử Tử, em sẽ không qua lại với mấy thằng trẻ trâu đó chứ?”
Mộ Tử nhìn về phía ngoài cửa xe, giọng lạnh lùng:”Anh ba quá nhọc lòng rồi. Không nói với anh nữa, dừng ở đây được rồi, em tự mình đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT