Ông ta tự nhận vạn vô nhất thất, liền hẹn luật sư ở bên ngoài ăn cơm xã giao.
Kết quả sau khi trở về, liền biết Mộ Linh làm chuyện ngu xuẩn.
Vốn dĩ ông ta đã hủy hết tất cả chứng cứ trong tay Mộ Tử, cho dù có kháng cáo thì cô cũng hoàn toàn không có căn cứ, nếu cắn bừa bãi, Mộ Vinh Hiên có thể phản cáo kiện cô về tội vu khống tống tiền, nhưng hiện tại, đều bị một đoạn ghi âm hủy hoại hết!
Kể cả ghi âm chỉ có tiếng chửi của Mộ Linh, nhưng người ngoài chỉ biết rằng Mộ Vinh Hiên dung túng, gây ra hành vi ỷ thế hiếp người của con gái.
Mọi người sẽ thấy ông ta thế nào? Lạnh nhạt, khắc nghiệt, tàn nhẫn, không có tình cảm?
Nhân phẩm của ông ta sẽ bị nghi ngờ, con đường thăng quan tiến chức sẽ chịu ảnh hưởng, rất khó tiến thêm bước nữa.
Ngay cả Mộ Vân không liên quan đến việc này, cũng sẽ bị liên lụy!
Chị em Mộ gia tâm địa độc ác. Mọi người sẽ đánh giá hai người như vậy.
Mộ Linh nhất thời khoái chí, đã hủy hoại tiền đồ cô ta, cũng hủy hoại Mộ Vân cùng Mộ Vinh Hiên.
Mộ Vinh Hiên nổi trận lôi đình!
Dưới cơn thịnh nộ, ông ta đập vỡ gạt tàn ở thư phòng, cũng hung hăng đánh Mộ Linh hai bạt tai.
Ông ta không có con trai, một lòng bồi dưỡng hai cô con gái, thậm chí không tiếc dùng số tiền lớn đưa đi Gerry, là vì để sau này có thể giúp đỡ mình, không phải để tự bôi đen chính mình!
Mộ Vân cùng quản gia nghe tiếng động, cầu tình cho Mộ Linh đáng thương.
Cơn tức giận của Mộ Vinh Hiên khó lòng tiêu tan, lại không thể đánh con gái trước mặt người làm, hắn đuổi mọi người ra khỏi thư phòng, lại lần nữa gọi điện thoại cho luật sư, giải thích ngọn nguồn.
Mộ Linh còn một năm nữa là thi đại học, mắt thấy Mộ Vân cũng đến tuổi kết hôn, ông ta giữ chức vụ trưởng cục cũng đã có thâm niên.
Không thể trong thời gian mấu chốt này xảy ra chuyện gì.
Ông ta phải giải quyết chuyện này!
…
Sáng hôm sau, Mộ Vinh Hiên tự mình đưa tới một tấm thẻ ngân hàng 200 vạn.
Mộ Tử bởi vì tối qua ngủ không ngon, thức dậy muộn, cho nên đồ được đưa đến tay Bạch Vi.
Bạch Vi bị 200 vạn tới đột nhiên này làm cho sửng sốt.
“Cái này, cái này...” Bạch Vi cầm thẻ ngân hàng, như lọt vào sương mù, hoàn toàn bối rối.
Mộ Vinh Hiên sắc mặt ôn hòa, nếp nhăn trên khóe mặt dịu đi, không chút nào nhận ra vẻ tức giận ngày hôm qua: “Mộ Linh đã làm chuyện sai trái, tôi lại là người làm cha, cảm thất rất hổ thẹn, nếu Mộ Tử muốn đi học, chúng ta là người lớn không thể làm con bé thất vọng được, đây là học phí, dì cầm đi.”
Lời nói vừa thể hiện hào phóng, lại vừa tràn ngập quan tâm từ trưởng bối.
Bạch Vi lẩm bẩm nói: “Nhưng mà cái này cũng…”
Thế này cũng quá nhiều rồi, hơn nữa, không phải lúc trước ông không đồng ý sao?
Đột nhiên nhận được số tiền lớn như vậy, trong lòng Bạch Vi cũng không yên.
Mộ Vinh Hiên cười ấm áp: "Đây là tâm ý của tôi, dì cứ trực tiếp nhận lấy, mấy năm nay dì ở Mộ gia cũng coi như chịu nhiều đau khổ, Bạch Vi, Mộ gia xin lỗi dì.”
Trên mặt Bạch Vi hiện lên nét cô đơn, nhè nhẹ nói: “Nói chuyện đúng hay không gì chứ, đều là người một nhà…”
"Nếu là người một nhà, dì cũng đừng khách khí với tôi, dì cầm lấy số tiền này đi.”
Mộ Vinh Hiên lần nữa thuyết phục, Bạch Vi đành cầm lấy thẻ.
Mộ Tử chầm chầm từ trên cầu thang bước xuống.
Cô như chưa tỉnh ngủ, bước chân còn lảo đảo, ngước mắt thấy Mộ Vinh Hiên, cũng chỉ sửng sốt vài giây, sau đó sắc mặt không thay đổi, vẻ mặt thản nhiên đi xuống.
“Anh cả tới à.” Mộ Tử chào hỏi.
Bạch Vi nói: “Tử Tử, anh cả con có ý tới gửi học phí, mau cảm ơn.”
“…Cảm ơn anh cả.” Mộ Tử nghe lời, trả lời rất nhanh. Nhưng lời cảm ơn này, đến tột cùng có mấy phần thật lòng, không bết được.