Cũng không có gì lạ, nếu Mộ Vinh Hiên lên kế hoạch đột nhập vào phòng lấy đồ, khẳng định sẽ có biện pháp đưa Bạch Vi đi.
Mộ Tử lấy miếng xốp lau nhà, lau đi dấu giày trên sàn nhà.
Việc này nếu như để Bạch Vi biết, ngoài việc làm bà vô duyên vô cớ lo lắng một hồi, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Bạch Vi quá thiện lương, quá mềm yếu, cũng quá dễ lừa gạt, đến lúc đó chỉ cần Mộ Vinh Hiên thuận miệng nói một câu trong nhà có trộm, Bạch Vi sẽ tin là thật.
Mộ Tử không muốn làm người mẹ này tăng thêm phiền não.
Cô lau phòng ăn với phòng khách ở lầu một một lần, sau đó lên lầu hai thu dọn.
Mất sổ khám bệnh và ghi chép chẩn bệnh, cô cũng không để trong lòng, chỉ là mất nhật ký, cô đối với nguyên chủ Mộ Tử có chút áy náy.
Cũng như những bức vẽ bằng huỳnh quang ở trên tường trước đó, trong nhật ký ghi lại quá trình mỗi lần Mộ Tử bị bắt nạt, cùng với nỗi căm hận của cô đối với chị em Mộ gia. Thứ đồ này, Mộ Vinh Hiên tất nhiên sẽ không giữ tại, nhất định sẽ tiêu hủy cùng với mấy chứng cứ kia, xóa sổ hoàn toàn.
Có lẽ, cô hẳn nên giúp Mộ Tử báo thù, cho Mộ Linh cùng Mộ Vân nếm quả đắng?
Mộ Tử ngưng thần nghĩ lại.
Trước mắt còn chưa phải thời điểm… Chờ cô điều tra rõ chân tướng, lúc đó sẽ vì nguyên chủ Mộ Tử tìm công đạo.
Đem phòng mình đại khái quét dọn sạch sẽ, lại lần nữa thay đổi chăn nệm, Mộ Tử xách theo gậy lau nhà xuống lầu.
Lúc này, di động của cô vang lên.
Biết số di động này, chỉ có ba người: Mộ Dung Thừa, Bạch Vi, cùng Khương Từ.
Bạch Vi để di động trên bàn trà, mà Khương Từ vừa mới gặp cô, còn lại là ai không cần nói cũng biết.
Đúng là âm hồn không tan……
Mộ Tử chửi thầm, nhận điện thoại.
Bởi vì phản cảm, cô chọn nút nghe nhưng không lên tiếng, chân mày cũng không thể kìm được nhăn lại.
“Tử Tử.” Tiếng nói trầm thấp của nam nhân xuyên qua điện thoại truyền tới, từ tính mà ám muội.
“Mộ Linh dẫn người tới nhà cầm đi cái gì?” Mộ Dung Thừa hỏi nàng.
Mộ Tử sững sờ, ngay sau đó trong lòng hiểu rõ.
Chắc chắn Mộ Dung Thừa đã lắp camera theo dõi cả trong lẫn ngoài lầu Tiểu Dương, vừa rồi hắn nhìn video giám sát, thấy nhà bị người ta đột nhập nên gọi điện về hỏi thăm tình hình.
…Từ từ.
Hắn có thể thấy có người đi vào… Vậy, vậy nói cách khác, Mộ Dung Thừa cũng có thể thấy cô?
Hắn theo dõi cô?!
Mộ Tử da đầu tê dại.
Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, muốn tìm ra camera mini.
“Đừng tìm, cẩn thận gãy cổ.” Âm thanh khàn khàn của Mộ Dung Thừa lộ ra ý cười.
Động tác Mộ Tử cứng lại.
Hắn quả nhiên có thể thấy cô! Tên biến thái này!
Mộ Dung Thừa không nhanh không chậm hỏi cô: “Có muốn anh trai giúp em báo thù không?” Giọng điệu lười biếng tùy ý.
“Không cần!” Mộ Tử quyết đoán cự tuyệt.
Đầu bên kia lặng im một hồi.
Lúc Mộ Dung Thừa nói chuyện, Mộ Tử chán ghét không thôi, nhưng hắn không nói gì, Mộ Tử lại cảm thấy hoảng hốt, cô thật sự sợ Mộ Dung Thừa sẽ làm bậy!
Cô nàng mềm giọng giải thích: “Thật sự không cần, chỉ là chút chuyện râu ria, tôi đã xử lý xong rồi.”
Cô nghe thấy điện thoại bên kia có tiếng nói chuyện rất nhỏ, hình như Mộ Dung Thừa đang dặn dò thủ hạ nói không cần đi nữa…
Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ làm gì Mộ Linh?!
Mộ Linh dù đáng giận, cũng là thân nhân của hắn! Trên người bọn họ đều chảy cùng một dòng máu!!
Mộ Tử không rét mà run, cô cảm thấy Mộ Dung Thừa là một ác ma máu lạnh, hành sự chỉ dựa vào tâm tình.
Cô càng sợ hắn.
Mộ Dung Thừa nói với thủ hạ xong, tiếp tục dặn dò Mộ Tử: “Nếu bị ủy khuất, gọi điện thoại nói cho anh, nhớ kỹ chưa?”
Mộ Tử qua loa “Ừ” một tiếng, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi này.
Ai ngờ Mộ Dung Thừa lại bày ra bộ dạng muốn nói chuyện phiếm với cô: “Tử Tử hôm nay mặc đồ rất đẹp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT