Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Tại phòng khách tráng lệ của Mộ gia, Mộ Linh ngồi trên ghế salon, đối diện còn có Mộ Tắc Ninh cùng Kiều Tĩnh Gia.
“Con thật sự không cố ý, con không biết cô ta sẽ ngã xuống… Dì Kiều, người làm ở viện kiểm sát, nhất định phải giúp đỡ con! Con không muốn ngồi tù đâu!!!” hốc mắt sưng đỏ không chịu được, có thể thấy được mấy ngày qua khóc không ngừng.
Mộ Tử rơi xuống nước khiến Mộ Linh sợ hãi.
Kiều Tĩnh Gia an ủi cô ta: “Tiểu Linh, con đừng sợ, loại vụ án bình thường này hậu quả cũng không cao lắm, chỉ cần Mộ Tử không có việc gì, nhiều lắm được xem như mấy vụ trị an khác thôi, thậm trí cũng sẽ không lập án.”
Mộ Tắc Ninh ngồi đối diện cảm thấy bực bội, ngữ khí so với Kiều Tĩnh Gia nghiêm khắc hơn: “Lần này may mắn không có nháo đến chết người, bằng không ai cũng không giúp được cháu! Tiểu Linh, cháu sao cái gì cũng tìm Mộ Tử gây khó dễ vậy? Cháu đã 17 tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa rồi, coi như là giỡn cũng phải biết cái nặng cái nhẹ chứ!”
Mộ Linh cúi đầu khóc thút thít không ngừng.
Kiều Tĩnh Gia liền đảm đương người hòa giải, cười nói: “Được rồi, anh đừng có mắng con bé, hàng rào kia cũng ngăn quá thấp, nếu như đùa giỡn rất dễ ngã xuống, việc này cũng không hoàn toàn trách Tiểu Linh…”
Cô ta vừa nói xong, một bên cầm khăn lau lau nước mắt cho Mộ Linh: “Đừng khóc, chú ba con giáo huấn con là muốn tốt cho con, về sau đừng có nôn nóng như thế nữa.”
Mộ Linh khóc gật đầu.
Mấy người đang nói chuyện, Mộ Vinh Hiên từ bên ngoài trở về.
Vì việc của con gái, ông xin nghỉ hẳn một ngày.
Mộ Linh lập tức đứng lên, khẩn trương nhìn về Mộ Vinh Hiên: “Ba! Mộ Tử đồng ý hòa giải sao?”
Mộ Vinh Hiên không nghĩ tới Mộ Tắc Ninh mang Kiều Tĩnh Gia về nhà, ông đè nén sửng sốt, lộ ra dáng tươi cười: “Tĩnh Gia đến rồi à, nghe nói em vinh dự được trở thành kiểm sát trưởng,còn chưa kịp chúc mừng em, đã tổ chức ăn mừng chưa?”
Kiều Tĩnh Gia nhếch môi cười, mắt nhìn vể phía Mộ Tắc Ninh: “Vẫn chưa ạ, gần đây bận nhiều việc quá…”
“Như vậy à.” Mộ Vinh Hiên hiểu rõ gật đầu, không có hỏi thêm.
Hắn biết rõ Mộ Tắc Ninh cùng Kiều Tĩnh Gia có quan hệ thân mật, chắc là Tô Tử vừa mới chết không lâu, nên Kiều Tĩnh Gia cũng không biểu hiện gì nhiều.
Mộ Tắc Ninh nói: “Anh cả, anh nên đem Tiểu Linh đi cùng, ở trước mặt nói lời xin lỗi, có mâu thuẫn gì cởi bỏ cũng tốt, hiện tại anh chạy đến hòa giải như thế, dì Bạch sẽ cho là chúng ta ỷ thế hiếp người.”
Mộ Vinh Hiên nghe xong giận tái mặt: “Anh ỷ thế hiếp người? Em ba à, em quá coi thường người một nhà ba người kia rồi!”
“Bọn họ không đồng ý hòa giải sao?” Mộ Linh không khỏi bén nhọn lên tiếng, khẩn trương cực độ nhìn chằm chằm ba mình.
Kiều Tĩnh Gia càng có kinh nghiệm, trực tiếp hỏi: “Bọn họ đề ra điều kiện gì?”
“Mộ Tử muốn đi Gray học.” Mộ Vinh Hiên ngữ khí khinh thường, phảng phất như đang nghe truyện cười.
Trong phòng khách, tất cả mọi người im lặng.
Mộ Tắc Ninh chau mày, phun ra hai chữ: “Càn quấy.”
Kiều Tĩnh Gia cũng sửng sốt nửa ngày, rồi sau đó bất đắc dĩ cười lên: “Cái này cũng quá tùy hứng rồi…”
Tất cả mọi người đều thấy Mộ Tử si tâm vọng tưởng.
Duy chỉ có Mộ Linh không nhận thức được: “Ba! Chỉ cần người đưa Mộ Tử đến Gray! Thì cô ta đáp ứng không truy cứu nữa…”
“Mày thì biết cái gì!” Mộ Vinh Hiên đột nhiên quát lên: “Mày có biết vào Gray học phí cần nhiều tiền thế nào không!??”
Mộ Vinh Hiên một bụng tức giận: “Đúng lúc này chỉ biết khóc! Mày không thể giống chị mày tập trung vào học được à? Thành tích học tập không tốt, còn suốt ngày kiếm phiền toái cho ba! Lần này nếu như Mộ Tử kiên trì không hòa giải, ba xem mày giải quyết thế nào?
Kiều Tĩnh Gia ôn nhu nên tiếng: “Anh cả, đừng hù dọa Tiểu Linh, con bé đã biết lỗi rồi, yên tâm đi, chuyện này em đến để giải quyết.”