Cuộc tình của Từ Thiên Phương đến cũng nhanh, kết thúc cũng chóng
vánh, cứ như vậy để lại trong trái tim cô một vết thương lớn có lẽ sẽ
không bao giờ lành lại. Bây giờ cô đã có hai tiểu bảo bối nhỏ bên cạnh,
cô sẽ nhanh chóng tập quên Hoàng Phủ Thiên Kỳ đi, để có thể bình yên
sống cùng con trai.
Cuộc sống của Từ Gia lại quay trở lại như lúc đầu, Từ Thiên Phương
cũng trở về là người lạnh lùng như xưa. Dù có Cung Trạch ở đây, nhưng
người hầu trong nhà đều hiểu rằng, hắn không phải là người cô chủ của họ cần, càng không thể bù đắp tổn thương trong lòng cô.
" Phương Phương, em uống sữa đi!" Ban đêm Cung Trạch vẫn thường thay
người hầu mang sữa đến cho Từ Thiên Phương, hắn đang cố làm tròn bổn
phận của một người chồng người cha, dù cho hai đứa trẻ không phải máu mủ của hắn.
" Cảm ơn anh, sau này cứ để người hầu trong nhà mang cho em là được
rồi, anh không cần phải vất vả như vậy làm gì!" Từ Thiên Phương đưa tay
nhận lấy ly sữa, cô nhẹ nhàng uống từng ngụm nhỏ.
" Không sao, trên giấy tờ em là vợ của anh mà, chuyện này với anh
không có gì là vất vả cả!" Đáp lại ánh mắt ái ngại của cô, hắn nở nụ
cười tươi đáp.
Từ Thiên Phương cũng không muốn làm hắn phải đau lòng, cô chỉ gật đầu cho có lệ vậy thôi.
Nhìn thấy cô uống sữa xong rồi, Cung Trạch cẩn thận để cô nằm xuống
giường, động tác ôn nhu dịu dàng, làm cho cô cảm động. Hắn khiến cô có
thêm hảo cảm, từng chút từng chút cảm hoá trái tim cô.
Nhưng Từ Thiên Phương là ai chứ? Cô sẽ dễ dàng lại yêu hắn sao? Cung
Trạch tiến về phía cô một bước, cô cũng tự động lùi lại một bước, phía
trước luôn tạo một bức tường ngăn cách giữa hai người.
Dạo này có nhiều dự án cần giải quyết, cho nên Alice thường xuyên
phải ở lại Diamond, vậy là bên cạnh Từ Thiên Phương chỉ còn Cung Trạch
và người hầu mà thôi. Ngoại trừ những lúc đến Thịnh Thế giải quyết công
việc, hầu như thời gian còn lại hắn đều ở biệt thự.
Sau hai tháng thì Cung Trạch cũng đã làm cho người hầu trong nhà
thích hắn, họ đối với hắn cũng giống Hoàng Phủ Thiên Kỳ vậy, cũng tin
tưởng hắn rất nhiều.
Trong phòng bếp, người hầu lại đang chuẩn bị sữa cho Từ Thiên Phương, và như mọi khi Cung Trạch đã xuất hiện.
Tiểu Lan thấy hắn lại khá yên tâm, cô ấy gật đầu đưa ly sữa cho Cung Trạch mà không có chút nghi ngờ nào.
Nhận sữa xong rồi, hắn ta rảo bước lên lầu, nhưng vừa đi đến hành
lang tối, bước chân của hắn liền dừng lại. Cung Trạch đảo mắt nhìn xung
quanh, xác nhận không có ai ở đây, hắn liền cho tay vào túi quần lấy ra
một gói bột màu trắng ngà, liền sau đó đổ tất cả gói thuốc vào trong ly
sữa.
Làm chuyện mờ ám xong rồi, hắn điều chỉnh lại nét mặt như bình
thường, rồi ung dung đi vào phòng ngủ của Từ Thiên Phương như không có
chuyện gì.
" Đến giờ uống sữa rồi đây! Em đừng làm việc nữa, mau uống sữa rồi nghỉ ngơi đi!"
" Lại làm phiền anh rồi!" Từ Thiên Phương mỉm cười đáp, ngoài gương mặt nhợt nhạt vì mang thai ra, thì cô vẫn còn rất xinh đẹp.
" Em lại khách sáo với anh!" Cung Trạch khoé môi cong nhẹ nói.
Từ Thiên Phương nhanh chóng bưng ly sữa lên chậm rãi uống, mà ánh mắt Cung Trạch nhìn cô rất kỳ lạ. Nhìn thấy cô đã uống hết sữa rồi, hắn mới vui vẻ hài lòng rời đi.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng của Từ Thiên Phương, đôi mắt cười
của hắn đã thay đổi, hắn lười biếng quay trở lại phòng ngủ của mình.
Đêm khuya ở Hoàng Cung nước Y.
Giờ này Hoàng Phủ Thiên Kỳ vẫn còn bận rộn chính sự ở phòng làm việc, anh làm việc miệt mài mà chẳng biết mệt mỏi. Cũng đúng thôi, để thoát
khỏi sự khống chế của gia tộc Đông Phương và Hoàng Phủ Minh Việt, anh
phải cố gắng hơn nữa.
Cửa phòng lúc này mở ra, Đông Phương Ngọc Châu trong bộ váy ngủ mỏng
manh màu đen gợi cảm bước vào. Hôm nay cô ta nhất định phải mang được
anh về phòng ngủ, nhanh một chút sớm ngày sinh con cho anh, như vậy thì
cô ta mới an tâm được.
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, ngày nào Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng ngủ ở
phòng làm việc, đêm tân hôn cũng ném cô ta ở trong phòng một mình, vậy
nên hôm nay cô ta bắt buộc phải ra tay.
" Thiên Kỳ, khuya lắm rồi, anh hãy đi nghỉ ngơi đi! Đã hai tháng rồi
anh không có ngủ đủ giấc, cứ như vậy em rất lo cho sức khoẻ của anh. Lại nói đến giường ở đây rất cứng, anh ngủ làm sao mà thoải mái được!" Đông Phương Ngọc Châu bước đến gần anh hơn, cô ta lên tiếng, nhưng giọng nói thì chói tai vô cùng.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái,
anh xem cô ta giống như là kẻ vô hình, chẳng có một chút gì là đang tồn
tại cả.
" Thiên Kỳ!" Đông Phương Ngọc Châu không biết liêm sỉ, cô ta lại nũng nịu lên tiếng.
Bởi vì biết chắc Hoàng Phủ Thiên Kỳ sẽ không cùng mình về phòng, cho
nên cô ta là có bị mà đến. Trước khi đến đây cô ta đã xịt một loại nước
hoa kích dục, thứ này sẽ khiến cho thần trí đàn ông cảm thấy điên cuồng hơn, cô ta không tin là anh có thể thoát được.
Không mất quá nhiều thời gian, mùi hương trên người cô ta đã lan toả
khắp phòng làm việc, Hoàng Phủ Thiên Kỳ bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT