Nhấp một ngụm trà xong, Trác Bách Hợp mỉm cười nhìn Từ Thiên Phương
hỏi." Cô Từ, cô thật sự muốn mảnh đất đó sao? Cô có biết là Đông Phương
Gia cũng muốn nó không? Nếu tôi đồng ý bán nó lại cho cô, thì bọn họ sẽ
xem cô là kẻ thù đó!"
" Cảm ơn Trác phu nhân đã nhắc nhở! Nhưng thương trường là chiến
trường, nếu tôi sợ thì đã không đến đây gặp bà rồi!" Từ Thiên Phương nhẹ nhàng đáp lời bà ấy, nhưng câu từ lại vô cùng cứng cỏi.
" Có chí khí lắm, quả nhiên không hổ danh là con gái của nhà Smith!
Tôi thật sự rất thích cô!" Trạch Bách Hợp hài lòng gật đầu, xem ra bà ấy đã quá xem nhẹ cô gái này rồi.
Giữa lúc hai người còn đang trò chuyện, thì cửa phòng lại một lần mở
ra, người đi vào sau người hầu là Đông Phương Ngọc Châu, bộ dáng xem
chừng cô ta rất gấp gáp.
" Phu nhân, Vương Hậu đã đến!" Nữ hầu cúi người kính cẩn lên tiếng.
" Được rồi, cô lui ra đi!" Bà ấy nhẹ thấp giọng đáp.
Đông Phương Ngọc Châu lúc này mới nhìn đến Từ Thiên Phương, cô ta khẽ cau mày không vui, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh đi
đến. Nếu không phải lúc nãy Hoàng Phủ Thiên Kỳ gọi cô ta đến phòng làm
việc nói chuyện, thì cô ta chắc chắn đã đến trước rồi.
" Vương Hậu, người mau ngồi xuống đi!" Trác phu nhân nhìn cô ta nói.
Cô ta cũng không có nhiều thời gian, vội vàng mà ngồi xuống ghế sofa. Không muốn phải dài dòng, cô ta lên tiếng hỏi." Trác phu nhân, hôm nay
tôi đến đây là vì chuyện sang nhượng mảnh đất ở thành phố Vĩnh Hòa. Bà
cũng biết mà, Đông Phương Gia đã ngắm mảnh đất đó từ lâu rồi, cho nên
tôi rất mong bà hãy bán mảnh đất đó lại cho tôi!"
Từ Thiên Phương thấy thái độ vội vàng của cô ta, cô không có nói gì,
chỉ nhẹ cong môi lên uống một ngụm trà. Đây chính là thứ cô muốn, nhưng
bao nhiêu đó vẫn chưa thấm tháp gì cả.
" Vương Hậu, tôi biết người rất muốn mảnh đất này, nhưng tôi vẫn chưa có ý định bán cho ai cả, tôi chỉ muốn giao nó cho người tôi thật sự
thích mà thôi! Người hiểu chứ?" Trác Bách Hợp nhàn nhạt đáp. Quyền lực
của Trác Gia ở nước Y này, cho dù có là Vương Hậu bà ấy cũng không cần
phải kiêng dè.
Đông Phương Ngọc Châu gương mặt bắt đầu đen lại, này đúng là một sự
sỉ nhục với cô ta mà, địa vị của cô ta trước mắt người phụ nữ này chả là cái thá gì.
" Trác phu nhân, nói vậy là bà muốn giao mảnh đất này cho M.K sao?" Cô ta hơi thở dồn dập hỏi.
" Ồ, lúc đầu thì chưa, nhưng bây giờ tôi thật sự muốn giao mảnh đất
này cho cô ấy rồi!" Bà ta liếc nhìn sang Từ Thiên Phương đáp, ngữ khí là vả mặt Đông Phương Ngọc Châu.
Cô ta bây giờ thật sự tức giận, nhưng hai người ở trước mặt cô ta
chọc không nổi, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng cô ta không thể
thua được, nếu không ba của cô ta sẽ đay nghiến cô ta đến chết.
" Trác phu nhân, nếu như vậy tôi có thể cá cược với cô ấy được không? Nếu như tôi thua cuộc, tôi sẽ nguyện ý rút lui khỏi chuyện này!" Đến
nước này Đông Phương Ngọc Châu chỉ có thể nghĩ ra cách này để cứu vãn.
Từ Thiên Phương nhếch mối cười, cô đặt tách trà xuống bàn, rồi ngẩng
đầu lên hỏi cô ta." Vậy xin hỏi, Vương Hậu người muốn cá cược gì với
tôi?"
" Đua ngựa! Scarlet tiểu thư sẽ không từ chối chứ? Theo tôi biết thì
gia tộc Smith là những người có tài cưỡi ngựa xuất chúng, có đúng như
vậy không Scarlet tiểu thư?" Cô ta đắc ý đáp, lý do cô ta chọn đua ngựa
là vì cô ta nghĩ bản thân mình rất giỏi bộ môn cưỡi ngựa này.
Nhưng cô ta không biết Từ Thiên Phương rất hài lòng, dù việc này nằm
ngoài dự đoán của cô, xem ra thì kinh nghiệm cưỡi ngựa Daniel dạy cho cô đã đến lúc dùng rồi.
" Trác phu nhân, nếu như Vương Hậu đã nói như thế, thì Scarlet cung
kính không bằng tuân mệnh, rất mong phu nhân chấp thuận!" Từ Thiên
Phương xoay sang nhìn Trác Bách Hợp hỏi ý bà ấy.
" Được rồi, vậy thì hai người cứ so tài đi, tôi sẽ nhượng mảnh đất
cho người thắng cuộc!" Bà ấy gật đầu tán thành, cũng như muốn xem thử
tài nghệ của Từ Thiên Phương đến đâu.
Vậy là với lời thách thức của của Đông Phương Ngọc Châu, ở trường đua ngựa sẽ xảy ra một cuộc thi bất đắc dĩ. Nửa tiếng sau đã thấy hai người họ xuất hiện bên dưới đường đua, trên người đã thay một bộ trang phục
cưỡi ngựa dễ vận động.
" Tiểu thư, ngựa cô chọn ở đây!" Lucas từ bên trong dẫn ra một chú ngựa lớn màu nâu đỏ.
Từ Thiên Phương bước đến gần, cô vuốt ve để làm quen với nó, quả
nhiên là tính tình của nó có chút ương ngạnh. Theo những gì Lucas nói,
thì con ngựa này không thể nào bằng Helios của cô được.
Cô lại liếc nhìn sang chỗ của Đông Phương Ngọc Châu, đúng như cô dự
đoán, ngựa của cô ta có ở đây. Đó là một con bạch mã tuyệt đẹp, với cái
bờm dài suôn mượt và cơ thể cường tráng.
" Tiểu thư, như thế này có thể rất nguy hiểm! Hay là..." Lucas có phần lo lắng nói.
" Không cần đâu! Nếu bây giờ tôi rút lui, chính là sỉ nhục bản thân
và gia tộc Smith!" Cô lắc đầu trả lời hắn, dù thế nào cô cũng không muốn làm mất mặt gia đình mình.
" Vậy cô phải thật cẩn thận, nếu có gì bất ổn thì hãy dừng lại!" Biết không thể khuyên được, hắn chỉ có thể nhắc nhở cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT