Mục đích của Hoàng Phủ Thiên Kỳ là khiến hắn đau khổ, như vậy anh mới cảm thấy thoải mái, làm sao anh có thể để cho hắn chết dễ dàng như thế
được. Anh muốn hắn nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu, giống như
nổi đau mà hắn và Đông Phương Ngọc Châu kia đã gây ra cho anh và Từ
Thiên Phương vậy.
" Đau không?" Anh cất giọng lạnh lẽo hỏi hắn.
" Uyển Nhi sẽ không như vậy, tất cả là do ngươi!" Cung Trạch sống chết cũng không muốn tin, hắn kêu lên đầy thê lương.
" Phương Phương cũng rất tin tưởng ngươi, nhưng ngươi đã phản bội
lòng tin của cô ấy. Bây giờ ta cũng trả lại ngươi như vậy, nhìn người
con gái mình yêu sâu đậm phản bội, ngươi chắc cũng hiểu nổi đau này của
cô ấy rồi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ thần sắc vẫn như vậy, anh không tức giận, cũng không tỏ ra khó chịu, có lẽ cảm xúc của anh đã chai sạn.
Đã đạt được mục đích của mình, anh bỏ lại Cung Trạch ở nơi đó, nhàn
nhã mà rời đi. Trước khi đi Ân Vệ không quên giáng thêm một đòn chí mạng cho hắn, chính là Cung Gia đã hoàn toàn bị Hoàng Phủ Thiên Kỳ xoá sổ ở
nước Y.
Việc anh cần làm tiếp theo chính là chuẩn bị cho lễ đăng cơ sắp tới,
người tiếp theo cần đối phó là Đông Phương Gia. Cho đến khi bọn họ trả
giá cho những việc mình làm, anh sẽ không dừng lại.
Buổi tối ở nước S.
Lâm Lạc Nhi sau khi ru ngủ hai đứa cháu bảo bối, bà ấy liền kéo Từ Thiên Phương vào phòng trang sức của mình.
" Mẹ đưa con vào đây làm gì vậy? Trang sức con cũng không thiếu mà!" Cô ngơ ngác nhìn bà ấy hỏi.
Lâm Lạc Nhi nhẹ vỗ vỗ tay cô mỉm cười, bà ấy cẩn thận mở tủ lấy ra
một chiếc hộp lớn, rồi đưa đến trước mặt cô trả lời." Phương Phương, con mau thử cái này đi, đây là bộ trang sức mà ba đã đặt riêng cho con đó.
Ông ấy không muốn con phải thua kém ai, nên đã dành cho con những thứ
tốt nhất!"
Từ Thiên Phương hai mắt mở to đầy kinh ngạc khi nhìn thấy những thứ
trong hộp, quả thật là không tầm thường chút nào. Bên trong là một bộ
trang sức làm từ kim cương đỏ, và được thiết kế với hình dáng của phượng hoàng thập phần xinh đẹp.
Từ Thiên Phương rất thích, bởi vì mẫu thiết kế này quá hoàn hảo, nó
lột tả được sự tinh tế và tỉ mỉ của người chế tác, từng viên kim cương
đắc tiền được đính rất tinh xảo.
" Thật đẹp, thiết kế này rất có hồn!" Cô không chịu được mà lên tiếng cảm thán.
" Đây là do ba con vất vả tìm nhà thiết kế Andrew về làm, ngài ấy đã
dựa vào tính cách của con mà tạo ra bộ trang sức này!" Lâm Lạc Nhi thấy
con gái thích thì rất vui, việc này cũng tạo thêm sự gần gũi cho hai cha con họ.
" Quả nhiên đúng là ngài ấy!" Từ Thiên Phương phấn khích nói, Andrew
cũng chính là thần tượng của cô, ông ấy là một nhà thiết kế nổi tiếng
khắp thế giới.
" Phương Phương, mẹ biết con bây giờ đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng
cuộc chiến này rất khó khăn, con nhất định phải cẩn thận!" Lâm Lạc Nhi
tâm trạng có chút bất an, bà ấy nắm tay con gái dặn dò.
Từ Thiên Phương cũng vỗ về bà ấy gật đầu, bây giờ cô không phải chỉ
có một mình, làm gì cô cũng nghĩ cho mẹ và các con nữa. Cô sẽ không tùy
hứng, xốc nổi mà làm người thân của mình phải đau lòng.
Rất nhanh ngày đăng cơ của Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng đã đến, trước đó
một đêm Từ Thiên Phương đến phòng hai đứa trẻ nói chuyện với chúng.
" Thiên Long, Thiên Bảo, ngày mai mami và bác hai phải đi đến một
nơi, chắc là sẽ mất vài ngày không có ở nhà. Hai đứa ở đây nhớ ngoan
ngoãn nghe lời ông bà, không được quậy phá có biết chưa?" Cô nằm trên
giường cùng hai đứa trẻ, tay vuốt nhẹ mái tóc của chúng.
" Vâng, mami! Tụi con nhất định sẽ nghe lời ông bà, mami cứ yên tâm!" Hai đứa trẻ gật đầu như gà mổ thóc, chúng cười toe toét đáp.
Hai đứa trẻ hiểu chuyện làm cô rất hài lòng, cô nhẹ cúi xuống hôn lên trán bọn trẻ.
Buổi sáng Từ Thiên Phương dậy sớm, cô chuẩn bị sửa soạn cho hai con đến trường, rồi sau đó mới cùng Daniel đến sân bay.
Trên chiếc chuyên cơ hạng sạng, Từ Thiên Phương bộ dáng ưu nhã ngồi
xem tạp chí, gương mặt thanh tú mang theo chút quý phái chăm chú nhìn
từng chữ. Mà trên quyển tạp chí kia cũng chính là tin tức của Hoàng Phủ
Thiên Kỳ và Đông Phương Ngọc Châu, cô thật muốn xem thử bây giờ bọn họ
như thế nào.
Daniel thi thoảng lại liếc nhìn cô một cái, anh muốn nhìn xem cảm
giác của cô bây giờ như thế nào, nhưng xem ra là anh lo lắng thừa rồi.
Nước Y cách nước S không quá xa, nên chỉ đến mười hai giờ trưa chuyên cơ của hai người đã hạ cánh, đến đón họ là bạn thân của Daniel, một
người tên là Carter. Sau một vài câu chào hỏi, hắn ta đưa hai người đến
khách sạn lớn gần đó, mặc dù trên thiệp mời Hoàng Phủ Thiên Kỳ có mời họ đến Cung điện.
Nhưng anh biết Từ Thiên Phương nhất định sẽ không thoải mái, cho nên đã không đến đó.
Vừa vào đến sảnh họ đã gặp tổng giám đốc khách sạn, ông ấy đã sắp xếp phòng và đích thân muốn đưa hai người lên phòng tổng thống.
" Scarlet, em lên phòng trước đi, anh còn có chút chuyện muốn ra
ngoài với Carter, buổi tối sẽ quay về sớm dùng cơm với em!" Daniel lúc
này lại lên tiếng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT