Trương Thiên Hoa, Nghiêm Liệt
Phong, Trịnh Phi Vũ từ lâu đã biết thủ đoạn phi phàm của Hoa Lân, lại
thấy hắn xử lý sự vụ đâu ra đó hết sức chu đáo, nên đều lần lượt tạm
biệt rồi rút khỏi đó.
Cảnh Vệ đi theo sau Hoa Lân, bị bổ khoái áp giải tới nha môn châu phủ,
lòng rối như tơ vò. Lại thấy Diệp Thanh sánh vai với Hoa Lân rảo bước mà đi, ung dung thưởng thức phong cảnh bên đường, căn bản không coi châu
phủ đại nhân ra cái gì. Cảnh Vệ thầm cười khổ: “Các ngươi thì tốt rồi,
võ công cao cường như vậy, nếu phải bỏ chạy thì ai mà cản được, chỉ có
quả dưa ngốc ta là ngây ngô đi làm tử quỷ thay các ngươi thôi!”
Đoàn người của Hoa Lân cuối cùng đã tới công đường, trời đã tối hẳn,
đường phố nhộn nhịp bắc đèn lồng, người qua kẻ lại đông đúc náo nhiệt.
Nhậm Anh Phi cười gằn nói: “Hiện tại châu phủ đại nhân đã bãi đường rồi. Nói đi…rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?”
Hoa Lân cười cười: “Vậy chúng ta đi thẳng tới phủ trì của châu phủ đại
nhân là được!” Nói xong dẫn đám bổ khoái đi qua công đường, thẳng tiến
tới quan trì của châu phủ đại nhân. Bách tính trên đường hiển nhiên rất
ngưỡng mộ tổng bổ đầu Nhậm Anh Phi, tới tấp nhường đường hành lễ. Hoa
Lân cười bảo: “Tổng bổ đầu quả nhiên rất được lòng người, thực là cái
phúc của bách tính Thành Đô vậy!”
Lũ bổ khoái đi sau Nhậm Anh Phi đều tươi cười hớn hở, ngực ưỡn ra, dường như được thơm lây không ít.
Rẽ qua một quan đạo, hai con sư tử đá to lớn hiện ra trước mắt, trên bậc thềm cao cao là bốn hộ vệ dáng vẻ kiêu căng. Thấy bọn họ đi đến liền
đồng thanh quát: “Nơi đây là phủ trì của Tần đại nhân, những kẻ không có phận sự không được xông bừa!”
Diệp Thanh tiến lên hai bước, ngạo nghễ vòng tay nói: “Thế tử của Hoa
gia ở kinh thành, Hoa Lân tới bái phỏng, đi gọi đại nhân của các ngươi
mau mau ra gặp!”
Cảnh Vệ bắt đầu rướm mồ hôi trán. Hôm qua Hoa Lân vừa mới mạo xưng là
chưởng môn của Tiên Kiếm phái, hôm nay lại mạo xưng là thế tử gì gì đó ở kinh thành là sao? Xem ra tiểu tử này nhất định là một chuyên gia lừa
đảo, dám đội lốt đủ loại người. Ài!...Ta có nên giũ bỏ quan hệ với họ
ngay lập tức không nhỉ? Nếu không, lần sau không chừng hắn còn giả làm
hoàng thượng ấy chứ…
Tuy Cảnh Vệ xuất thân từ quan phủ nhưng dẫu sao vẫn không biết Hoa gia ở kinh thành là người như thế nào, nên mới sinh ra cảm giác muốn bỏ trốn. Tổng bổ đầu sau lưng gã lại không như vậy, vừa nghe thấy Hoa Lân nói ra thân phận thế tử ở kinh thành, mặt gã đã hơi biến sắc, trong lòng thì
ngầm chửi: “Mẹ nó chứ! Chẳng trách thằng cha này lại vênh váo hống hách
như vậy, thì ra là công tử của xu mật phủ!”
Lũ hộ vệ canh cửa châu phủ đương nhiên không biết Hoa gia kinh thành là
nhân vật thế nào. Có điều, tổng bổ đầu đứng phía sau thì chúng nhận ra.
Thấy Hoa Lân khí độ phi phàm, liền vội vàng khom người nói: “Xin đại
nhân chờ chút, tiểu nhân sẽ vào bẩm báo một tiếng ngay!”
Cảnh Vệ do đã có ấn tượng ban đầu về Hoa Lân, cho rằng hắn là một tên
bịp bợm trên giang hồ, sự bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt. Gã nói
gấp: “Hoa…Hoa công tử! Tôi…tôi thấy hay là thôi đi được không? Tôi sẽ
nghĩ cách khác!”
Hoa Lân quay đầu kỳ quái nhìn hắn, trầm giọng nói: “Sao cơ? Chẳng lẽ hàng hóa của ngươi thực sự có vấn đề à?”
Cảnh Vệ lúng túng nói: “Không không không! Chỉ là…”
Hoa Lân: “Không có vấn đề thì được rồi! Hê hê…Dù cho có vấn đề, ta cũng phải biến nó thành không vấn đề!”
Trong lúc Cảnh Vệ vẫn còn muốn nhấc mình thoái lui thì đại môn châu phủ
đã hoàn toàn rộng mở, một hộ vệ chắp tay vái Hoa Lân: “Ngài là Hoa công
tử ạ?...Châu phủ đại nhân có lời mời!”
Hoa Lân hất vạt áo khoác, vênh mặt bước lên bậc thềm. Diệp Thanh và tổng bổ đầu vội bám theo, chỉ còn lại một lũ bổ khoái trơ ra như phỗng đứng
chờ ngoài cửa. Cảnh Vệ thấy vậy, chỉ còn cách miễn cưỡng xông bừa vào
Tần phủ…
Châu phủ Thành Đô tên Tần Viễn Khang, trước đó đang dùng bữa tối cùng
người nhà, nghe tin thế tử từ kinh thành đích thân tới thăm, liền lật
đật cho dẹp tửu yến, đi ra cửa đại sảnh tự mình nghênh đón. Chỉ thấy một thiếu niên oai hùng dẫn theo ba người đi thẳng tới, lão nhận ra tổng bổ đầu nên không dám hoài nghi thân phận của đối phương, chắp tay chào:
“Thế tử đi đường vất vả, xin mời vào nghỉ ngơi chốc lát!”
Hoa Lân không tiến vào trong, hoàn lễ nói: “Đêm khuya tới thăm xin đại
nhân lượng thứ, vì bằng hữu của ta có một lô hàng bị giữ lại tại sở kiểm tra, mong đại nhân chu toàn giúp ta!”
Tần Viễn Khang ngẩn người, kẻ nào dám cản trở hàng hóa của Hoa công phủ, chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao? Bất quá, việc này hình như không
thuộc phạm vi quản hạt của lão, thật không hiểu tại sao thế tử Hoa gia
lại tìm đến mình. Lão tức thì trơ mặt cười nói: “Mời thế tử nghỉ ngơi
trước đã, hạ quan sẽ bảo người đi gọi Ngụy Vũ Mưu tới bàn bạc!”
Hoa Lân vòng tay cảm tạ: “Phiền đại nhân nhọc tâm!”
Sau đó Hoa Lân cùng Diệp Thanh, Cảnh Vệ và Nhậm Anh Phi vào chỗ ngồi
trong đại sảnh, nhưng Cảnh Vệ và Nhậm Anh Phi nào dám nhập tọa, chỉ đứng sau lưng Hoa Lân đến thở mạnh cũng không dám. Cảnh Vệ lại càng hai chân phát nhuyễn, tim không ngớt thấp thỏm: “Trời ạ! Lá gan của tiểu tử này
cũng lớn quá đi!”
Tần Viễn Khang sau khi an bài cho người đi mời Ngụy Vũ Mưu của sở kiểm
tra rồi mới tới thăm hỏi Hoa Lân một cách thân mật, hết hỏi thế tử từ
đâu đến, lại hỏi thăm Hoa quốc công có an khang hay chăng…vân vân, một
lô một lốc các chủ đề xã giao.
Hoa Lân trả lời liền mạch không chút vấp váp. Cảnh Vệ đứng sau lưng hắn
cũng dần quen với sự sợ hãi, trong lòng lại nổi lên ý niệm không đứng
đắn. Gã tự nhủ: “Hoa thiếu gia không thẹn là thiên hạ đệ nhất tổ tông
trong nghề lừa đảo, thủ đoạn quả nhiên cao minh. Đầu tiên là lừa một tên bổ đầu để gã đi theo mình, sau đó cùng tới gặp châu phủ đại nhân, như
vậy là có thể đạt được mục đích dọa châu phủ đại nhân. Đạo lý trong đó
nghĩ một cái là minh bạch ngay, sau này ta cũng mời người đi khắp nơi
mạo danh vài lần, tiền tài còn chẳng ào ào rót vào sao?” Nghĩ tới nghĩ
lui, tưởng tượng ra trước mắt châu báu tỏa kim quang tứ phía chất đầy cả đại sảnh, khóe miệng bất giác lộ ra một nét cười gian xảo đắc ý…
Chẳng bao lâu sau đó, trên quan trường quả nhiên xuất hiện một quý tộc
lừa đảo, vơ vét được vô số tài vật, sau khi gã chết, theo người ta thống kê thì gia tài của gã lên tới chừng ngàn vạn, còn khai sáng nên nghề
lừa quan trong lịch sử…
Hoa Lân căn bản không tưởng được rằng mình chỉ giúp người làm một chuyện tốt, vô tình lại đặt nền móng cho tương lai huy hoàng của một ngành
nghề, nếu hắn biết được diễn biến của chuyện này, e là sẽ không khỏi
phải cảm thán suốt đời.
Lại nói Ngụy Vũ Mưu của sở kiểm tra nghe nói châu phủ đại nhân có lời
mời, sợ mất hồn mất vía, liền ba chân bốn cẳng đến khấu kiến. Trước mặt
mọi người, y run cầm cập biết được đầu đuôi sự việc, toàn thân toát mồ
hôi lạnh. Nguyên lai y tạm giữ hàng hóa của Cảnh Vệ chính là muốn moi ít tiền trà nước, không ngờ tiểu tử Cảnh Vệ này lại có người đỡ lưng, thầm nhủ mũ ô sa trên đầu mình chỉ sợ khó giữ. Ai dè Hoa Lân vốn khoan dung, chỉ bảo y mau cho lô hàng thông qua là kết thúc vụ này.
Sau này Ngụy Vũ Mưu rút kinh nghiệm xương máu, trở thành một vị thanh quan danh tiếng lẫy lừng…
Chuyện của Cảnh Vệ cuối cùng đã được giải quyết, Hoa Lân cảm thấy thoải
mái cả người, liền từ biệt châu phủ đại nhân: “Phiền đại nhân giúp đỡ
rồi, lần sau nếu Tần đại nhân gặp khó khăn thì cứ đến kinh đô tìm Hoa
phủ là được!”
Tần Viễn Khanh cảm ơn rối rít, trong lòng mừng rỡ. Trong triều đã có Hoa công phủ nâng đỡ, con đường làm quan chắc chắn sẽ vô cùng sáng sủa. Do
đó lão liền đích thân tiễn mấy người Hoa Lân ra tận ngoài cửa.
Ra khỏi châu phủ, Hoa Lân lại cáo biệt Nhậm tổng bổ đầu tại một ngã tư,
lúc quay về Dật Tiên lâu, Hoa Lân bảo Cảnh Vệ: “Ngươi tới sở kiểm tra
lấy hàng trước đi! Hai ngày nữa ta sẽ lên Thục Sơn tham quan kiếm điển,
sau này gặp lại!”
Cảnh Vệ cảm kích một hồi, mò trong ngực áo ra một xấp ngân phiếu đưa cho Hoa Lân, đang định nói vài câu khuyên hắn nhận lấy, Hoa Lân đã chủ động hơn cả gã, nhét luôn ngân phiếu vào trong ngực áo nói: “Được rồi…giao
dịch hoàn thành! Ta chuồn trước đây, hê hê…”
Cảnh Vệ đưa mắt nhìn theo Hoa Lân ôm Diệp Thanh từ từ biến mất trong màn đêm, lẩm bẩm một mình: “Không hổ là cao nhân, động tác nhận ngân phiếu
cũng tiêu sái đến vậy, thực khiến người ta khâm phục…”
…
Bóng đêm đậm dần, những cửa hiệu tốp năm tụm ba bền đường bắt đầu lục
tục đóng cửa, chỉ còn một vài nơi mua son bán phấn xa hoa là vẫn hoạt
động thâu đêm.
Hoa Lân khoác eo Diệp Thanh, dọc theo con đường vươn dài ra vô tận, chậm rãi đi về phía Bích Thanh viên ở thành tây, đắc ý cười nói: “Thanh
Thanh…thế nào? Thấy thủ đoạn của công tử nhà muội không tầm thường chứ?”
Diệp Thanh thấy hắn dắt mình đi tới Bích Thanh viên, chân dừng bước làm nũng: “Thanh Thanh không muốn đến Bích Thanh viên!”
Hoa Lân ngớ ra, ôn nhu nói: “Hôm nay ta chỉ đi báo cho Trương Thiên Hoa
một tiếng thôi, tiểu tử này không lâu nữa sợ rằng sẽ gặp kiếp nạn. Chỉ
một tuần trà thôi được không?”
Diệp Thanh vẫn dẩu môi không đồng ý, lúc này Hoa Lân đột nhiên toàn thân rung động, dùng lực kéo Diệp Thanh vào lòng mình. “Coong” một tiếng ,
Hà Chiếu kiếm đã nắm chặt trong hữu thủ, ngưng thần nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một cơn gió nhẹ thổi qua mặt đường, vài chiếc lá rụng phất phơ
trong gió, một luồng sát khí khó cảm nhận tràn ngập trên con đường không một hộ dân, bốn bề yên tĩnh đến nỗi một chiếc kim rơi cũng có thể nghe
thấy.
Làn gió muộn thổi hất tóc mai của Hoa Lân, thân ảnh hắn như một chiến
thần đứng sừng sững tại trung tâm con đường, sự nhanh nhạy đó, sát khí
ngưng trọng đó khiến những tên sát thủ mai phục hai bên đường không ngớt kinh ngạc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT