Việc kết nghĩa không hề phiền
phức, với cảnh giới hiện giờ của Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đã sớm thoát khỏi thành kiến thế tục, bốn người chỉ nắm tay kết minh.
Diệp Thanh không muốn công tử mắc nợ ân tình của họ nên chỉ còn cách vui vẻ chấp nhận. Thượng Quan Truy Vân là đại ca, nhị ca Cốc Thanh Phong,
Hoa Lân đứng thứ ba, Diệp Thanh ai nhìn cũng yêu mến đành phải làm tứ
muội.
Trong lúc nói cười, rừng cây xung quanh vẫn lặng ngắt, bất quá lúc này
trông có vẻ rất an phận. Hoa Lân cười nói: “Đêm nay may mà có các huynh
đến, nếu không tên tiểu tử đệ e là phải đi đầu thai rồi…Nhị vị lão ca
sao lại có nhã hứng đi qua nơi này? Chẳng lẽ đúng là trời cao đã chiếu
cố đến đệ sao?”
Thượng Quan Truy Vân nghe vậy, thu lại nét cười, nặng nhọc nói: “Nghe
nói Nguyên Lý trấn ở phía đông xuất hiện dị trạng, hai bọn ta đang muốn
tới đó, trên đường qua đây lại phát hiện ra yêu khí xung thiên nên mới
hạ xuống.”
Hoa Lân vội vàng nói: “Sao lại khéo vậy?...Đúng rồi, về việc Nguyên Lý
trấn, hiện tại không cần đi nữa đâu. Huyết Ma sớm đã chạy mất tăm mất
tích rồi!”
Cốc Thanh Phong biến sắc, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ đúng là Huyết Ma sao?” Trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
Diệp Thanh thấy vậy, tự hào ưỡn ngực nói: “Đương nhiên đúng là Huyết Ma, nếu hai người đi hỏi những người khác, nhất định sẽ không nhận được câu trả lời chính xác như vậy đâu. Bởi lẽ chỉ có công tử nhà muội một mình
đại chiến với Huyết Ma mấy chục hiệp, thế nên bọn muội tất nhiên phải
biết rõ rồi.”
Thượng Quan Truy Vân thấy dáng vẻ khả ái của nàng cũng đã tin đến tám
phần, nhưng phát hiện thấy biểu tình của Hoa Lân có chút không tự nhiên, không nhịn được hỏi: “Lão đệ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Lại thấy Hoa Lân không ngớt cười khổ, tự giễu: “Đệ đích thực là đã giao thủ với Huyết Ma, nhưng lần đó đệ suýt nữa đã toi mạng, cũng là được
người ta cứu! Ài…Thiên hạ quả là ngọa hổ tàng long!...”
Rồi hắn đem những chuyện xảy ra ở Nguyên Lý trấn nhất nhất kể lại, tất
nhiên trong đó có che giấu tin đồn về Phần Tinh tông. Dù vậy, cuộc tao
ngộ đó vẫn khiến hai người Thượng Quan Truy Vân và Cốc Truy Phong cảm
thán không thôi.
Còn Hoa Lân trải qua hai lần nguy nan, cuối cùng đã ngấm ngầm phát thệ
phải chuyên cần luyện tu chân để ứng phó với kiếp nạn tuyệt thế của
mình. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự cấp bách mãnh liệt,
phương thức luyện công tự nhiên không thể tương đồng với thái độ lười
nhác trước kia được.
Lúc này, do tu vi của Hoa Lân và Diệp Thanh không đủ thâm hậu, qua một
ngày nguy hiểm hôm qua đã tỏ sắc diện mệt mỏi, dưới sự đốc thúc của
Thượng Quan Truy Vân mới bắt đầu đả tọa điều tức…
Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, ánh dương quang ấm áp chiếu lên
khoảng rừng phẳng lặng, những ám ảnh tàn dư hôm qua đều bị xua tan khỏi
tâm Hoa Lân. Hoa Lân từ từ mở mắt, thấy Diệp Thanh vẫn đang đả tọa cạnh
mình, cách đó không xa Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, thân hình ngay ngắn của họ ẩn ước lộ ra khí thế
cường đại, bảo kiếm cắm bên cạnh tán phát ánh sáng cô độc.
Hoa Lân lẳng lặng nắm lấy Hà Chiếu kiếm, “vù” một tiếng kiếm đã nhập vào trong người. Hà Chiếu không có bao kiếm, ngày nào cũng phải cầm là một
chuyện phiền phức, do đó lúc không có việc gì Hoa Lân thường thu nó vào
trong người. Mấy ngày nay đọc tu chân điển tịch trên “kí ức tinh phiến”, cuối cùng Hoa Lân đã đoán ra trong cơ thể mình có lẽ còn một bảo bối,
hắn mang máng nhớ rằng hình như là một chiếc vòng tay.
Trong “kí ức tinh phiến” còn ký tải rất rành mạch về các dạng bảo vật.
Trong đó có đề cập đến một loại gọi là “không gian pháp bảo” (giống như
cái rương cất đồ), chúng có thể thu tàng một lượng rất lớn vật phẩm, dựa trên phẩm lượng và thuộc tính của chúng, đại khái có thể phân thành năm cấp bậc:
Đầu tiên, kém nhất đương nhiên chỉ có thể thu tàng rất ít vật phẩm, hơn
nữa thể tích của nó cũng khá lớn, không dễ mang theo. Chỉ thuộc loại
phàm phẩm!
Thứ hai, phẩm lượng tốt hơn một chút, hình dáng rất nhỏ gọn, không gian bên trong lại tương đối rộng. Đây là tinh phẩm!
Thứ ba, cao hơn một cấp còn kèm theo một số công năng đặc thù, ví dụ như xua tà…Đến bảo vật cấp này đã không thể gọi là vật phẩm nữa mà phải là
linh khí.
Thứ tư, nếu cao hơn một bậc nữa thì thuộc vào bảo khí mà người người đều tranh đoạt. Không chỉ có thể sử dụng làm “không gian bảo vật” mà còn có thể trở thành lợi khí tấn công. Hoặc giả có thể biến thành phương tiện
đi lại ngồi lên được, “Tốc Tinh Luân” chính là một điển hình.
Thứ năm, trừ bốn cấp bậc trên đây, còn một loại có thể thu vào trong
người, trở thành pháp bảo gốc. Đồng thời lại có thể xua tà, tấn công,
biến nhanh…các loại công năng cực mạnh. Loại bảo vật này cử thế hãn
kiến, dù có là tiên nhân chân chính cũng phải đổ xô tới, đây là vật chỉ
có trong truyền thuyết, do đó được xưng là tiên khí.
Hoa Lân không hiểu lắm về những bảo vật này, thầm nghĩ bảo vật trong cơ
thể mình chỉ có tác dụng xua tà, có thể là linh khí ở cấp thứ ba chăng?
Vì vậy hắn không để tâm nữa, chỉ nhìn mọi người đang đả tọa, phân vân
không biết có nên đánh thức họ hay không. Chỉ thấy Thượng Quan Truy Vân
đột nhiên mở mắt cười nói: “Sao? Đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”
Cốc Thanh Phong cũng mở mắt ngay sau đó, cười kỳ dị nói: “Đệ có muốn đi
truy sát Thiên Niên Thụ Yêu không? Ta đã biết nó trốn ở đâu rồi!” Thì ra trong lúc Hoa Lân đả tọa, Cốc Thanh Phong đã dò xét quanh mấy chục ki
lô mét, sớm đã tìm ra nơi ẩn thân của yêu vật đó.
Hoa Lân hưng phấn nói: “Tốt quá! Hang ổ của nó ở đâu?...Chúng ta đi ngay bây giờ!” Hắn hấp tấp lay nhẹ Diệp Thanh đang điều tức, trên mặt lộ ra
vẻ nôn nóng khó dằn nổi.
Diệp Thanh sau khi tỉnh lại thấy công tử hào hứng khác thường, phảng
phất như quay lại thời trẻ thơ. Nàng nghĩ mấy năm nay công tử phải chịu
nhiều cay đắng, thấy hắn lộ ra nét cười, bản thân nàng cũng vô cùng vui
mừng.
Ai ngờ Thượng Quan Truy Vân lại trầm giọng nói: “Thiên Niên Thụ Yêu này
đã tu luyện thành hình, hơn nữa thể chất của nó có thuộc tính linh mộc.
Trong ngũ hành thì ‘mộc khắc thổ’, nó bất cứ lúc nào cũng có thể tự do
đi lại trong đất. Nếu không có một phương pháp vây bắt hiệu quả, e là sẽ rất khó khăn! Ngoài ra, nếu không cẩn thận còn có thể gặp nguy hiểm. Vì vậy…”
Cốc Thanh Phong cũng trịnh trọng nói: “Khà khà! Với lại hang ổ của nó ở
sâu mấy trăm trượng dưới lòng đất, xuống đó rồi thì không phải là chơi
đâu!...Do đó, có một số chú ý phải nói với đệ. Sau đây ta sẽ dạy đệ một
số phương pháp ứng phó, đừng có sốt ruột!”
Hoa Lân vừa nghe đã lập tức bừng tỉnh, vội vã hỏi: “Vậy mau mau nói đi!
Đợi lát nữa là trời lại tối rồi, đến lúc đó há chẳng phải còn nguy hiểm
hơn sao?”
Thượng Quan Truy Vân mỉm cười nói: “Đừng gấp! Một khi xuống dưới đất vài trăm trượng thì có khác gì đêm tối nơi đây?...Đệ hãy học tuyệt chiêu
của Cốc nhị ca trước đi đã…Hà hà!”
…
Chú thích: *Bí mật chiếc vòng tay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT