Sâm Lâm vốn đã u ám, đến đêm lại càng duỗi tay không thấy năm ngón. Những cây đại thụ thẳng tắp cao chót vót tựa hồ như đã che lấp cả bầu trời, tinh không quang đãng trên đỉnh
đầu cũng biến mất khỏi tầm mắt, bốn bề toàn là một màn tĩnh lặng như tờ.
Xoẹt xoẹt xoẹt…Sâu trong rừng mơ hồ truyền lại tiếng động qua lại cấp
tốc như thoi đưa, trong đêm đen hoang vắng lộ ra vẻ ghê rợn khiến người
ta sởn gai ốc. Hoa Lân hét lên: “Ra đây!...Còn giả thần giả quỷ nữa thì
đừng trách ta không khách khí!” Vừa nói, Hà Chiếu kiếm trong tay tán
phát hồng quang mờ mờ, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
Diệp Thanh cũng tập trung tinh thần chú ý nghe ngóng động tĩnh xung
quanh, nàng vốn định đề nghị thi triển ‘Thảo Thượng Phi’ để trốn chạy
nhưng như vậy còn hung hiểm hơn, vì mỗi ngọn cây đều rất có khả năng sẽ
cuốn lấy mắt cá chân mình, lúc đó có thể sẽ chết nhanh hơn! Đang suy tư
thì những tiếng xoẹt xoẹt vang lên ngày càng to, mật độ ngày một dày,
phảng phất như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang lao nhanh đến.
Trước mặt chợt tối sầm lại, với công lực hiện nay của hai người mà vẫn
không nhìn thấy chút ánh sáng nào, chỉ còn điểm hồng quang mờ nhạt tỏa
ra từ Hà Chiếu kiếm trong tay Hoa Lân như ngọn minh đăng dẫn đường. Điều kì quái là ánh sáng phát ra từ Hà Chiếu lại không thể vươn xa, bốn bề
vẫn chìm trong một màu đen như mực. Không chỉ có vậy, tà áo của Hoa Lân
và Diệp Thanh không gió mà động, một lực kéo mãnh liệt như muốn lôi tuột hai người vào bóng đêm hắc ám.
Vù vù vù…Dường như có vô số “vật” bắn vọt tới từ bốn phương tám hướng,
Hoa Lân gầm to một tiếng, kéo Diệp Thanh xoay nhanh người, Hà Chiếu kiếm dốc sức bổ ra. Kiếm quang cuồn cuộn làm chấn động không gian, lập tức
những tiếng đổ gãy vang lên “răng rắc”.
Cùng lúc này, thiên không tăm tối đột nhiên xuất hiện những điểm đen rợp trời, tới tấp phủ xuống đầu Hoa Lân và Diệp Thanh. Nếu không phải công
lực hai người cao tuyệt, chỉ sợ muốn phát hiện ra những sát thủ trong
bóng tối này quả là muôn vàn khó khăn.
Diệp Thanh biết kiếm khí của Hoa Lân đã xuất ra, khẳng định là không kịp thu hồi. Trong lúc hiểm nguy ập xuống một sớm một chiều này, thân thể
yểu điệu của nàng bất chợt tán phát ra từng vòng sáng tím, miệng hét:
“Trận…!”
Chỉ thấy ngọc thủ của nàng đánh lên trên, tử quang trên thân nhấp
nhoáng, hình thành ba vòng sáng tím, bọc lấy người nàng và Hoa Lân vào
trong. Những lưỡi dao sắc bén hình trường mâu dày đặc xạ vào vòng sáng
tím của Diệp Thanh, làm gợn lên từng tầng sóng dập dờn, nhưng không thấy chúng rớt xuống mặt đất mà lại bất ngờ hút lấy vòng sáng, bạt mạng chui thẳng vào bên trong. Đồng thời, âm thanh dao động không ngừng truyền
lại, bóng đen vô biên vô tận từ xa xạ tới, Diệp Thanh run rẩy từng chặp, không kìm nổi rên lên vài tiếng sầu muộn, khuôn mặt bị ngột ngạt đến
mức đỏ rực, đã có dấu hiệu kiệt sức. Nhưng vòng sáng tử sắc mà nàng thi
triển vẫn chưa bị công phá, trong đó hình thành nên trạng thái chân
không, bên ngoài lại giống như một con nhím toàn thân cắm đầy dao sắc,
nếu không phải gần đây Diệp Thanh tu chân đã có tiểu thành, chỉ sợ nàng
đã không ngăn trở nổi từ lâu rồi.
Còn Hoa Lân nắm lấy khoảnh khắc Diệp Thanh đang chống cự, dựa vào cảm
giác của bản thân, hắn lập tức phán đoán ra yêu vật đứng sau phát động
thế công đang nấp bên phải, chỉ vì hắc ảnh ở mặt phải là đông đúc nhất.
Sau đó không nói một lời, Hoa Lân rung kiếm đâm tới hắc ảnh đang khoét
vào trong vòng sáng của Diệp Thanh. Hai người phối hợp trong im lặng,
kiếm quang của Hoa Lân xuyên thấu qua vòng sáng tím chém ra, một chuỗi
những tiếng “răng rắc” vang vọng, áp lực đè lên Diệp Thanh giảm đi mau
chóng.
Hoa Lân không chút do dự, ôm eo Diệp Thanh nhào sang bên phải, trường
kiếm trong hữu thủ liên tiếp đánh bay hắc ảnh phía trước. Nhưng vừa chạy được một đoạn không xa, áp lực trước mặt trở nên mạnh mẽ kì lạ vô bì,
không thể tiến thêm được nửa bước. Cảm giác thấy yêu vật đang ở ngay
phía trước, Hoa Lân hú to, thân thể bỗng dừng lại, chợt hóa thành hai
thân ảnh, chân khí toàn thân ngưng kết thành hình, một “hóa thân” nâng
bảo kiếm, không hề chùn bước chém tới chính diện, thật không ngờ đó lại
chính là “Phân Thân Trảm” danh chấn thiên hạ…
Đây là chiêu thức Hoa Lân tự sáng chế trong tình cảnh vạn phần nguy
hiểm, lại kết hợp với “Đào Mệnh đại pháp” lĩnh ngộ được từ Huyết Ma mà
ra, chỉ thấy ‘phân thân’ đó không còn chịu bất kỳ sự ràng buộc nào, hung mãnh mở ra một con đường máu, những kẻ cản đường đều bị chém cho tan
nát…
Cũng chỉ có hồng quang loang loáng, con đường phía trước đã bị cắt ra
thành một thông đạo chân không nhỏ hẹp. Diệp Thanh không thẹn là người
tâm ý tương thông với Hoa Lân, trong giây phút nguy ngập này nàng không
còn thời gian mà kinh ngạc, trong đường tơ kẽ tóc, nàng và Hoa Lân nhào
lên theo bước ‘Phân Thân Trảm”, khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi
những lưỡi dao sắc bén trùm kín cả đất trời ở đằng sau.
Hoa Lân tức tốc đề khí, hoảng sợ phát hiện ra không thể vận khởi chân
khí toàn thân, thầm nghĩ có lẽ công lực của mình không đủ thâm hậu, nếu
không thi triển Phân Thân Trảm mấy lần liền, còn ai dám coi thường tài
năng của hắn?...
Diệp Thanh kéo Hoa Lân xông lên trước mười mấy trượng, bỗng thấy trước
mặt không còn đường nữa, tuy đã thoát ra khỏi hắc ám, nhưng lại bị một
mảng rừng rậm đen kịt chặn lại. Nàng kinh hãi phát hiện ra trước khoảng
rừng kia, một phụ nhân hung dữ khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng xấu xí
quái dị đang đứng cách đó không xa, trừng trừng nhìn hai người. Chỉ thấy lão phụ đó bên bụng trái bị toạc một đường rất rõ, hiển nhiên đã bị
Phân Thân Trảm của Hoa Lân lúc nãy chém trúng. Nhưng điều kì quái là vết thương trên người mụ ta phanh ra lồ lộ, phảng phất như sâu không thấy
đáy, huyết dịch chảy ra lại có màu xanh sẫm, trong không khí còn thoang
thoảng một mùi tanh rất khó ngửi.
Song phương đều đứng chết trân, lão phụ nhân đó không ngờ hai người này
lại có thể vượt ra khỏi trận, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ phẫn nộ rất dữ tợn, “A li hô lạp…”, mụ rống lên vài từ nghe không thể hiểu nổi. Xung
quanh lại u ám, rừng rậm đằng xa tiếp tục vây đến. Ngay khi trước mắt
vừa tối mịt, hắc ám một lần nữa quay trở lại. Toàn thân Hoa Lân lóe hồng quang, miễn cưỡng đề khởi nửa thành chân khí, biết rằng đối phương sẽ
lại xuất thủ, hắn tức giận rống lên một tiếng, giơ cao bảo kiếm, một đạo Phân Thân Trảm bổ ào ào tới vị trí vừa nãy của lão phụ nhân…
Vì hắn biết lúc này chân khí của mình và Diệp Thanh đều không có cách
nào chống đỡ được, chỉ hy vọng một kiếm chém chết tên đầu sỏ, nếu không…
Ngoài dự liệu của hắn, uy lực lần này của Phân Thân Trảm quá nhỏ, chỉ
chém ra được hai trượng đã tan biến thành mây khói, chỉ nghe thấy trước
mặt truyền lại tiếng cười khanh khách cực kì khó nghe. Mặt đất dưới chân đột nhiên vươn ra vô số cây mây cuốn lấy mắt cá chân, tứ phía, những
tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt…” xé gió lại vang lên liên hồi…
Diệp Thanh và Hoa Lân cuống quýt gọt những cây mây bám trên chân, nhưng
đối mặt với những cành mây vướng víu không hình thể trồi lên không ngớt
này, cả hai đều luống cuống chân tay, vừa định đằng không nhảy lên thì
những mũi nhọn rợp trời đã trùm xuống, căn bản có muốn tránh cũng không
tránh được.
Hoa Lân và Diệp Thanh lo sợ vô cùng, ra sức hất bay những mũi nhọn đầy
trời, lại phải lo đến đám mây dưới chân, cuối cùng không gắng gượng nổi
nữa, hai chân tức thì bị cây mây cuốn chặt lấy. Chỉ trong phút chốc,
ngay cả song thủ cũng bị trói lại, đã bước vào thời khắc nguy cấp quyết
định đến sinh tử tồn vong…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT