Hôm qua Hoa Lân tình cờ tiến nhập cảnh giới tu chân, thêm vào đó lại bị mất không ít máu nên ngủ một mạch tới tận đêm mới tỉnh dậy.

Diệp Thanh túc trực bên Hoa Lân, mở to mắt si mê nhìn dáng vẻ tức cười lúc ngủ của hắn, cuối cùng khi thấy hắn lờ đờ tỉnh lại, nàng vội vàng phục thị giúp hắn đánh răng rửa mặt rồi dùng bữa.

Hoa Lân nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã mù mịt tối thì biết rằng đã sang một đêm nữa, thầm nghĩ xem ra lại phải luyện công cả đêm dài mới có thể giết thời gian được.

Diệp Thanh giúp hắn tháo lớp băng buộc quanh cổ, phát hiện thấy miệng vết thương quả nhiên đã khép lại, đến một vết sẹo cũng không thấy. Nàng đã quen với điều này nên cũng không để ý nhiều, vội gọi người hầu mang nước nóng đến để Hoa Lân tắm rửa.

Hoa Lân theo thói quen vòng tay quanh eo nàng trêu: “Hay là chúng ta tắm chung được không? Hí hí…”

Diệp Thanh mắng khẽ: “Người ta tắm từ lâu rồi!”

Hoa Lân dụi vào cổ nàng, quả nhiên ngửi thấy một mùi hương thanh đạm.

Diệp Thanh khẽ đẩy hắn ra, quay người gấp dọn chăn đệm.

Hoa Lân đương nhiên biết rằng sẽ không có kết quả gì nên đành hậm hực đi tắm một mình. Sau khi tắm xong, lúc quay về phòng thì đã thấy Diệp Thanh đang nằm ngủ trên giường hắn. Bộ y phục mỏng manh làm nổi bật lên những đường cong hoàn mỹ, tơ lụa mềm mượt nhẵn bóng dán sát vào thân người. Xuyên qua đường viền hoa, ẩn ước có thể nhìn thấy hai gò núi cùng với vùng địa đàng thần bí nơi phúc bộ.

Hoa Lân chỉ cảm thấy máu nóng cuộn trào, lập tức tay chân có phần thất thố, vội gắng gượng áp chế sự kích động của bản thân, từ từ đi đến ngồi xuống bên trà kỷ.

“Xem ra hôm nay lại phải cố nhịn cả đêm rồi!” Hoa Lân nghĩ.

Vừa nghĩ đến đây, mục quang đã tiếp xúc với tư thế ưu nhã của Diệp Thanh, trong lòng lại kích động dữ dội. Hắn nhận thấy trên giường có trải một lớp khăn trắng tinh, liền nghĩ ngay đến quy củ “thị tẩm”.

Từ xưa đến nay, để nghiệm chứng sự thanh bạch của nữ tử, đêm động phòng luôn dùng một chiếc khăn trắng để chứng thực ấn tích lạc hồng. Hoa Lân thân là thế tử quốc công phủ, đương nhiên sớm đã minh bạch ẩn ý sâu xa bên trong. Hắn chỉ không ngờ rằng Thanh nhi của mình đã tận tình chăm sóc, lại còn ra ám thị với mình thế này. Đè nén trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, hắn âm thầm tiến đến trước giường, thử lấy ngón tay vuốt tóc mai bên tai Diệp Thanh, thấy nàng không có phản ứng gì, hắn can đảm hẳn lên, áp vào đồi ngực của nàng, bàn tay thuận theo đường cong lung linh đó trượt nhẹ xuống phía dưới. Thân thể Diệp Thanh khẽ run lên nhưng nàng vẫn chưa tỉnh dậy, Hoa Lân trong lòng đại hỉ, nhìn đôi môi hồng kiều diễm gợi cảm của nàng, hắn từ tốn cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó..

Khi Hoa Lân tiếp cận với bờ môi nồng ấm của nàng, Diệp Thanh chỉ rên lên một tiếng như đang trong giấc mộng. Hoa Lân không trì hoãn được nữa, vừa hôn đôi môi thơm tho, bàn tay kia khẽ khàng tháo dây lưng rồi nâng eo nàng lên, hết sức cẩn thận kéo quần sa xuống. Da thịt trắng mịn, non nớt mềm mại đó khiến hắn nhìn tới choáng váng, một chiếc yếm bụng mỏng tang tinh xảo che trước tấm thân yêu kiều, ngọc thể như ẩn như hiện lồ lộ trước mắt. Tim Hoa Lân đập ngày càng nhanh hơn, tả thủ lướt xuống dưới bụng nàng, lập tức cảm nhận được một sự kì diệu phi thường, không thể kiềm chế nổi, hắn nhanh chóng cởi bỏ yếm bụng của nàng, rồi từ từ ngã người ôm lấy nàng, hạ mình xuống đệm…



Cuối cùng Diệp Thanh cũng kêu “ư hư” một tiếng, thân thể không ngừng run rẩy nhưng vẫn không hề có chút phản kháng nào, hai tay nắm chặt lấy tấm đệm phía dưới…



Sáng sớm hôm sau, Hoa Lân tỉnh lại trong sự thỏa mãn, ngắm người con gái trong lòng mình, lại thấy Thanh Thanh đang giương đôi mắt sáng như trăng rằm nhìn mình không chớp mắt, ngập tràn thâm tình và kỳ vọng. Hoa Lân cười cười, dịu giọng nói: “Muội dậy rồi ư?”

Diệp Thanh ngượng ngùng khép hai mắt lại, nép vào lòng hắn, mơ màng gọi: “Lân ca ca…”

Ánh dương quang xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trà kỷ, xem ra mặt trời đã cao đến ba sào. Hoa Lân nhổm người dậy mặc y phục rồi giúp Diệp Thanh gấp lại chăn đệm. Xong xuôi, Hoa Lân cúi người hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi mới xuống lầu gọi người mang bữa sáng lên…

Vào ban ngày, Lâm Ẩn biệt viện khá vắng vẻ lạnh lẽo, có vẻ như mọi người đều đã đi du sơn. Hoa Lân xuống lầu chọn vài món rượu thịt rồi bảo người mang tới phòng, đang định lên lầu thì đã thấy một bóng xanh thanh mảnh cấp tốc đi từ trên cầu thang xuống, tay cầm sáo ngọc, chiếc nón mỏng sụp xuống trước, dáng vẻ rất gấp gáp. Căn bệnh cũ Hoa Lân lại tái phát: “A? Thúy ảnh tỷ! Sao gấp vậy?”

“Tránh ra!” Mộ Dung Tuyết dùng sáo ngọc ngăn Hoa Lân rồi khẩn trương bước xuống cầu thang.

Hoa Lân cười hà hà nhìn theo Thúy ảnh đi xa dần, đúng lúc này, nơi cửa biệt viện đột nhiên có bảy thân ảnh oai dũng lướt vào, Mộ Dung Tuyết suýt chút nữa đã đụng phải họ. Nàng đang định nổi giận bỗng chuyển thành mừng rỡ reo lên: “Cốc sư huynh! Muội còn tưởng rằng các huynh lại phải xuống núi nên đang muốn đuổi theo, không ngờ các huynh đã quay lại rồi.”

Thất Kiếm ánh mắt sáng lên, Cốc Nhược Hư cười nói: “Tuyết nhi, sao muội cũng tới đây vậy?”

Mộ Dung Tuyết: “Cha nói rằng Thất Kiếm hạ sơn khiến bọn trộm cướp đều phải lẩn tránh, cha muốn muội học tập theo các huynh!”

Thì ra Xuyên Trung Mộ Dung thế gia và Thục Sơn kiếm tông trước giờ có quan hệ rất tốt, Mộ Dung Tuyết từ nhỏ đã thích chạy đông chạy tây, cũng vì vậy mà nàng đã được biết đến với danh hiệu một trong tứ đại mỹ nữ, nhưng nàng luôn tự thấy mình võ công cao cường, dùng mỹ sắc để thu phục lòng người không phải là ý nguyện của bản thân nàng.

Cốc Nhược Hư lắc lắc đầu, thật là hết cách với nàng.

Sáu người kia ngẩng đầu trông thấy Hoa Lân đang dựa người trên cầu thang nhìn ra, đều ôm quyền gọi: “Hoa công tử có khỏe không? Lần này Thất Kiếm đặc biệt xin lỗi công tử, mong công tử không trách Thất Kiếm đã lỗ mãng.”

Hoa Lân vội vòng tay nói: “Không dám không dám, kẻ hèn này trước giờ vẫn ngưỡng mộ các hiệp sĩ giang hồ, được gặp bảy vị thiếu hiệp quả là tam sinh hữu hạnh.”

Thất Kiếm thấy Hoa Lân rất giống với người không biết võ công, nhưng nha hoàn của hắn lại có thân thủ vô cùng lợi hại, họ đoán chắc hắn là con nhà quyền quý nào đó nên đều tỏ ra thập phần khách khí với hắn.



Chỉ có Mộ Dung Tuyết là thấy hắn không thuận nhãn, lạnh lùng nói: “Sao các huynh phải khách khí với một tên thư sinh vô dụng như vậy làm gì? Muội thấy hắn chắc chắn là một tên công tử quen ăn sung mặc sướng, cả ngày chỉ biết hưởng phúc, đâu thèm quan tâm gì đến chuyện các huynh liều mạng bảo vệ hắn…”

Cốc Nhược Hư có vẻ ngại ngùng, Mộ Dung Tuyết lại chính là sư muội của gã nên cũng không tiện quát nàng dừng lại. Thế nhưng Hoa Lân luôn khoan dung với mỹ nữ, chỉ cười ha ha nói: “Xem ra cô nương đã hiểu nhầm ta sâu sắc rồi, không biết tại hạ đã đắc tội khi nào, hôm nay xin được đền tội với cô nương vậy.”

Mộ Dung Tuyết hừ một tiếng không để ý đến hắn nữa, nàng đi đến cạnh Cốc Nhược Hư, sắc mặt ngưng trọng nói: “Huynh biết không? Trên đường đi qua Nguyên Lý trấn ở Nam An Huy, muội nghe nói ở đó có yêu ma xuất hiện. Quả nhiên tới đó mới phát hiện thấy rất bất thường! Đường phố rộng lớn vắng tanh không một bóng người, bãi tha ma phía nam thành có vô số mộ phần mới, ai chạy được đều đã chạy rồi, lưu lại đó chỉ còn một số bách tính già cả bệnh tật…Thê lương lắm!” Nàng vừa nói, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, hiển nhiên chính nàng cũng đã bị cảnh tượng đó làm cho hoảng sợ.

Hoa Lân cười nói: “Vậy sao cô lại thoát khỏi đó được?”

Mộ Dung Tuyết run giọng nói: “Bản cô nương võ công cao cường, nếu đổi lại là ngươi thì nhất định sẽ không còn mạng mà quay về đâu!”

Thất Kiếm đều trầm ngâm không nói gì.

Cốc Nhược Hư khó xử nói: “Mộ Dung sư muội! Ài…Thất Kiếm bọn ta còn phải vây bắt Vân Thiên Hóa! Có lẽ trong thời gian ngắn không thể đi cùng muội được, ta nghĩ muội nên về Xuyên Trung trước thì hơn.”

Mộ Dung Tuyết thấy họ không tin lời mình, liền giậm chân nói: “Muội đã nhìn thấy có mấy thi thể của các cao thủ võ lâm tại đó, có người toàn thân xanh lè, có người thi thể khô kiệt, thật đáng sợ!...Nếu các huynh không đi lo chuyện này thì e là sẽ còn nhiều người nữa phải bỏ mạng!”

Thất Kiếm không tin lời Mộ Dung Tuyết cũng có đạo lý của nó, phải biết rằng Thất Kiếm lộ diện hành tẩu trên giang hồ, đằng sau còn có rất nhiều môn hạ đệ tử âm thầm thu thập tin tức tình báo cho họ, mạng lưới rộng lớn này trải khắp thiên hạ, vậy sao họ chưa từng nghe nói Nguyên Lý trấn ở Nam An Huy đã xảy ra biến cố gì? Do đó họ không thể nào tin nổi!

Chỉ có Hoa Lân trầm giọng nói: “Tôi tin cô, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi!”

Mộ Dung Tuyết lườm hắn một cái rồi quay sang tiếp tục nài nỉ Cốc Nhược Hư.

Nhưng Khâu Lạc Bình đã ngắt lời nói: “Cốc sư đệ đoán rằng nếu Vân Thiên Hóa chưa chết thì rất có khả năng sẽ lẩn tránh ở Thái Bình hồ phía trước, chúng ta nên lập tức tới đó.”

Thất Kiếm đều gật đầu, lần lượt cung tay cáo biệt Hoa Lân, khiến cho Mộ Dung Tuyết tức tối giậm chân rồi bỏ đi.

Hoa Lân dõi theo bọn họ rời xa, thầm nghĩ mình cũng đang không có việc gì, Thục Sơn kiếm điển còn tận bốn tháng nữa mới bắt đầu, chi bằng đi một chuyến tới Nguyên Lý trấn xem sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play