Nơi đây nằm ở vùng biên tái cách xa Trường Thành, khoảng cách từ kinh
thành đến đó phải đến bốn nghìn dặm có dư, nếu đi với cước trình nhanh
nhất thì cả đi lẫn về cũng phải mất nửa năm trở lên. Có một văn nhân đã
từng nói:
“Khuyến quân canh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân!”
(Dịch thơ: “Khuyên người hãy cạn chén son,
Dương Quan tới đó không còn ai quen.”*)
Từ đó có thể hình dung khi ra ngoài biên tái, muốn gặp được một người
Hán là việc vô cùng khó khăn, càng không cần phải nói đến gặp được bằng
hữu quen biết.
Vào mùa thu, từ Ngọc Môn Quan phóng mắt nhìn ra chỉ thấy rừng phong bạt ngàn nhuộm một màu đỏ rực.
Thế nhưng, trên Thiên Sơn băng phong ngàn dặm nhìn ra chỉ toàn là tuyết
trắng vô cùng vô tận. Ba ngọn núi cao vút lên tận chân mây nổi bật giữa
quần sơn, ánh mặt trời chiếu trên lớp tuyết dày tám thước chiết xạ ra
vạn đạo hào quang.
Lúc này, trên mặt tuyết trắng xóa xuất hiện mười sáu người đang cật lực
leo lên đỉnh núi, trong đó hình như còn có hai thân ảnh nhỏ bé.
Trung niên hán tử dẫn đầu lưng đeo trường kiếm, trên người chỉ khoác một bộ y phục màu xanh mỏng manh nhưng vẫn thản nhiên lướt đi trên mặt
tuyết, thoạt nhìn đã có thể nhận ra người này là một cao thủ nhất lưu.
Đi sát theo sau người này là một nam một nữ chỉ khoảng mười ba tuổi, cậu bé tỏ ra rất nghịch ngợm, một chiếc áo khoác lông chồn phủ ngoài cẩm y
có đeo vài miếng ngọc bội tinh xảo, vừa nhìn đã biết là con nhà quyền
quý. Cậu bé vừa đi vừa nắm lấy tay người bạn đồng hành. Chỉ thấy cô bé
này xinh đẹp tuyệt trần, người khoác một chiếc áo lông vũ màu trắng, bên trong mặc một bộ y phục bằng tơ vàng, vô cùng thanh lệ thoát tục, không nhiễm chút bụi trần.
Mười ba người còn lại đi sau họ đều là cẩm y hộ vệ đã hóa trang, xem ra đây chính là đoàn người hộ vệ của quan gia.
Trung niên hán tử đi trước dặn dò cẩn thận nói: “Lân nhi! Khi nào tới
Thiên Sơn kiếm phái nhất định phải nhớ hành lễ với các vị sư thúc bá.
Hôm nay trùng hợp lại diễn ra “Huyền Thiên kiếm điển”, lúc đó không được tùy tiện đi lại lung tung! Con rõ chưa?”
Hoa Lân khẽ “vâng” một tiếng nhưng sắc mặt lại không lấy gì là thoải
mái. Mấy năm nay nó đã quen sống thoải mái phóng túng ở Hoa phủ nên nó
nào chịu nghe người khác xếp đặt.
Đoàn người vô cùng vất vả mới vượt qua được một ngọn núi tuyết, trước
mắt bọn họ là hai ngọn núi cao chót vót chọc trời, đỉnh núi nhọn hoắt
phủ đầy sương mù phảng phất như tiên cảnh nhân gian.
Lại đi thêm mấy trăm trượng nữa, mọi người đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Con đường phía trước đột nhiên bị đứt đoạn. Một vách núi vạn trượng chắn trước mặt chúng nhân, vách núi đối diện ít nhất cũng phải ngoài sáu
mươi trượng, muốn vượt qua trừ phi là biết bay!
Đứng bên vách núi chỉ thấy quái thạch ngổn ngang, nếu rơi xuống thì nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng Lân nhi không hề sợ hãi, nó cúi đầu ngó xuống phía dưới nói: “Lãnh thúc thúc! Hình như không có đường rồi, có phải chúng ta đi nhầm đường
không?”
Lãnh Lăng Phong giữ nó lại, cẩn thận quan sát kĩ địa hình rồi lẩm bẩm
một mình: “Kiều lão ca từng nói tới được Đoạn Long Giản là đã đến Thiên
Sơn kiếm phái! Nhưng làm sao để đi qua nơi này đây?”
Lãnh Lăng Phong còn đang do dự thì một thị vệ bỗng chỉ tay lên bầu trời
phía sau kinh ngạc nói: “Lãnh thần vệ! Ngài nhìn xem trên trời có hai
bóng đen đang hướng về phía chúng ta…Oa! Là tiên nhân!”
Lãnh Lăng Phong căng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy hai vị “tiên nhân” ngự
kiếm phi hành lướt qua trước mắt rồi đáp xuống bên vách Đoạn Long Giản.
Xem ra để thể hiện sự tôn trọng đối với Thiên Sơn kiếm phái nên bọn họ
mới không bay thẳng qua Đoạn Long Giản. Lúc này, hai vị “tiên nhân” lăng không nhảy sang bờ bên kia, chớp mắt đã tiến nhập sơn cốc.
Lãnh Lăng Phong vốn biết nhiều hiểu rộng liền giải thích: “Bọn họ tuyệt
không phải là tiên nhân gì cả mà chỉ là cao thủ tu chân! Họ không tu
luyện cùng một mạch với đường lối võ công của chúng ta mà chỉ tham thấu
ngự kiếm quyết thôi!”
Hoa Lân hiếu kì hỏi: “Những người bình thường trong võ lâm có thể học được ngự kiếm quyết không?”
Lãnh Lăng Phong gật đầu nói: “Có thể! Nhưng buộc phải tự luyện thành một thanh bảo kiếm cho riêng mình, hơn nữa thanh bảo kiếm này phải có linh
tính phi thường mới được! Thông thường người trong võ lâm căn bản không
biết luyện kiếm ra sao, nói gì đến ngự kiếm quyết.”
Hoa Lân ngây thơ hỏi: “Vậy chúng ta có thể thỉnh giáo người ta không?”
Lãnh Lăng Phong mỉm cười nói: “Ngự kiếm quyết đều là bí mật không lưu
truyền của các môn phái, làm sao có thể dễ dàng truyền thụ cho người
ngoài như vậy được?”
Hoa Lân thở ra một hơi nói: “Hây! Chờ tới khi con học được rồi, con sẽ
đem ngự kiếm quyết dán ở trên cổng thành để tất cả bá tính đều được
học!”
Hoa Lân sinh ra trong vương công hào môn nên điều đầu tiên nghĩ đến là
dán cáo thị trên cổng thành, cậu cho rằng làm vậy sẽ đạt được hiệu quả
tốt nhất. Đây chính là đặc quyền của quan phủ.
Lãnh Lăng Phong cũng cười nói: “Hay lắm! Khi nào con học được rồi ta cũng sẽ đi dán giúp con!”
“Hi hi…”
Lãnh Lăng Phong dẫn mọi người đi thêm mấy trăm trượng dọc theo vách núi
bên phải rồi tỉ mỉ quan sát nơi mà những “tiên nhân” lúc nãy vừa bay
qua. Vì ông biết rằng bất kể võ công có cao thâm đến đâu cũng chỉ dựa
vào ngự kiếm thuật mới có thể bay trên bầu trời, nếu chỉ dựa vào năng
lực của cá nhân thì tuyệt đối không có cách nào giữ thân thể lơ lửng
giữa không trung. Nhưng hai vị “tiên nhân” lúc nãy chắc chắn là chỉ đi
thẳng về phía trước, vì vậy ông có thể khẳng định rằng trên vách núi
nhất định có đường đi.
Quả nhiên cuối cùng ông đã phát hiện ra một dải Thiên Tàm Ti thanh mảnh
nhỏ như sợi tóc, thật sự rất khó để phát giác ra Thiên Tàm Ti trong suốt ở nơi băng thiên tuyết địa này. Lãnh Lăng Phong đang định đi qua trước để gặp Kiều lão ca thì một thị vệ phía sau lại thất thanh gọi: “Lãnh
thần vệ… Dưới chân núi lại có bốn võ lâm cao thủ đang đi đến! Có cần
phải hỏi xem họ vượt qua vách núi bằng cách nào không?”
Lãnh Lăng Phong quay đầu nhìn xuống chân núi quả nhiên thấy bốn điểm đen đó tốc độ nhanh kinh người. Lát sau, người đầu tiên đi đến là một thiếu niên kiếm khách lưng đeo danh kiếm, lúc hạ thân xuống hơi thở vẫn không hề gấp gáp, mặt không đổi sắc, chỉ có trên trán là ngưng tụ một làn khí sương.
Đến ngay sau đó là một vị bạch y văn sĩ, tay cầm ngọc phiến thong dong tiêu sái nhưng sắc mặt hơi đỏ.
Ngoài hai người này còn có hai vị cao thủ võ lâm một cao một thấp. Bọn
họ tựa hồ đến nơi cùng lúc, có vẻ như công lực tương đương nhưng lúc này họ đều thở gấp, kém hơn hai người trước một bậc.
Lãnh Lăng Phong đang định hỏi thăm thì người thấp lùn dường như muốn
chứng minh võ công của mình lợi hại nên đanh giọng hỏi trước: “Các ngươi đều đến tham gia kiếm điển à? Ài…ài…xem ra chúng ta vẫn chưa đến muộn!”
Lãnh Lăng Phong hướng về phía bốn người vòng tay nói: “Tại hạ Lãnh Lăng
Phong, được gặp bốn vị cao thủ thật đúng là tam sinh hữu hạnh, còn chưa
thỉnh giáo cao danh của đại hiệp?”
Trừ thiếu niên đến nơi đầu tiên ra, ba người kia đều hoàn lễ nói: “Tại hạ Quát Thương Sơn Triệu Hoa!”
Thiếu niên kia lãnh ngạo nói: “Lãnh huynh thật là có nhã hứng, còn dắt theo cả nữ nhi lên Thiên Sơn để xem kiếm điển sao?”
Lãnh Lăng Phong thong thả nói: “Lãnh mỗ đang muốn lên Thiên Sơn nhưng
bọn tại hạ thật sự không có cách nào vượt qua được Đoạn Long Giản này,
xin các vị cao thủ chỉ giáo cho?”
Thiếu niên cao ngạo nói: “Núi băng dài dằng dặc, chỉ có Đoạn Long nối
giữa hai ngọn núi! Huynh có thể qua được nhưng người nhà của huynh e là
phải lập tức quay về!” Thiếu niên đột nhiên quay sang vách đá đối diện
dõng dạc nói: “Thục Sơn Cốc Phong Chi đến muộn, xin thứ lỗi!” nói xong
tung mình nhảy xuống vách núi vạn trượng.
Hoa Lân hét lớn: “A! Có người nhảy xuống sao?”
Lại thấy thiếu niên đó đứng vững vàng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đi sang phía bên kia.
Sơn cốc bên bờ đối diện lập tức vụt ra một bạch y nhân, cất tiếng cười
nói: “Thục Sơn Nhất Kiếm Phiêu quả nhiên danh bất hư truyền, qua vài năm nữa nhất định sẽ có thể ngự kiếm cưỡi gió rồi!...Trịnh mỗ không nghênh
đón từ xa thật thất kính!”
Cốc Phong Chi đi chậm rãi từng bước nhưng chỉ nháy mắt đã sang đến bờ bên kia khiến mọi người đều kinh hãi.
Hoa Lân cũng đã phát hiện ra Thiên Tàm Ti ở giữa hai vách núi, uất ức
nói: “Thì ra là một sợi Thiên Tàm Ti à? Chẳng trách không thấy chiếc cầu nào cả!”
Mọi người đều vọng nhìn xuống vách núi, thật không dễ dàng gì mới thấy
được ánh ngân quang lóe lên từ sợi tơ. Triệu Hoa, Đông Phương Cảnh, Xạ
Vạn Bằng ba người thấy hơi sợ nhưng họ đều là nhân vật đã thành danh,
nếu không qua được đây thì đừng hòng vọng tưởng đến kì Thục Sơn kiếm
điển lần sau.
Ba người này công lực quả nhiên kém hơn Cốc Phong Chi một bậc, đi lảo
đảo một hồi mới sang được bên kia, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lãnh Lăng Phong nhìn Hoa Lân và Diệp Thanh, lòng ảo não. Thiên Sơn kiếm
tông có một quy củ không hay khi thu nhận môn đồ, phải tiến vào được
Thiên Sơn mới có thể được nhận làm đệ tử, xem ra muốn nói đến Thiên Tàm
Ti này. Nhưng để đứa con độc nhất của Hoa gia mạo hiểm như vậy Lãnh Lăng Phong thật không dám tự ý quyết định, đành hướng sang bờ bên kia nói
lớn: “Chào sư huynh, Băng Phong Kiếm Lãnh Lăng Phong cầu kiến nhị sư
huynh Kiều Túy Mộng của quý phái, xin báo giúp cho một tiếng!”
Bạch y nhân thấy gã dám gọi thẳng tên sư bá mình là Kiều Túy Mộng liền
nghĩ chắc hẳn phải là cao nhân nên vội vàng nói: “Xin chờ một chút!”
Lãnh Lăng Phong quay sang nhìn Hoa Lân nhu hòa nói: “Lân nhi! Khi nào
Kiều sư huynh tới nơi, con phải gọi ông ấy mấy câu Kiều sư bá, nói không chừng ông ấy cao hứng sẽ nhận con làm đồ đệ.”
Hoa Lân gật gật đầu nhưng thầm không bằng lòng. Rồi nó chợt nghĩ đến năm nào cũng phải chịu cơn đau thấu tận xương tủy do quái bệnh gây ra, so
với sự thống khổ này thì mọi nỗi đau khác hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Diệp Thanh đi đến trước mặt nó, bàn tay ngọc ngà giúp nó chỉnh lại y
phục rồi tháo mấy miếng ngọc bội xuống, lần diện kiến đầu tiên để bái sư là vô cùng quan trọng, nếu thấy thuận mắt là đã thành công một nửa rồi.
Một hồi lâu sau, một nhân ảnh xiêu vẹo đi ra từ sơn cốc đối diện, dốc
bình rượu uống một ngụm lớn rồi giương to đôi mắt say mèm mông lung nói: “Ai da! Thì ra là Tiểu Lăng đó ư? Tới đây tới đây… Chúng ta lại cùng
uống ba trăm bát, không say không nghỉ!”
Hoa Lân thất vọng phi thường, nếu bái tửu quỷ này làm sư phụ, chỉ sợ
không học được kiếm pháp mà công phu uống rượu khẳng định sẽ phải vào
bậc nhất.
Lãnh Lăng Phong cười nói: “Uống ba trăm bát không phải chuyện đơn giản
đâu, chỉ sợ Kiều huynh uống thêm ba chén nữa là đã xỉu rồi, lúc đó đệ
uống một mình há chẳng phải là không còn ý vị gì ư?”
Kiều Túy Mộng cười ha ha nói: “Ngươi còn nói phét hơn cả ta! Mau tới đây uống rồi hãy nói, ta phải xem xem tửu lượng của ngươi có tăng tiến
không mới được.”
Lãnh Lăng Phong cười nói: “Uống thì uống! Nhưng trước tiên huynh phải
thu nhận hai đồ đệ đã, đệ nhớ lúc trước huynh từng nói rằng huynh muốn
tìm một truyền nhân tốt, đệ vượt ngàn dặm đem tới cho huynh đây.”
Kiều Túy Mộng đột nhiên tỉnh rượu, chỉnh sắc nói: “Ta không quyết định
được việc này! Bất quá…Thiên Sơn kiếm tông gần đây đã thu nhận rất nhiều đệ tử, nếu nó dám đi qua đây thì có thể sẽ có cơ hội.”
Lãnh Lăng Phong thở dài nói với Hoa Lân: “Các con chờ ta một lát để ta
đi nói chuyện với ông ấy!” Nói xong tung mình nhảy lên Thiên Tàm Ti lướt sang bên kia thương lượng cùng Kiều Túy Mộng.
Hoa Lân hết sức chán nản, nó dùng chân đá vào đống tuyết nói: “Thanh
Thanh! Đến Thiên Sơn muội không cần phải phục thị ta đâu, tốt nhất muội
nên tìm một sư phụ khác, nếu không ông ta uống say rồi thì còn biết gì
nữa.”
Diệp Thanh dịu dàng nói: “Công tử đi đâu thì muội theo đó…”
Hoa Lân: “Muội…”
Hồi lâu sau, cuối cùng Lãnh Lăng Phong cũng quay lại cùng Kiều Túy Mộng, không ngờ lão tửu quỷ đó vừa nhìn thấy Lân nhi đã vui mừng ra mặt, tay
xoa xoa đầu nó.
Hoa Lân lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn đôi mắt lờ đờ say rượu của Kiều Túy Mộng, từ người lão ta còn bốc lên mùi rượu nồng đậm, thế nào đi nữa thì nó cũng nhất quyết không gọi lão ta là sư bá.
Kiều Túy Mộng ngửa mặt cười nói: “Ai! Xem dáng vẻ thì ngươi không muốn
bái ta làm sư phụ phải không?” Lão cười vài tiếng rồi đột nhiên chỉnh
sắc nói: “Bé con! Muốn vào được Thiên Sơn kiếm tông thì buộc phải đi qua Thiên Tàm Ti. Ngươi có bái ta làm sư phụ hay không, cứ vào được Thiên
Sơn đã rồi hãy quyết định sau…”
Hoa Lân hiểu ý của lão, thân ảnh liền di động đã không hề do dự nhảy
xuống Thiên Tàm Ti bên ngoài vách núi. Tất cả đều giật mình thất kinh
trước dũng khí không sợ chết này của nó, phải biết rằng kể cả cao thủ võ lâm cũng phải ngắm cho chuẩn rồi mới dám nhảy xuống, không ngờ một
thiếu niên mười bốn tuổi như nó lại lớn mật như vậy.
Càng khiến người ta kinh hãi hơn, ngay khi Hoa Lân vùa nhảy xuống, Diệp
Thanh cũng nhảy xuống theo, không ngờ hai đứa đến một cái nhíu mày cũng
không có.
Lãnh Lăng Phong đang định xông lên cứu thì đột nhiên chỉ tháy một trận
tửu phong quét qua, Kiều Túy Mộng đã mỗi tay ôm một đứa đưa sang bờ bên
kia. Chúng nhân đều lạnh mình vì căn bản không ai nhìn thấy lão xuất thủ lúc nào.
Lãnh Lăng Phong cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, không biết là do bị Hoa
Lân dọa cho chết khiếp hay khiếp sợ trước thân thủ của Kiều Túy Mộng?
Hoa Lân nhẹ nắm lấy ngọc thủ của Diệp Thanh, hai người nhìn nhau hồi lâu mà không ai nói lời nào…
Thiên Sơn kiếm phái nằm giữa Bích Vân Phong và Thiên Nhận Phong, địa thế hai bên dựng đứng, vách núi vạn trượng cắt ngang thiên nhai. Sương
trắng phiêu diêu bất định quẩn quanh trên đỉnh núi, ánh mặt trời chiếu
xuống khi mờ khi tỏ, đẹp đẽ vô cùng. Nhìn ra xa xa, bầu trời phía trên
sơn cốc phảng phất như được phủ lên bởi một tầng khí màu tím, trông như
ánh sáng nơi tiên cảnh khiến người ta phải sinh lòng kính ngưỡng.
Mọi người đi xuyên qua một thông đạo chật hẹp từ phía nam nhập cốc. Địa
thế trước mắt đột nhiên sáng sủa, tuyệt bích tứ phía hình thành một bức
bình phong thiên nhiên, xem ra phải đến mấy chục dặm. Phía trước dựng
một tấm bia lớn cao khoảng mười trượng, phía trên có viết bốn chữ lớn
“Thiên Sơn Kiếm Tông”. Tử quang nhìn thấy từ xa chính là do linh khí
quấn quanh tấm bia tán phát ra, đứng trước tấm thạch bia đó có thể cảm
nhận được khí thế bức nhân khó diễn tả thành lời.
Lãnh Lăng Phong khẽ chỉnh lại y quan, dắt theo Hoa Lân cùng Diệp Thanh
đi qua tấm bia theo chân Kiều Túy Mộng, chỉ thấy Thiên Sơn kiếm phái
được dựng lên dựa vào núi, bảy tòa chủ điện rộng lớn vươn cao ở giữa,
mái ngói uốn lượn màu xanh lục, lưu ly trùm lên phía trên. Ở giữa là một hồ nước trong xanh, được bao quanh bởi một hoa viên lớn, trong đó có
khoảng mấy chục lương đình. Nơi đây hương thơm ngào ngạt phảng phất như
bốn mùa trong năm đều là mùa thu, cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo mùi
hương thanh nhã của hoa lan tím, sinh ra cảm giác như đang ở nơi thế
ngoại đào nguyên.
Phóng mắt ra xa có ba tòa kiến trúc hiển hiện trước mặt.
Phía bắc là mấy trăm bậc thang đá dẫn lên phía trên, lầu các chọc trời
được kiến tạo trên dốc núi thẳng băng nguy hiểm đó. Kiều Túy Mộng giới
thiệu: “Đó là cấm địa của Thiên Sơn – Tàng Kiếm Các!”
Mọi người đi qua một khu rừng toàn hoa trắng, bên phải sơn cốc, một tòa
kiến trúc cao chín tầng ngạo nghễ vươn lên, đó chính là tòa điện chính
của Thiên Sơn: Thiên Kiếm Các.
Vọng nhìn sang trái, ở chính giữa của Thiên Sơn cốc là một nơi vô cùng
bắt mắt. Một thạch trụ cao bằng tòa nhà năm tầng hình thành nên một
thạch trận rất lớn, mặt đất bày toàn đá hoa cương, chính là đại thao
trường dùng để luyện võ của Thiên Sơn kiếm phái. Nó có thể chứa được mấy vạn người cùng luyện công, tuyệt đối có thể xưng là giang hồ nhất
tuyệt. Còn vào lúc này, Huyền Thiên kiếm điển năm năm tổ chức một lần
đang được cử hành với khí thể hừng hực. Xa xa, hai cao thủ đang ngự kiếm đằng không đối chiêu, từng đạo kiếm khí bắn vọt lên tận trời xanh, tứ
phía lập tức chưởng thanh rền vang như sấm động…
Lãnh Lăng Phong ngầm toát mồ hôi hột, dựa vào võ công của bản thân gã có thể vang danh kinh thành, nhưng một khi tiến nhập giang hồ thì gã chẳng là gì cả.
Hoa Lân đi theo Kiều Túy Mộng về bên phải của Thiên Kiếm Các, trên đường gặp rất nhiều Thiên Sơn đệ tử mặc bạch y. Xem ra Thiên Sơn kiếm phái
chỉ dùng y phục màu trắng như tuyết, điều này lại rất vừa ý Diệp Thanh.
Kiều Túy Mộng vẫn bước đi với dáng vẻ xiêu vẹo, một mặt vẫn uống rượu
nói: “Chưởng môn sư huynh hiện giờ có thể đang chủ trì kiếm điển, đợi
tới tối ta sẽ dẫn ngươi đến tham kiến.” Lão đột nhiên thở dài nói:
“Ài…Lần này e là đến lượt Thục Sơn kiếm tông chưởng quản Huyền Thiên
kiếm rồi.”
Diệp Thanh nghe thấy vậy, thân thể yêu kiều khẽ rung động, Hoa Lân phát giác ra không khỏi cảm thấy kì quái.
Lãnh Lăng Phong thu hồi mục quang khỏi thao trường, ngạc nhiên nói:
“Không phải chứ? Dựa vào võ công của Hạng chưởng môn thì làm sao có thể
đoạt ngôi vô địch được?”
Kiều Túy Mộng lắc lắc đầu cười khổ nói lảng sang chuyện khác: “Đợi sau
khi kiếm điển kết thúc, đệ hãy đưa hai đứa nhỏ này đi chọn sư phụ. Hà
hà! Hai đứa nó tư chất rất tốt, ta nghĩ nhất định sẽ khiến nhiều sư đệ
sư muội phải tranh giành nhau đấy.”
Lãnh Lăng Phong biết rằng việc bái sư cuối cùng cũng ổn, đột nhiên dừng
chân nói: “Kiều sư huynh, bên ngoài còn có rất nhiều huynh đệ, đệ phải
đưa họ về kinh phục mệnh, việc của Lân nhi xin nhờ huynh chiếu cố cho.”
Kiều Túy Mộng ngạc nhiên hỏi: “Đệ không muốn gặp chưởng môn của chúng ta sao?”
Lãnh Lăng Phong lại ngó về phía thao trường một lần nữa rồi lắc đầu nói: “Coi như cũng ổn rồi, đệ chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần thiết phải
làm phiền quý chưởng môn. Hơn nữa, các huynh đệ ngoài kia không chịu
được cơn lạnh giá khắc nghiệt, trước khi trời tối nếu chưa hạ sơn thì có thể sẽ gặp nguy hiểm!”
Kiều Túy Mộng tỏ vẻ hơi thất vọng, do dự một lúc rồi gật đầu nói: “Vậy
cũng được! Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực chữa trị căn bệnh của
Lân nhi.”
Lãnh Lăng Phong cảm kích nắm chặt tay Kiều Túy Mộng. Quay lại dặn dò Lân nhi vài câu rồi gã mới cương quyết rời đi. Hoa gia tại kinh đô những
năm nay thường gặp thích khách, chỉ dựa vào Long thị vệ e là không chống cự nổi, vì vậy gã vội lên đường về kinh ngay đêm đó.
Hoa Lân đột nhiên mất đi chỗ dựa, trong môi trường xa lạ này cảm thấy lo lắng không yên, may là còn có Diệp Thanh luôn lặng lẽ ở bên mình. Quay
đầu lại nhìn thấy ánh mắt quan hoài của Diệp Thanh, Hoa Lân cảm nhận
được muôn vàn khích lệ và tình cảm của cô dành cho mình…
…
Chú thích:
Về Huyền Thiên kiếm điển: Huyền Thiên kiếm là một thanh tuyệt thế thần
binh, trước kia do thiên hạ đệ nhất cao thủ Diệp Thiên Tông bảo quản.
Nhưng không biết vì sao, Diệp Thiên Tông đột nhiên thất tung, bảo kiếm
của ông liền lưu lạc ngoài giang hồ. Truyền thuyết nói rằng trong thanh
bảo kiếm này có ẩn tàng bí mật kinh thiên, điều này đã dẫn đến sự dòm
ngó của các nhân sĩ võ lâm. Không biết giải quyết ra sao, mấy đại môn
phái chỉ còn cách cùng tiến tới một thỏa thuận, đó là cứ năm năm lại cử
hành một kì Huyền Thiên kiếm điển. Người nào có võ công cao nhất sẽ có
thể bảo quản Huyền Thiên kiếm trong thời gian năm năm. Năm nay Huyền
Thiên kiếm điển chính là được cử hành tại Thiên Sơn do đó được gọi là
Thiên Sơn kiếm điển!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT