Hoa Lân do dự hồi lâu rồi lại đi mua thêm năm chiếc bánh bao nữa. Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân không nhịn được phải lên tiếng can: “Lân thiếu…thôi đi! Thiên hạ có nhiều khất cái như vậy, cậu có thể giúp được mấy người?”
Hoa Lân mặc kệ bọn họ, lại tới ngồi xuống trước mặt tiểu khất cái, xoa
xoa cái đầu nhỏ bé của nó dịu dàng nói: “Ta thử đệ một việc, nếu làm
được thì ta sẽ nhận làm đệ tử, chịu không?”
Đứa bé đó không hề đáp lời, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Lân để
tìm kiếm điều gì đó, đôi mắt đen ngậm đầy lệ. Cuối cùng Hoa Lân cũng
phải chịu thua nó, quát to: “Rốt cuộc đệ có hiểu ta nói gì không?”
Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân thấy rất buồn cười, suy cho cùng Lân thiếu
vẫn mang bản tính thiếu gia, vốn chẳng có chút kiên nhẫn gì cả. Hai
người đang muốn phá lên cười thì những người đi đường đột nhiên nhốn
nháo cả lên. Đầu tiên là chỉ vài người, sau đó rất nhiều người chạy về
phía cửa thành, cứ như một đàn ong ùa ra khỏi tổ.
Xa xa trên tường thành có người hét lớn: “Ô! Tiên nữ đang đại chiến Thiên Nhai Bát Kiếm kìa!...Mọi người mau đến xem đi!”
Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân cũng chạy theo đám đông, được vài bước đột
nhiên Cổ Duyên dừng lại rồi gõ mạnh vào đầu mình, mắng: “Không ngờ Cổ mỗ già đầu thế này rồi mà vẫn không giữ được cái tâm phẳng lặng như mặt
nước…Thật đáng hổ thẹn!”
Tây Môn Vô Ngân ở đằng xa mặt còn đỏ hơn, y gãi đầu gãi tai, cảm thấy
hành động đi theo dòng người của mình cũng hơi khác thường.
Trên phố chỉ còn có Hoa Lân và tiểu khất cái là vẫn bất động.
Rất lâu sau đứa bé đó mới mở miệng nói: “Huynh…huynh muốn đệ làm gì?”
Hoa Lân thở dài đặt năm chiếc bánh bao vào cái bát mẻ rồi lấy từ trong
áo ra một khối ngọc bội luôn mang theo người, chậm rãi nói: “…Đệ nghe rõ đây, đầu tiên hãy ăn hai cái bánh bao, sau đó về nhà tắm một cái. Mang
khối ngọc bội này tới Tri Châu phủ tìm một đại quan tên là Dư Toàn Hải,
nói rằng đệ là đệ tử của ta, bảo ông ấy đưa đệ về Hoa gia ở kinh
thành!...Nếu đệ có thể làm được chuyện này thì ta sẽ nhận làm đại đệ tử
nhập môn của ta.”
Đứa bé ngây thơ hỏi: “Họ…liệu họ có đuổi đệ không?”
Hoa Lân khích lệ: “Sao có thể như vậy được? Nhưng nếu việc này mà đệ
cũng không làm được thì nhận đệ làm đồ đệ cũng chẳng có ý nghĩa gì, đệ
nói có đúng không?”
Đứa bé bặm môi, nói giọng non nớt: “Được! Thế…thế huynh tên là gì?”
Hoa Lân gật đầu tán dương, cất giọng ba hoa: “Ta là Hoa Lân độc nhất vô
nhị trong thiên hạ, thông minh tuyệt đỉnh, phong lưu lỗi lạc, được xưng
tụng là thần long tại thế! Còn đệ?”
“Phong nhi!” Đứa bé nói rất ngắn gọn.
Hoa Lân giúp Phong nhi cất ngọc bội đi rồi xoa tóc nó bảo: “Đệ đi đi!”
Phong nhi vẫn không ăn bánh bao, chạy được vài bước nó quay đầu lại nhìn Hoa Lân một cái, gật gật đầu rồi chạy thẳng về phía trước…
Cổ Duyên lắc đầu, thong thả đi tới nói: “Lân thiếu, thôi đi! Nó chỉ là một đứa trẻ!”
Hoa Lân: “Ta biết, thế nên ta cũng không yêu cầu quá cao…”
Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân gần như đồng thời hô lên: “Thế mà còn không quá cao?...”
Phải biết rằng Hoa Lân từ nhỏ đã thông mình tuyệt đỉnh, nhìn thấy đứa bé đó linh khí sung mãn rất giống mình nên không nhẫn tâm nhìn nó bị dòng
đời xô đẩy. Hơn nữa thần sắc trông chờ, hy vọng trong mắt đứa bé đó
dường như Hoa Lân đã từng thấy qua ở đâu đó, nó khiến cho hắn có cảm
giác đau đớn trong tim…
Đây là câu thơ được thêu trên một chiếc khăn tay tinh xảo trắng như
tuyết, tựa như một lời thề hẹn mà chủ nhân của nó đã tự nhủ với lòng
mình…
Thiên Sơn Thúy Trúc Uyển.
Diệp Thanh cuối cùng đã xuất quan, Hà Úc Hương liền đưa cho nàng phong thư của Hoa Lân.
Ngay khi vừa mở thư ra, Diệp Thanh đã bật khóc.
Ân tình sâu nặng suốt mười hai năm vụt hiện lên trước mắt. Từ trước tới
giờ Diệp Thanh chưa từng rời khỏi Hoa Lân nửa bước, giờ đây nàng cảm
thấy cõi lòng mới đau đớn làm sao. Cảm giác này giống như cả thế gian
chỉ còn sót lại một thân một mình nàng cô độc, lệ trong mắt đua nhau
tuôn rơi, tiếng nói nức nở: “Không…không! Muội không tin! Muội không tin Lân ca ca không cần muội nữa! Không…”
Hà Úc Hương an ủi: “Tiểu tử Hoa Lân đó thật quá kiêu ngạo phóng túng, ta thấy con không hợp với nó đâu. Con cũng lớn rồi, nên tự lập đi thôi!”
Diệp Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, từng giọt lệ tròn sóng sánh trào
dâng trong mắt, gắng gượng hét lớn: “Không…con không tin, có chết con
cũng không tin!”
Sắc diện Hà Úc Hương có vẻ hơi khó coi, Diệp Thanh là đệ tử mà bà quan
tâm nhất, thực không ngờ rằng nàng càng ngày càng bị lún sâu. Bà đang
định tìm lời khuyên bảo thì Diệp Thanh bỗng quay người chạy thẳng ra
ngoài cửa, ngay cả vật bất ly thân là Minh Nguyệt kiếm cũng không cầm
theo.
Hà Úc Hương nghiêng mình đuổi theo, sau cùng đã bắt kịp nàng trong rừng
trúc. Bà quát lớn: “Con tỉnh lại đi! Chỉ sợ rằng Hoa Lân đã nhập ma rồi, rất có thể nó có quan hệ mật thiết với Huyết kiếm, ta không cho phép
con lại gần nó!”
Diệp Thanh đau khổ gào lên: “Không!...Nếu huynh ấy nhập ma, con cũng nhập!”
Đây là lời thề phát ra từ nội tâm nàng, một lời thề vượt ra khỏi cái
nhìn phiến diện của thế tục, vô oán vô hối, suốt đời suốt kiếp cũng
không thay đổi.
Hà Úc Hương nghe thấy nàng nói như chém đinh chặt sắt, lập tức nổi giận
đùng đùng, thi triển Thiên Biến Phất Huyệt Thủ nhằm khống chế Diệp Thanh rồi sau này sẽ tìm cách dạy dỗ nàng.
Chỉ thấy bóng trắng bay lượn, hoa tuyết bay đầy trời phủ kín người Diệp
Thanh tại đương địa, kín đáo tới mức gió cũng không chui lọt.
Lúc này, Diệp Thanh chỉ muốn mau chóng đuổi theo Hoa Lân để hỏi cho rõ
ràng nên cũng không hề do dự thi triển võ công cao tuyệt để đối kháng.
“Ầm ầm ầm…” ba chưởng đập vào nhau, lá trúc tứ phía tung bay khắp trời,
những cây trúc xanh thân nhỏ hai bên bị chưởng phong làm uốn cong như
sắp đổ hẳn ra sau, lá rừng xoay tít trong không khí bắn ra tung tóe.
Hà Úc Hương thất kinh, nâng nội công lên đến bảy thành, hai sư đồ lại
tiếp tục giao thủ. Không khí phảng phất như ngưng kết, khí kình cường
đại nổ tung làm những cành trúc phía ngoài bị chấn đứt làm mười mấy
đoạn.
Hà Úc Hương không thể nào tưởng được rằng võ công của đồ đệ mình lại cao minh đến vậy, điều này khiến bà cảm thấy hơi mất mặt. Nếu bây giờ mà
không thu thập được nàng thì sau này bà biết giấu mặt vào đâu? Cuối
cùng, Hà Úc Hương đành phải sử ra Băng Phong chưởng pháp. Chỉ thấy trong trường đột nhiên đại biến, nơi hai người đang giao thủ trở nên vô cùng
lạnh lẽo, một khối cầu trong suốt từ từ thành hình, không khí xung quanh bắt đầu đóng băng.
Diệp Thanh ở bên trong cảm thấy thân thể sắp bị đông cứng, mọi vật thể phảng phất như đều chuyển động chậm lại.
Nào ngờ võ công của Diệp Thanh thực tại đã vượt ra ngoài ý liệu của Hà
Úc Hương, một đạo tử quang lóe lên, hai người lại một lần nữa đối
chưởng. Không gian không ngừng co rút, “đùng” một tiếng, băng bỗng vỡ ra thành nước. Một mảng băng vỡ kèm theo lá cây bắn vào rừng trúc, Diệp
Thanh thuận thế nhảy ra ngoài sáu trượng, “ọc” một tiếng, một dòng máu
tươi rỉ ra ngoài khóe miệng.
Hai sư đồ đều đứng ngây ra nhìn nhau…
“Ào…” Trong rừng trúc đổ xuống một cơn mưa lá cây, lúc này hai người đang sững sờ mới chợt bừng tỉnh.
Hà Úc Hương biến sắc đang định lên tiếng hỏi thì Diệp Thanh ở đằng kia đã quỳ xuống dập đầu tám cái.
Lúc ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt lóng lánh đã trào ra…
Diệp Thanh cũng đi rồi….
Nàng rời đi lúc nào Hà Úc Hương cũng không hề hay biết. Bà chỉ nhớ lại
Diệp Thanh vừa rồi đã sử dụng tuyệt học của môn phái nào? Tử quang đó
chắc chắn là nội công huyền môn chính tông, bà đã ở bên Diệp Thanh mấy
năm nay sao không biết rằng nàng đã học nghệ trước khi bái sư? Điều này
thực sự đã khiến bà cảm thấy hoang mang thất thố…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT