Lại nghỉ ngơi thêm một hồi,Hoa Lân đứng lên,hung hăng nói:
-Tí đại ca ở đây đợi ta,ta đi xuống dưới đón Nhâm Vi.Cũng có một ngày,ta muốn hắn vì chuyện ngày hôm nay mà hối hận.
Nói xong quay ngươi đi.
Tí Hình đưa mắt nhìn bóng lưng Hoa Lân từ từ biến mất,hắn bỗng cảm thấy
mình thay đổi rất nhiều.Lúc trước hắn chưa bao giờ biết “Bằng hữu”là
gì,nhưng bây giờ hắn đã cảm nhận tất cả những ấm áp mà bằng hữu mang
lại.Mặc dù có lúc”Bằng hữu” làm mình vướng tay víu chân,không thể tùy ý
thi triển.Nhưng cho dù như vậy,hắn lại không có ý rũ bỏ.
Không tới một khắc,Hoa Lân dẫn Nhâm Vi,điện chủ và Đỗ Bôn Lôi ba người
lên tới.Mọi người đối mắt nhìn nhau nhưng đều không nói gì.
Tí Hình mở miệng trước tiên nói:
-Bây giờ chỉ còn lại một tầng cuối cùng,có thể ra ngoài được hay không
thì phải xem tạo hóa rồi.Chuyện không thể chậm trể,Hoa Lân...Chúng ta
đi!
Hoa Lân gật đầu,quay đầu lại nhìn nhìn hai người điện chủ và Đỗ Bôn
Lôi,chính trùng hợp hai người lúc này cũng nhìn về phía này,trong ánh
mắt đều lộ ra tình cảm quan tâm thiết tha.
Hoa Lân nhìn họ gật gật đầu,xoay người cùng Tí Hình sánh vai hướng tầng chín đi lên.
Nhưng trong một thoáng lúc tính bước vào thông đạo,Hoa Lân trong lòng
đột nhiên nổi lên một loại cảm giác không hay,trong lòng cả kinh,vội vã
vịn lấy vai Tí Hình,nói:
-Đợi chút,ta luôn cảm thấy dường như còn có chuyện gì đó còn chưa nói rõ!
Tí Hình ngạc nhiện hỏi:
-Chuyện gì?
Mà lúc này trong đầu Hoa Lân lại là một mảng trống rỗng,loại cảm giác
vừa rồi trong nháy mắt biến mất,ngay cả bản thân hắn cũng nói không
rõ,tay phải giữ lấy Tí Hình cũng từ từ buông lỏng.
Tí Hình thấy hắn thần kinh thác loạn,chỉ có thể lắc lắc đầu,bước dài đi tới thông đạo.Hoa Lân chỉ biết đuổi theo lên.
Lúc bước vào thông đạo một thoáng đó,Hoa Lân trước mắt tối sầm,Tí Hình
phía trước bỗng nhiên không thấy tung ảnh.Hoa Lân không khỏi hoài nghi
nói:
-Điều này không thể nào,tuyệt không thể nào!Mình rõ ràng cùng Tí Hình một trước một sau bước tới,sao đột nhiên lạc mất?
Xung quanh một mảng tối đen,Hoa Lân vận mục lực lên,mới nhận ra đây là
một địa đạo u ám thông hướng đàng xa.Nơi tận cùng,mơ hồ là một lối
ra,lọt vào ánh sáng yếu ớt.
Hoa Lân cất chân bước tới để có thể đuổi kịp Tí Hình.
Không tới một khắc,động khẩu ở đàng ra càng lúc càng gần.Cuối cùng,Hoa
Lân nhảy vọt ra ,và tới trên một bình đài.Nhưng lúc này,Hoa Lân lại mãnh liệt hãm trụ thân hình,bởi vì phía trước là vực sâu vạn trượng,chỉ cần
bước thêm một bước nữa thì sẽ rơi xuống.
Kinh hãi nhìn quanh,phát giác mọi thứ chỗ này đều cực kì u ám,không gian cũng uốn khúc biến hình.Bầu trời trên cao là một vòng xoáy khổng
lồ,giống như là một đại vật kềnh càng đang trương cái miệng nhầy nhụa
máu muốn nuốt lấy mình.Hoa Lân dò đầu nhìn xuống dưới,chỉ thấy bên dưới u ám một màu,căn bản là một cái vực sâu không đáy.Nếu như rơi xuống dưới
đó,e rằng ngay cả tro xương cũng tìm không thấy.
Hoa Lân cao giọng hô lớn:
-Tí Hình...
Lời vừa cất lên,bên tai lại vang lên một chuỗi”Ông Ông Ông”âm thanh vang dội,đến bản thân cũng không nghe được mình nói những gì.Nhưng chính là
một câu hô lớn như vậy,lại chọc giận thần minh chỗ này,xung quanh từ từ
thổi tới từng cơn từng cơn gió mãnh liệt,thổi tới áo quần hắn “Phành
Phạch”kêu lên,như là muốn thổi hắn xuống vực sâu.
Trong sự kinh ngạc,Hoa Lân tự nhiên có cảm giác khác thường,xoay người
nhìn lại,chỉ thấy không gian bên trái một trận trận phiêu hốt,bằng không xuất hiện một pho thần tượng cao đạt mười trượng.Hắn đột ngột hiện thân trong không gian quỷ dị này,xác thực làm cho người ta không rét mà run.
Hoa Lân trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi,thần tượng khổng lồ như
vậy,muốn một kiếm bổ vỡ nó,căn bản là không thể nào.Hắn đồng thời cũng
nghĩ tới tầng chín của ”Thủy hệ bảo tháp”,chỗ đó và chỗ này giống
nhau,cũng dựng một pho thần tượng cao lớn.Nhưng mà,chỗ đó lại là nữ
thần,so với pho thần tượng trước mắt này ôn nhu hơn nhiều.
Hoa Lân nghĩ tới kinh nghiệm lần trước,không khỏi càng thêm hoảng sợ.Lúc đó bản thân căn bản cũng không cách nào chống lại nữ thần.Nàng chỉ là
nhẹ nhàng quơ tay,mình động đậy còn không được.Trong tay của nàng,mình
như là một con rối để đùa bỡn.Từ đây có thể biết,nếu như pho thần tượng
trước mắt muốn đối phó mình,vậy thật là cửu tử nhất sanh......Hoa Lân
thực sự không dám tưởng tượng tiếp.
Nhưng thế sự là vậy,lúc Hoa Lân càng lo sợ một chuyện nào đó,chuyện đó sẽ nháy mắt biến thành sự thật.
Thần tượng đàng xa ánh sáng mãnh liệt vừa chớp,một đạo hắc ảnh hốt nhiên hiện thân.Toàn thân trên dưới của hắn đều phủ trong một chiến giáp màu
đen,thấu lộ một cổ sát khí sâm lãnh,phủ chặt toàn thân Hoa Lân.
Không còn cách nào khác,Hoa Lân chỉ có thể vận lên toàn thân công lực để đối kháng.
Không tới một khắc,sát khí song phương càng lúc càng nồng,đến nỗi “Huyễn Quang Kính”trong cơ thể Hoa Lân cũng nổi lên tầng tầng chú văn.
Không gian dường như ngưng cố,nếu như có lá cây ”không cẩn thận” bị cuốn vào,chắc chắn là sẽ trở thành phấn vụn.
Hoa Lân thầm nuốt không trôi khí thế của đối phương,vì vậy rút “Minh
Vương Lệnh”ra,nhẹ nhàng xoay người làm thành một tư thế phòng ngự.
Nhưng động tác nhẹ nhàng của hắn,lại dẫn tới hắc ảnh đối phương tấn tốc
phát động,kèm theo thế như lôi điện,xa xa hướng Hoa Lân bay tới.
Hoa Lân chỉ thấy mỗi một bước của đối phương,đều như chà đạp lên tim
mình,thân thể không tự chủ run run.Theo mỗi bước đối phương càng
nhanh,khí thế đối phương càng lúc càng mãnh liệt.Từ đây có thể biết
rằng,khi đối phương đến trước người mình,một kích lôi đình đó đủ để huỷ
thiên diệt địa.
Trong tình huống này,Hoa Lân không thể thối lui,càng không thể thúc thủ
chịu chết,liền hét lên một tiếng,cũng hướng đối phương toàn lực phóng
tới.Đồng thời tranh xuất thủ trước,”Minh Vương Lệnh”trong tay hoa phá
trường không,trực tiếp bổ đỉnh đầu đối phương,cũng chỉ có như vậy mới
lật ngược được thế yếu.
“Đinh”một tiếng vang lên,song phương giao thoa mà qua.Hoa Lân chạy thêm
mười bước nữa mới đứng vững,tay phải một trận tê rần,”Minh Vương
Lệnh”trong tay lại thoát khỏi tay văng ra,”Vụt Vụt Vụt Vụt”xoay vòng
vòng rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Lúc này Hoa Lân đã không thể nào lo đau lòng Minh Vương Lệnh chí bảo.Hắn nhanh chóng xoay người,”Soạt”một tiếng lại rút ra Hà Chiếu kiếm,xa xa
chỉ đối phương.
Sát khí giữa song phương lần nữa đạt tới đỉnh điểm.Hai người cơ hồ cùng
lúc xuất thủ,toàn lực giết hướng đối phương,mắt thấy hai ngươi lại muốn
chạm vào nhau,Hoa Lân bỗng đằng không mà lên,hai tay nắm chặt kiếm,kèm
theo thế như sấm sét,từ trên không trực tiếp bổ vào mặt đối phương.
Tiếp đó lại là”Đinh”một tiếng vang lớn,lần này Hoa Lân chiếm được một
chút lợi thế.Nhưng dù là như vậy,hắn vẫn không cách nào thu được thắng
lợi.Nhưng may mắn là Hoa Lân hai tay nắm chặt kiếm,cho nên Hà Chiếu Kiếm trong tay không văng khỏi tay.Nhân cơ hội tốt này,Hoa Lân lập tức xoay
người,không dừng lại,hét lớn:
-Phân Thân Trảm.....
Thân ảnh hắn vừa thoáng,cùng lúc xuất hiện thân hình của ba người Hoa
Lân.Trường kiếm trong tay họ hóa thành luồng luồng bạch quang,bổ tới hắc ảnh đàng xa.
Hôm nay“Phân Thân Trảm”của hắn lúc trước không thể nào so bì được,toàn
lực phát ra lập tức từ ba người “Góc độ” khác nhau hướng đối phương chém tới.Không những uy lực mạnh hơn,mà còn khó tránh né.
Vậy mà hắc ảnh đối diện liền liền thoáng động,lại bằng không biến mất
tung ảnh,ba đạo ”Phân Thân Trảm”lập tức toàn bộ rơi vào khoảng không.
Nếu là người bình thường,vừa gặp phải đối phương mất bóng,chắc chắc sẽ
kinh hãi tay chân rối loạn.Nhưng Hoa Lân lại không giống,hắn hét lớn một tiếng,Hà Chiếu Kiếm trong tay liên tục chém ra bảy mươi hai kiếm,mỗi
một kiếm đều bổ vào hư không hướng bên trái của mình.
Bộ “Túy Kiếm Tâm Pháp” này lần nữa lại thể hiện ra uy lực kinh
nhân,”Đinh Đinh Đang Đang”một chuỗi tiếng binh đao chạm nhau truyền
lại,một hắc ảnh bị ép trở lại nguyên hình.Hoa Lân mừng như điên,lập tức
thi triển thức thứ ba mươi sáu của ”Tuyệt Trần Kiếm Pháp”,đối hắc ảnh
một trận tấn công mãnh liệt.Nhưng đáng tiếc,do “Phần Tinh Luân”trong cơ
thể đã ngừng vận chuyển,Hà Chiếu Kiếm không cách nào phát huy uy lực
mạnh nhất.Cho nên hắc ảnh kia một trận chống đỡ,thân hình lại thấp
thoáng,lần nữa biến mất vô ảnh vô tung.
Hoa Lân cảm thấy chán nản,biết rằng như vậy căn bản không đánh lại đối phương.Vì vậy thay đổi đối sách,ngược lại nhắm chặt hai
mắt,đem cả con người mình hòa nhập vào hoàn cảnh xung quanh,chờ đối thủ
lần thứ hai hiện thân.
Bỗng nhiên Hoa Lân tâm sinh cảnh dịch,đột nhiên nghiêng người lui một
bước.Quả nhiên một thanh trường kiếm từ bên phải im hơi lặng tiếng đâm
tới,không hề có dấu hiệu báo trước.Hoa Lân giật mình kinh hãi,trong lòng lướt qua vô số ý nghĩ.Cần biết rằng vô luận chiêu thức gì,đều lẽ ra
phải có dấu hiệu để tìm.Mà thanh kiếm này,lại như là từ một thế giới
khác đột nhiên đâm tới,hoàn toàn thoát li thường thức.Nếu không phải tự
mình trong tâm cảm ứng,e rằng hiện giờ đã chết,liền không kịp ngẫm
nghĩ,trường kiếm chống lên,tính phong trụ chiêu sau của kiếm này.
Nhưng đối phương biến chiêu quá nhanh,hiển nhiên không thua kém Hoa
Lân,trường kiếm chấn động,Hoa Lân chỉ thấy trước mắt hàn quang bạo
trướng,đầy trời đều là kiếm ảnh.
Trong sự kinh ngạc,Hoa Lân chỉ có thể gấp rút lùi nửa bộ,đồng thời chân
đạp”Khôn” vị,quơ kiếm quét ngang.Song phương cự li thực sự quá gần,tức
thời trở thành trực diện giáp lá cà.Vì lật ngược lại thế yếu,Hoa Lân hét lớn một tiếng,Hà Chiếu trong tay hóa thành tinh quang đầy trời,một
chuỗi đâm ra ba mươi tám kiếm.Đây là chiêu”Thất Tinh Kiếm Pháp”của Thiên Sơn kiếm phái,thi triển trên tay hắn lại đạt tới mức thế này,thật là
đăng phong tạo cực.Nếu như người của Thiên Sơn kiếm phái thấy được,chỉ
sợ là sẽ quỳ mọp tại chỗ.
Nếu chỉ luận về kiếm pháp,trình độ của Hoa Lân có thể nói là cực kì cao
minh,tức thời giành lại một con đường sống.Trong thoáng chốc,song phương ta tới ngươi lui,hàn quang bắn tứ phía,khó mà phân cao thấp.Nhưng chính vì như vậy,hai người đều cùng lâm vào khốn cảnh.Vô luận ai chậm trễ một bước,chắc chắn kết cục là thân trúng mấy chục kiếm.Cho dù muốn triệt
thân rời khỏi,cũng tuyệt không thể nào.
Chính vào thời khắc hai người đánh đến thiên hôn địa ám,vực sâu dưới
chân bỗng nhiên chấn động,mặt đất nức ra một đường nức nẻ.Tiếp đó lại
“Đì Đùng”một tiếng,vết nức rộng thêm ra đến trên dưới hai xích,dường như tất cả nham thạch đều li khai vực sâu,lúc nào cũng đều có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Xui xẻo nhất chính là,hai người đều đứng trên khối nham thạch bị phân khai đó,mặt đất dưới chân bắt đầu rung động.
Nhưng lúc này hai người không may là không thể dừng tay,nếu không chắc
chắn thân sẽ trúng mấy chục kiếm mà vong mạng.Bây giờ biện pháp duy nhất chính là trước lúc rơi xuống vực sâu giết chết đối phương,như vậy mới
có thể thoát khỏi sự quấy rối của đối phương nhảy về mép vực.......
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục,nhưng nham thạch dưới chân lại không đợi
người.Lại là “Răng Rắc”một tiếng,đã bắt đầu rung lên,thằng ngốc cũng
biết rằng,nó đã không thể trụ vững được bao lâu nữa.
Vào thời điểm chết người này,Hoa Lân lại bắt đầu suy nghĩ lung
tung,trong lòng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ.Hắn chỉ cảm thấy,chiêu thức
của hắc ảnh trước mắt này,càng lúc càng tinh kì,không giống như là hóa
thân không có trí tuệ.Vì vậy hét lớn một tiếng:
-Tí Hình...phải ngươi đó không?
Nhưng bên tai chỉ nghe”Ông Ông Ông”vang hồi lại,ngay cả mình cũng không nghe rõ,người khác thì càng không cần nói tới.
Hoa Lân gấp tới toát mồ hôi,hắn hoài nghi gia hỏa trước mắt này là Tí Hình,đó là căn cứ trên:
-Thứ nhất,Hoa Lân sâu sắc hiểu rằng,thần tượng của tầng chín này tuyệt
không phải mình có thể chống lại.Nữ thần lần trước chính là một cái ví
dụ sống rành rành,bởi vì mình căn bản không cách nào cùng nàng giao thủ.
-Thứ hai,bản thân một đường đi tới này,cơ hồ tất cả “Chiến thần” ,đều là dùng trường kích làm binh khí.Mà gia hỏa trước mắt này dùng lại là một
thanh trường kiếm.
-Thứ ba,đây cũng là một điểm rất quan trọng.Vừa rồi trường kiếm của gia
hỏa này hoa phá hắc ám,đột nhiên từ bên phải đâm tới,lại không có dấu
tích để lần mò,đây chính là đặc tính của “Ảm Hồn Kiếm”.Tuy do tốc độ quá nhanh,nhìn không rõ nguyên mạo của kiếm này,nhưng đã làm Hoa Lân nổi
lên nghi tâm.
Đương nhiên,những điều này chỉ là hoài nghi của Hoa Lân mà thôi,không hề mười thành nắm chắc mười.Nhưng mà đáng ghét nhất chính là,đối phương
lại nghe không được lời nói của mình,đây mới là chỗ chết người nhất.
Đến thời này khắc này,Hoa Lân mới đột nhiên nhớ lại,lúc mình tiến vào
tầng chín thì từng nổi lên một loại cảm giác không hay.Có lẽ chính là
chỉ tình huống hiện giờ.Có thời điểm con người thường hay sinh ra những
dự cảm kì lạ.Điều này đối với người tu tiên mà nói,hiệu quả đương nhiên
là nổi trội.Vì vậy Hoa Lân thầm hối hận,lúc đó chỉ cần phí thêm chút tâm tư,nói không chừng thì có thể tham thấu đạo lí trong đó.Chỉ cần cùng Tí Hình thương lượng một số ám hiệu,thì không đến nỗi lâm vào kết cục
ngươi sống ta chết thế này.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn,chỉ thấy nham thạch dưới chân lại là
một trận cự chấn,đá vụn”Hoa Lạp Lạp”rơi xuống dưới,cả cái bình đài đã
thoát khỏi vực sâu thật xa.. …..
Nhưng song phương vẫn như cũ ngươi đến ta lui,chiêu thức càng thêm tinh
kì.Cái chết lơ lửng trên đầu,nếu như không thể lập tức giết chết đối
phương,bay trở về mép vực,vậy thì hậu quả là song phương đều vong mạng.
Nham thạch dưới chân lại trầm xuống,cuối cùng chịu đựng không nổi.Chính
vào một khắc này,Hoa lân đã hiểu rõ,đối phương chính là Tí Hình.Bởi vì
từ trong chiêu thức của đối phương,thì có thể nhìn ra đối phương cũng là gấp gáp thoát thân.Điều này chỉ cần đơn giản suy nghĩ,từ trước giờ thần tượng đều không sợ “Chết” mà nói,đó là chuyện tuyệt đối không có khả
năng.
Hoa Lân trong mắt lướt qua một tia tuyệt vọng và hoang mang,trong đó còn chứa đựng sự dằn xé của nhân nghĩa đạo đức và nhân tính....
Rốt cuộc là giết đối phương?Hay là tự mình hy sinh?
Trong thoáng chốc,các loại ý nghĩ trong lòng vướng mắc.Tất cả những
chuyện đã qua đều từng cảnh từng cảnh hiện ra.Nhưng Hoa Lân chỉ biết duy nhất một điểm,nếu như đối phương thật sự là Tí Hình,còn mình lại giết
hắn đi mà nói,vậy mình cả đời này cũng không cách nào tha thứ cho bản
thân.
Một thoáng lúc đưa ra quyết định đó,trong đầu Hoa Lân bỗng hiện ra từng
nét mặt từng nụ cười của Thượng Quan Linh,chỉ thấy trong lòng nhói
đau,ảm đạm lùi về phía sau....
“Sực Sực Sực”
Trên người Hoa Lân đã nhận thêm mấy chục vết kiếm,kiếm khí của đối
phương xuyên người mà qua,làm hắn toàn thân run rẫy một hồi.Cho dù
có”Huyễn Quang Kính”chống đỡ,nhưng vẫn ngăn cản không được thần binh của đối phương.Hiên giờ cơ hồ có thể khẳng định,trường kiếm của đối phương
tuyệt đối không phải phàm vật.Nhất định là Ảm Hồn Kiếm không sai!Hoa Lân lướt qua ý nghĩ này.
Nhưng bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa rồi,vì hắn đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.....
Mảnh vỡ trên vực cuối cùng không chịu nổi,cũng ầm ầm sụp đổ.....
Bóng tối vô cùng vô tận ụp tới,thân thể đang nhanh chóng rơi xuống,chỉ
có tiếng gió bên tai vẫn như vậy,càng lúc càng xa vời vợi,giống như là
tiếng gọi của Minh giới....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT