Nhìn vào mấy thanh tiên kiếm, Hoa Lân cười cười, không khỏi nghĩ tới Hà Chiếu Kiếm đã theo mình mười mấy năm. Trong lòng đột nhiên nổi lên một ý nghĩ hoang đường tức cười: Lòng thầm nghĩ nếu như có người nguyện ý dùng “Liệt Thiên Kiếm” để đổi Hà Chiếu Kiếm của mình, mình đổi hay là không đổi đây? Câu trả lời khẳng định sẽ là. . . Không đổi!

Có lẽ có người cảm thấy cách nghĩ này của Hoa Lân rất tức cười! Nhưng cảm tình của Hoa Lân đối với Hà Chiếu Kiếm thật sự có thể dùng cùng sống chết để hình dung. Bởi vì không có Hà Chiếu kiếm, hắn sớm đã mất mạng. Cho nên hắn căn bản sẽ không vì “Chọn lựa” thanh kiếm nào mà phiền não. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên kiện vật phẩm cuối cùng.

Đó là một hộp kiếm cự đại, bên ngoài của nó có khắc đồ án tinh mĩ, dài chừng sáu xích, rộng bảy thốn, dày đạt khoảng trên dưới ba thốn. Nhìn hình dạng của nó, trên rộng dưới hẹp, bổn thân thì giống hình thái của kiếm, nhưng nhìn lại thì không phải kim loại cũng chẳng phải gỗ, cũng không biết là tài chất gì đúc thành. Rất hiển nhiên, đây là một cái hộp để đặt bảo kiếm.

Loại vật này rất hiếm thấy, bởi vì mỗi thanh kiếm thường thì đều có bao kiếm của mình, giống như giày vậy, trước giờ đều là một cặp một đôi, rất hiếm có người chỉ mua một chiếc giày, trừ phi hắn là người tàn tật.

Mà Hà Chiếu kiếm của Hoa Lân, nó vừa khéo lại giống như một người tàn tật, bởi vì cho đến bây giờ nó còn chưa có bao kiếm để phối.

Cho nên Hoa Lân Ha Hả cười nói:

-Cái hộp này rất tốt!

Một khắc này, hắn đột nhiên quyết định muốn cái hộp kì quái kia.

Vì vậy, Hoa Lân lựa ra một giọt Thực Cốt Huyết, nhỏ ở bên ngoài cấm chế.

Ai ngờ, bên ngoài ”Lồng bảo hộ”nửa ngày cũng không có phản ứng, cho tới khi Thực Cốt Huyết từ từ khô lại, nó vẫn ẩn ẩn lồng bên ngoài của hộp kiếm. Hoa Lân dưới sự nổi giận, lại nhỏ thêm một giọt Thực Cốt Huyết nữa. Lúc này, hắn lại cảm thấy có chút hối hận.

Thực Cốt Huyết này chỉ còn rất ít, nhìn quang cảnh nhiều nhất chỉ có thể mở ra thêm một kiện vật phẩm. Mà bây giờ, Hoa Lân lại đem nó dùng vào một cái hộp không có chỗ nào để dùng, với sự thông minh tài trí của Hoa Lân, lại phạm vào sai lầm hồ đồ như vậy, điều này thực sự làm hắn không hiểu mình đang làm gì.

Mắt trừng trừng nhìn hai giọt”Thực Cốt Huyết”chỉ khởi lên một chút hiệu quả, Hoa Lân vô phương nhìn nhìn” Luyện Hồn Đỉnh”trong tay, thở ra một hơi, dứt khoát đem hai giọt Thực Cốt Huyết cuối cùng đều đổ vào.

May mắn lần này thành công rồi. . .

Bốn giọt Thực Cốt Huyết cuối cùng khoét ra một cái lỗ nhỏ, Hoa Lân cười khổ một tiếng, giơ Hà Chiếu kiếm lên, nhắm chuẩn cái lổ nhỏ đâm xuống.

“Bụp”một tiếng, lồng ánh sáng vỡ tan. Hoa Lân cầm hộp kiếm nặng nề nâng lên, chỉ cảm thấy nó thật sự là rất nặng, ít nhất có hơn tám mươi cân.

-Không biết bên trong chứa gì nữa?

Hoa Lân nổi lên lòng hiếu kì, không khỏi ước đoán nói:

-Hay là bên trong còn cất dấu một thanh tuyệt thế thần binh?

Mang trong lòng niềm hy vọng cuối cùng, Hoa Lân lắc lắc cái hộp nặng nề, nhưng lại thất vọng, bên trong căn bản không có bất kì vật gì! Hoa Lân cảm thấy chán nản, lòng thầm nghĩ như vậy cũng tốt, cái hộp không này có thể dùng để chứa Hà Chiếu kiếm.

Nhưng tình huống tiếp theo đó lại thật sự làm cho Hoa Lân ngây cả mắt.

Bởi vì cái hộp này căn bản không có kẻ hở, căn bản không cách nào mở ra được!

Hoa Lân không phục, vì vậy bắt đầu đánh đánh gõ gõ vào nó, bên trong lập tức truyền ra âm thanh trống rỗng, hiển nhiên là không có gì bên trong. Vậy thì thật kì quái, đã là trống rỗng, vì sao mở không ra vậy? Điều này tuyệt không có khả năng!

Hoa Lân bắt đầu xem xét kĩ lưỡng bề mặt bên ngoài, thầm nghĩ không thể không thừa nhận, đây là một hộp kiếm rất đẹp. Bề mặt bên ngoài của nó khắc một bức đồ án tinh mĩ, một vầng trăng sáng cong cong từ mặt biển phẳng lặng từ từ mọc lên, (chưa thấy qua cảnh này, thường là mặt trời nhỉ), khiến cho cả mặt biển đều phản xạ ba quang trong sáng sinh động như thật. Trên bề mặt, khắc ba văn tự cổ lão: “Vạn Ảnh Kiếm”

“Vạn Ảnh Kiếm”

Hoa Lân trong lòng vừa động, nhưng tiếp đó lại cảm thấy có chút uể oải. Cái hộp này có lẽ “Đã từng”chứa một thanh thần binh, nhưng hiện giờ e rằng đã bị người lấy đi, nếu không nó sao lại phát ra âm thanh trống rỗng? Nhưng Hoa Lân lại không cam tâm, vì vậy mò mẫm rất lâu, nhưng mãi không tìm ra được cơ quan để mở ra. Vạn phần bất lực, Hoa Lân chỉ còn biết đối với nó thi triển “Sưu Thần Thuật”, hy vọng có thể tìm được bí mật bên trong hộp.

Nhưng hắn lại thất bại rồi, bởi vì tinh thần lực căn bản không xâm nhập được!

Nộ hỏa của Hoa Lân từ từ dâng lên.

Lúc này đã bắt đầu hối hận: Mình khơi khơi lãng phí mấy giọt Thực Cốt Huyết cuối cùng, chẳng lẽ để lấy được một cái phế vật như vậy? Đây thực là không có thiên lí mà! Nếu như để dành lại mấy giọt Thực Cốt Huyết sau cùng đó, nói không chừng mình đã sớm lấy được một kiện tiên khí khác rồi. Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

Nghĩ tới đây, Hoa Lân cả giận, mãnh liệt rút Hà Chiếu ra, hung hăng hướng “Hộp Kiếm” dưới đất chém xuống. Trong lòng nghĩ dù huỷ đi cái hộp này, đồ bên trong không phải là một hai rõ ràng hay sao?

Liền nghe “Choang”một tiếng vang lên, cổ tay Hoa Lân chấn động, Hà Chiếu kiếm trong tay còn chút nữa là văng ra. Ngay sau đó, trước mắt ánh sáng bỗng mãnh liệt bắn ra bốn phía, theo đó “Vù Vù Vù” vô số phi kiếm từ bên trong hộp kiếm bay ra, hơn nữa hướng bản thân điên cuồng bắn tới. . .

Hoa Lân bị dọa nhảy dựng cả người lên, vội vàng dùng Hà Chiếu kiếm chống đỡ. Nhưng những phi kiếm này thực sự quá nhanh, ”Soạt soạt soạt”trên cánh tay đã bị cắt mấy vết thương. Tiểu Bạch ở trên vai cũng bị biến cố bất ngờ dọa “Hống Hống” loạn kêu, chỉ cảm thấy đầy phòng đều là phi kiếm, từ tứ diện bát phương kích xạ tới.

Hoa Lân vội vàng thi triển ra Thất Tinh Kiếm Quyết, lần lượt đem phi kiếm bắn tới đánh ra, nhưng vì số lượng phi kiếm thực sự kinh nhân, hơn nữa thực sự quá nhanh, một cây phi kiếm xuyên qua sự phòng thủ của Hoa Lân, bắn thẳng vào bụng, Huyễn Quang Kính trong cơ thể lập tức bao phủ toàn thân, nhưng cũng chỉ là ngăn cản kiếm thế, liền thấy vùng bụng đau nhói, dường như bị kiếm bắn xuyên. Nhưng Hoa Lân căn bản không kịp xem xét thương thế, bởi vì đã sớm bị tấn công tới tay chân hỗn loạn, đứng giữa vô số phi kiếm này căn bản không cách nào phân thần.

Những phi kiếm này thực sự quá khủng bố, tốc độ của nó đã tới mức độ kinh nhân, mà số lượng lại nhiều, căn bản không cách nào đỡ được, điều này làm Hoa Lân lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng. Trong lòng phiền muộn vô cùng, chẳng lẽ táng mạng dưới kiện vật phẩm này? Thực sự quá tức cười mà.



May là Hoa Lân còn lại một chút linh trí, vội vàng rút Hấp Tinh Thạch ra, không chút do dự ném ra ngoài.

Chỉ thấy phi kiếm trong không trung rõ ràng thoát li quỹ đạo, bị hút vào hướng bên trái tinh thạch , tiếp đó “Keng Keng Keng. . . . ” một tràng âm thanh, mấy thanh phi kiếm bị hút vào. Áp lực của Hoa Lân dần dần nhẹ bớt, còn tưởng rằng có thể thoát nạn, ai ngờ phi kiếm trên ”Hấp Tinh Thạch” lay động cực mạnh, lại tránh thoát sự ràng buộc, lần nữa hướng mình bắn tới.

Hoa Lân hãi nhiên đại kinh, trước giờ chưa hề nghĩ tới thế giới này còn có phi kiếm “Hấp Tinh Thạch” không cách nào hút được, thực sự là đáng sợ. Cùng lúc này, tất cả phi kiếm điều tiếp tục bắn tới hắn. Vào thời khắc nguy nan này, cơ trí của Hoa Lân lại lần nữa cứu bản thân một mạng, lập tức mặc lên “Tiên Giáp”vừa mới lấy được.

Nhưng những phi kiếm này thực sự quá bá đạo, cho dù Hoa Lân có mặc tiên giáp bảo hộ, lại có “Huyễn Quang Kính”ngăn cản, nhưng vẫn không cách nào chịu nổi sự xâm kích của phi kiếm, cộng thêm Hoa Lân còn phải lo cho Tiểu Bạch ở trên vai, trên người lập tức”Soạt soạt”thêm hai vết thương. Nhưng hắn lại âm thầm phát thệ, cho dù mình có chết tại chỗ này, cũng phải bảo vệ sự an toàn của Tiểu Bạch. Vì vậy đặt cược tính mạng, đem Tiểu Bạch ném vào không gian giới chỉ. Lúc này, hắn cũng đã bỏ ra một cái giá thảm liệt, phần lưng lại thêm ba vết thương mới.

Đây còn là nhờ tác dụng của “Hấp Tinh Thạch” đã giảm chậm lại một chút tốc độ của phi kiếm, nếu không Hoa Lân tin rằng mình đã sớm chết tại đương trường.

Thời này khắc này, Hoa Lân dần đã cảm thấy đuối sức, nếu như không thể lập tức thoát đi, e rằng đến thần tiên cũng cứu không được mình. Vì vậy không dám chậm trễ, vội đánh mở ra con đường máu, toàn lực xông hướng bình đài phía đàng xa, liều nhận thêm mấy kiếm, cuối cùng ấn xuống thủ ấn khởi động thông đạo.

Nhưng cái cửa ra đáng chết kia lại ở ngoài hai trượng. Theo bình thường, rời khỏi đây mà nói dễ dàng như nhấc tay nhấc chân, nhưng bây giờ đối với hắn lại dường như xa vời vợi. Cũng may là hắn có”Tiên Giáp” và “Huyễn Quang Kính” hai tầng bảo hộ, phi kiếm tuy có thể làm hắn bị thương, nhưng nhất thời còn chưa có chết được, điều này làm Hoa Lân lại nổi lên hy vọng, hung hăng cắn răng, quyết đoán đánh văng tầng tầng phi kiếm, toàn lực xông ra. “Bùm”một tiếng, Hoa Lân rốt cuộc thoát được ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất tầng bảy, thân thể tại đại sảnh trắng tinh trượt dài hơn ba trượng, lưu lại một vệt máu thật dài, trong thế giới trắng tinh này rõ ràng là quá nổi bật.

Hoa Lân chỉ cảm thấy toàn thân thoát lực,thật sự muốn lập tức nằm xuống nghĩ một chút,nhưng lại biết rằng nếu như không xử lí vết thương tất sẽ vì mất máu quá nhiều mà vong.Vì vậy kéo áo quần ra xem,hãi nhiên thấy toàn thân thương tích lâm li,xem lại thật sự xúc mục kinh tâm .May mắn là sau khi kiểm tra lại thì phát hiện,đa số vết thương đều là vết thương ngoài da,may mà có sự bảo hộ của tiên giáp,cho nên tịnh không quá nghiêm trọng,chỉ có một kiếm kia ở vùng bụng mới là chân chánh chí mạng.Loại thương thế này đối với người bình thường mà nói,cơ hồ chắc chắn sẽ mất mạng không phải nghi ngờ.Nhưng đối với tu chân giả mà nói,chỉ cần nguyên thần bất diệt,nội thân bất huỷ,nhất thời bán hội trái lại chết cũng không được,đợi xử lí xong tất cả vết thương,Hoa Lân rốt cuộc kiên trì không nổi,chậm rãi nằm xuống,nhìn lên nóc phòng tuyết bạch chỉ thấy một trận mõi mệt xâm chiếm con tim,tay chân nhuyễn ra,ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích dù là một chút.Trong lòng âm thầm mắng:

-Thật là thấy quỷ mà,bảo vật không lấy được,ngược lại Hấp Tinh Thạch của mình cũng đem bồi vào đó.Không được,đợi chút khôi phục thể lực,nhất định phải lấy Hấp Tinh Thạch về,còn có cái hộp kiếm gì đó nữa,uy lực lại cự đại như vậy,ngay cả mình cũng không cách nào đỡ được,nhất định cần phải lấy cho được nó!

Nghĩ lui nghĩ tới,Hoa Lân linh đài truyền tới một cơn buồn ngủ,từ từ nhắm mắt lại.

Trong hôn mê,hắn vẫn chầm chậm thôi động thủy hệ chân nguyên đi đến toàn thân,một cỗ chân khí mát lạnh lưu chuyển trong cơ thể,hiển nhiên lại có hiệu quả liệu thương.Đây trái lại ra ngoài dự liệu người ta!

Lại nói điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người khổ khổ đợi cả một ngày trời,nhưng thủy chung không thấy Hoa Lân trở lại,tất cả không khỏi đều lo lắng.

Điện chủ đứng lên nói:

-Hoa đại ca nhất định gặp phải nguy hiểm,chúng ta đi tìm huynh ấy đi!

Tí Hình nổi nóng nói:

-Gia hỏa này!Đã sớm kêu hắn không cần đi tìm bảo vật gì đó,thì hắn lại không nghe.

Điện chủ vội nói:

-Bây giở không phải là lúc trách mắng huynh ấy,Bôn Lôi ngươi thấy sao?

Đỗ Bôn Lôi đương nhiên không có ý kiến,cũng từ trên mặt đất bò dậy nói

-Ta cũng đồng ý đi cứu Hoa Lân ca!

Tí Hình thấy vậy,biết rằng không thể nào khác hơn,trong lòng thở ra một hơi,cũng đứng dậy nói:

-Đã như vậy,chúng ta cùng nhau lên đường đi....Có người tới rồi!

Điện chủ cả kinh,theo âm thanh nhìn ra,hãi nhiên phát hiện Nhược Phong,Nhâm Vi cùng Mạc Dạ Thiên ba người xuất hiện ở không xa,song phương đều cùng sững sờ,đều không nghĩ tới ngay chỗ này lại gặp nhau.

Trong mắt Nhâm Vi lập tức lướt qua ánh mắt âm lãnh,nói;

-Không nghĩ rằng các ngươi cũng tới chỗ này,Hoa Lân đâu?

Nhưng hắn chưa nói xong thì thấy một cỗ sát khí bàng đại từ đàng xa xông tới.

Thần tượng đàng xa ánh sáng mãnh liệt vừa chớp,một chiến thần cầm trường kích hãi nhiên xuất hiện,tiếp đó một phân thành ba,chằm chằm nhìn vào Nhược Phong,Nhâm Vi,Mạc Dạ Phong ba người.

Đến lúc này,Nhâm Vi cũng quản không nổi điện chủ ba người nữa,ngưng thần chuẩn bị chiến đấu.

Nói thì chậm,nhân ảnh đối diện ba người trùng thiên mà tới,trường kích trong tay mang theo một mảng kình khí kinh nhân,xa xa bắn hướng Nhược Phong ba người.Một chiêu đơn đơn giản giản này lại dường như lăng không phi độ,làm cho người ta cảm thấy có một loại ma lực không cách nào tránh né,càng không cách nào kháng cự.

Trong nháy mắt,Nhâm Vi và Nhược Phong chỉ có thể nghênh tiếp,”Keng”một tiếng vang lớn,giữa song phương bạo xuất ánh sáng lóa mắt,kình khí lan ra tới ngay cả một bên quan chiến điện chủ ba ngươi đều bị kình khí bức lui mấy bước.

Mạc Dạ Thiên há là đối thủ của thần tượng?Lúc này đã sớm cuộn người trên mặt đất hướng phía sau dọt cho lẹ.

Lúc này thì thấy được bản lĩnh của Nhược Phong rồi,”Hỗ Thủy Kiếm”trong tay hoành ngang,hàng quang bạo trướng,kham kham chống đỡ hai công thế của Chiến thần,giải cứu nguy cơ của Mạc Dạ Thiên.Nhưng lúc này Nhược Phong cũng không dễ chịu,muốn hắn một mình đỡ công kích của hai chiến thần,đó là chuyện tuyệt đối không thể nào.May mắn là hắn và NhậmVi đã có kế sách.Do Nhược Phong toàn lực chống đỡ công kích của thần tượng,lại do Nhâm Vi đi phá huỷ điêu tượng của chiến thần.Chỉ có như vậy mới có thể phá giải một cửa này.

Mạc Dạ Thiên từ trong chiến cục tơi tả thoát ra ngoài,trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn.Một đường đi tới này,đều là Nhược Phong đối với hắn đặc biệt chiếu cố,nếu không với bản lĩnh của hắn,nào đâu có thể sống tới bây giờ?

Lúc Mạc Dạ Thiên lồm cồm bò dậy,vừa hay tới chỗ điện chủ ba người không xa.



Mạc Dạ Thiên đầu tiên là sững sờ,run giọng nói”

-Điện...điện chủ gần đây khỏe không?

Điện chủ lập tức quay đầu bước đi cách xa ngoài hai trượng,nhìn cũng không nhìn hắn một cái.Mạc Dạ Thiên chỉ có thể thống khổ gọi theo:

-Hinh Đình......

Đỗ Bôn Lôi một bên đã sớm nổi nóng,thét lên:

-Ngươi còn có mặt mũi kêu danh tự của điện chủ?Nhanh cút,nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.

Mạc Dạ Thiên cũng biết đuối lí,tự nhiên không dám phản bác Đỗ Bôn Lôi,chỉ có thể xa xa đối với bóng lưng của điện chủ nói:

-Dạ Thiên tuy đã rời khỏi Mê Tiên Trấn,nhưng trong tâm thủy chung cũng mong có thể vì Mê Tiên Trấn làm ra một chút cống hiến sau cùng.Lần này liều chết một mình vượt Giải Thần Trận thì đã ôm quyết tâm tất tử.Nhưng giữa đường lại xảo hợp gặp được người trong Thánh môn,định nhờ vào lực lượng của Thánh môn qua khỏi Giải Thần Trận kinh nhân này.Mặc dù có thể lưng sẽ mang danh xấu tiếng oan,nhưng nếu có thể ra được trận này,ngày nào đó sẽ quay lại Mê Tiên Trấn để biểu đạt lòng trung!(Cảm động thiệt,vậy mà mãi không cua được em)

Nghe Mạc Dạ Thiên một hồi chính nghĩa lẫm liệt bày tỏ tấm lòng,điện chủ dù không quay người lại,nhưng hiển nhiên không có căm ghét hắn như trước đó.

Mạc Dạ Thiên trong lòng mừng thầm,lập tức thừa nhiệt đả thiết nói:

-Lần này theo Nhược đại hiệp tới đây,thật sự là có thu hoạch rất lớn.Hai ngày nay đã dò biết phương vị chính xác để xuất trận,Hinh Đình muốn biết không?

Mạc Dạ Thiên không hổ là lão ** giảo hoạt,dùng phương pháp xuất trận để dụ dỗ điện chủ cùng mình nói chuyện.Chỉ cần người ấy mở miệng,sự ngăn cách giữa mình và nàng chắc chắn thu nhỏ rất nhiều.

Quả nhiên,điện chủ kiều thân khẽ rung động,lập tức do dự một chút.

Đỗ Bôn Lôi trước giờ không có chút tâm cơ,nghe Mạc Dạ Thiên bày tỏ đã tin vài phần,vì vậy truy hỏi:

-Vậy ngươi nói Khôn vị ở đâu?

Lần này tới phiên Mạc Dạ Thiên không lí gì đến hắn,chỉ là nhìn dán vào lưng điện chủ,chở đợi nàng tự thân tới hỏi.

Luôn luôn lãnh mạc bàng quan Tí Hình,lúc này nhíu mày,nhưng cũng không nói gì,trong lòng cũng muốn biết rõ Khôn vị ở đâu,nếu như có thể biết được tin tức chính xác,có lẽ có thể đỡ phải đi thêm nhiều đường phí sức.

Điện chủ im lặng trong một chốc,hỏi ngược lại:

-Hừm!Nếu như các ngươi đã biết phương pháp xuất trận,vì sao lại còn tới đây?

Nàng mặc dù không có xoay người lại,nhưng hiển nhiên đối với phương pháp xuất trận sinh ra hứng thú.Chuyện này quan hệ tới vấn đề tồn vong của mọi người,nàng tuy không hài lòng sự phản bội của Mạc Dạ Thiên,nhưng dưới sự ứng biến,chỉ có thể vứt bỏ tư oán cá nhân,thăm dò cho rõ ràng.

Mạc Dạ Thiên một trận cuồng hỉ,lớn tiếng trả lời:

-Hinh Đình có điều không biết.Hai ngày nay,ta theo Nhược tiền bối trước sau xông vào ba tòa bảo tháp,nhưng mỗi lần đều chỉ lên tới tầng bốn thì lại khó bước lên một bước.Về sau trải qua chúng ta thương thảo,cuối cùng rút ra kết luận,càng lên cao thủ trận chiến thần càng cường đại,càng về sau đã không phải chúng ta có thể kháng cự.Cho nên không còn cách nào khác,chúng ta lại nghĩ tới một đối sách....

Mạc Dạ Thiên ngừng lại một chút,dùng ánh mắt mong chờ nhìn bóng lưng điện chủ,muốn ép nàng chủ động hỏi hắn,nhưng lại sợ dẫn tới sự phản cảm của nàng.Vì vậy tranh tiên trả lời:

-Biện pháp này là dĩ bỉ chi mâu,công kì chi ni.Nhược Phong tiền bối phát hiện mỗi một tầng bảo tháp đều tàng hữu bảo khố.Vì vậy quyết định sưu tập tiên khí để kháng cự,cho nên chúng ta tới chỗ này,bởi vì tòa tháp này là thuộc thủy hệ kết cấu,cùng Nhược tiền bối thuộc nhất mạch,cơ hội thắng lớn hơn,chỉ cần có thể công vào tầng chín của tòa tháp này ,liền có thể thu về tiên khí,cùng Thiên Thần Miếu nhất quyết phân thượng hạ.Như vậy xem ra,cơ hội xuất trận lớn hơn rất nhiều...

Nghe tới đây,chân mày Tí Hình nhíu lại,trong lòng thầm nghĩ:

-Điều này cũng thật là xảo hợp,Hoa Lân cũng mang loại ý nghĩ này,hơn nữa đã sớm đi tầm bảo,xem ra mình trách lầm hắn rồi,gia hỏa này cũng xem như chó ngáp phải ruồi...

Đang nghĩ tiếp,đàng xa đột nhiên”Hoa Lạp”một tiếng vỡ vụn,thần tượng trên nguyệt đài bị Nhâm Vi tồi huỷ,tiếp đó liền nghe thấy Nhược Phong từ đàng xa hét lên:

-Tiểu Mạc!Ngươi ở chỗ này kiên nhẫn chờ,ta đi xem xem.

Mạc Dạ Thiên biết rằng bọn họ muốn đi tầm bảo,đương nhiên cực không tình cảm,nhưng lại biết bản thân tu vi thực sự quá kém,nếu như lỗ mãng đi theo,không những giúp không được gì,mà còn hung hiểm khó lường.Vì vậy cao giọng ứng đáp:

-Vâng ạ!Vãn bối ở đây đợi người trở về!

Mắt chăm chăm nhìn hai người Nhược Phong bay hướng tầng thứ hai,điện chủ vội vàng nói:

-Tệ rồi!Hoa đại ca cũng ở trên đó.Nếu như bị bọn họ gặp được,vậy thì làm sao mới được?

Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi hai người đối mắt nhìn nhau,nhất tề biến sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play