Trở lại nơi mọi người Mê Tiên Trấn đang ngồi, xa xa chỉ thấy xung quanh Hồi hồn thai vẫn có hàng đàn âm hồn bao vây.

Hoa Lân xua đuổi đám đông, chỉ thấy Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi và điện chủ đang bị ngồi đóng băng một chỗ. Cả người đều bị một tầng sương lạnh dày đặc bao quanh, nhìn từ xa tựa như một pho tượng. Bọn họ tuy có trận pháp bảo vệ, nhưng nơi đây là minh giới, vô luận phòng ngự trận có cường đại đến thế nào thì âm khí vẫn không ngừng cuồn cuộn tiến vào.

Hoa Lân xông vào trong trận, chỉ thấy thân hình mảnh mai của điện chủ đang run rẩy không thôi, tu vi của nàng vẫo cao hơn một bậc nên vẫn chưa hoàn toàn bị đóng băng. Lúc này nàng đang ngẩng đầu nhìn lên, thất thanh nói:

- Ngươi… ngươi rốt cuộc đã trở lại? Ô… ô…

Cho đến lúc này, tất cả hy vọng của nàng đều đặt cả trên người Hoa Lân, trong lúc vô ý tự nhiên toát ra vẻ mặt nhu nhược.

Hoa Lân thấy mọi người đều bị đóng thành băng nhân, trong lòng rất thương xót. Vì vậy thúc dục chân nguyên trong cơ thể, trong lòng bàn tay bay lên hai luồng khí nóng, định đem phần tinh hỏa khu trục hàn khí cho họ. Ai ngờ đúng lúc đó, Pháp Vương ở bên ngoài trận vội vã nói:

- Thiếu hiệp chậm lại đã!... Bọn họ vây ở nơi cực hàn lâu như vậy, nếu ngươi cường hành khu trục hàn khí cho họ, hai đại khí hàn nhiệt gặp nhau, chỉ sợ sẽ khiến cho đứt kinh mạch tại chỗ mà chết. Không bằng để ta trước tiên đưa các ngươi trở lại mặt đất, đến chỗ có ánh mặt trời chữa thương rồi tiếp tục.

Hoa Lân suy nghĩ một chút, hiểu rằng Pháp Vương nói như vậy là hữu lý, vì vậy thấp giọng nói:

- Nếu như vậy, xin mời ngài mau đưa chúng ta đi. Ngày khác Hoa mỗ tất nhiên sẽ trọng tạ!

Pháp Vương khóe miệng phảng phất như muốn nói gì, nhưng rồi chỉ liếc mắt nhìn Hoa Lân một cái, rốt cuộc nhịn không nói, trong ánh mắt có chút gì đó không muốn, lập tức dặn dò:

- Trở lại mặt đất, các ngươi phải cẩn thận với U Minh thành ở trên đó. Vong linh ở đã đoạn tuyệt quan hệ với minh giới của chúng ta. Theo cách nói của các ngươi thì chúng nó chính là đã tạo phản. Ngươi nên chuẩn bị cho tốt!

Nói xong hắn xoay người đi tới giữa Hồi hồn thai, ngoắc tay nói:

- Các ngươi ngồi xuống đây, ta đi mở trận pháp, đưa các ngươi đi…

Hoa Lân còn đang nghĩ rằng âm hồn cũng sẽ tạo phản sao? Như vậy thì thật là kỳ. Đang định hỏi nguyên do, nhưng đây là chuyện của minh giới bọn họ, mình thực sự không tiện hỏi nhiều. Vì vậy triệt tiêu phòng ngự trận dưới chân, một bên nâng thân thể mềm mại của điện chủ, tay trái nhấc Đỗ Bôn Lôi, quay đầu lại nhìn, thấy vẫn còn Trịnh Sĩ Trùng, hận mình không có ba cánh tay để đỡ hắn. Vì vậy quay đầu lại nhìn Tí Hình ở phía xa, quát:

- Này, quỷ đại ca, ngươi không phải muốn đi cùng ta ra ngoài sao?... Ở đây còn có một huynh đệ cần chiếu cố, ngươi đang rảnh rỗi, không bằng giúp ta một chút… được rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho hắn bị lạnh nữa đấy nhé, nếu bị hàn khí xâm nhập lại, hắn có thể chết mất đó.

Tí Hình nọ vẫn đang đứng ngoài trận nhìn mọi người, lúc này hai tay đang ôm trường kiếm, thần tình lạnh lùng. Bị Hoa Lân réo gọi, bất đắc dĩ nói:

- Có thể nói ta hỗ trợ, bất quá sau này ngươi không nên gọi ta là quỷ đại ca gì đó. Bổn tọa có họ có tên, ngươi có thể gọi ta là Tí HÌnh, cũng có thể gọi là TÍ đại ca cũng được.

Hoa Lân nhún vai nói:

- Vậy được rồi, nhờ Tí đại ca giúp một tay.

Tí Hình bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tiến lên nâng Trịnh Sĩ Trùng, đi theo Hoa Lân tới giữa Hồi Hồn thai

Lúc này Pháp Vương đã đi ra ngoài trận, tiện tay khai mở trận pháp, xa xa nói:

- Hoa thiếu hiệp, đi đường bảo trọng!

Hoa Lân gật đầu, vẫn còn muốn nói gì đó, chợt trên mặt đất đột nhiên nổi lên một màn bạch quang, “sưu” một tiếng bắn về phía trời cao. Từ xa nhìn lại chỉ thấy một cột sáng giữa trời, phảng phất như một cột chống trời.

Hoa Lân thét lên kinh hãi, chỉ cảm thấy dưới chân đứng có chút bất ổn, quay sang nhìn Tí Hình bên cạnh, thấy hắn vẫn mặt không đổi sắc, một tay nâng Trịnh Sỹ Trùng, không hề bị ảnh hưởng gì.

Hoa Lân thoáng có chút bội phục, lại ngẩng lên nhìn trời, thấy hắc động to lớn kia đang lao tới. Động này đúng là nơi bốn người đã ngã xuống, bây giờ chính mình lại bay ngược lên, vì vậy tốc độ cũng chậm lại nửa phần. Nhưng cảm giác tiếng gió bên tai vẫn như trước, cảm giác bay lên như vậy thật khoái cảm, đúng là bình sinh hiếm thấy. Không khỏi nghĩ thầm rằng cưỡi Hồi Hồn thai này đúng là thích thật, lần sau lại muốn trở lại chơi tiếp. Đang miên man suy nghĩ, Hoa Lân chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, thấy mình đã tới mặt đất.

Cảm giác đầu tiên khi trở lại mặt đất chính là nơi đây ấm áp hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn đang là đêm tối, hơn nữa vẫn còn ở trong U Minh trận nhưng ít nhất cũng không còn có âm hàn của minh giới nữa.

Quay đầu nhìn xung quanh, Hoa Lân phát hiện cả U Minh thành đều đã yên tĩnh trở lại, cả một tòa tử thành khổng lồ không hề có một tiếng động. Việc này cũng khó trách, ai có thể ngờ rằng mấy người đi xuống minh giới còn có thể quay trở lại nhân gian cơ chứ?

Hoa Lân cúi đầu nhìn điện chủ và Đỗ Bôn Lôi ba người, thấy bọn họ vẫn đang khổ sở vì âm hàn, xem ra phải tìm nơi tràn ngập ánh mặt trời mới được. Nghĩ thầm rằng chỉ cần xông qua U Minh trận này, vô luận chỗ nào cũng đều có ánh mặt trời để hưởng thụ. Nhưng vấn đề đau đầu nhất hiện nay là làm sao đi ra khỏi được tử thành này. Lần trước mình mang theo mọi người đã đi cả ba vòng vẫn quay lại chỗ cũ.



Đang phân vân chưa quyết thì Tí Hình ở phía sau đã cười nhạo:

- Thế nào? Không biết cách đi ra ngoài à?

Hoa Lân cả giận:

- Cái gì mà không biết? Bổn thiếu gia cứ vừa đi vừa giết ra đến ngoài là được, ta không tin chúng nó dám can đảm ngăn cản ta!

Tí Hình ngạo nghễ nói:

- Nếu ngươi muốn ra khỏi trận đương nhiên là dễ thôi, nhưng mấy vị bằng hữu của ngươi, nếu không tới được nơi có ánh mặt trời, sợ rằng thực sự sẽ phải lưu lại đây vĩnh viễn.

Hoa Lân lại cúi đầu nhìn điện chủ, thấy nàng đã bị hôn mê, hiển nhiên là hàn khí đã phát tác. Nếu như không kịp cứu trợ, chỉ sợ thực sự sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Vạn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chùng người lại, quay đầu nói:

- A… Tí đại ca, ngươi mau dẫn đường đi, bọn họ thật sự không chịu nổi nữa rồi!

Tí HÌnh một tay đỡ thân thể cứng ngắc của Trịnh Sĩ Trùng, nói:

- Vậy đừng nhiều lời nữa, theo ta đến đây đi!

Nói xong phóng người lên, lao về phía trung ương Tử Vong thành.

Hoa Lân thấy phương hướng hắn chạy có chút không ổn, nhưng lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác. Huống hồ, mặc dù lời nói của Tí Hình không dễ nghe nhưng cũng không có vẻ giống người vô trách nhiệm. Bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là đem điện chủ và Đỗ Bôn Lôi bám sát theo hắn.

Hai người mang theo những người bị thương xẹt qua bầu trời tử thành một cách lộ liễu khiến cho đông đảo vong linh phải chú ý. U Minh thành vốn đang yên lặng nhất thời náo động. Vô số vong hồn nhanh chóng tụ tập lại ở phía bắc thành, ý đồ muốn ngăn cản hai người.

Tí Hình này hình như không thích nói đùa, cử chỉ so với Hoa Lân kiêu ngạo gấp trăm lần. Chẳng hề coi mấy vạn vong linh vào mắt, đem Trịnh Sĩ Trùng cứ thế đi thẳng một lèo, gặp ai cản đường, hắn không thèm tránh né, cứ trực tiếp xuyên qua thân thể mà đi. May là thân thể vong linh mờ ảo, song phương cũng không hề chạm vào nhau. Hoa Lân có hắn mở đường, đi lại thật dễ dàng, đỡ phải động đến đao kiếm.

Hai người đi thẳng về hướng bắc dọc theo đường lớn. Hoa Lân chợt hiểu, muốn ra khỏi thành này phải đi xuyên qua trung tâm của thành, nếu không sẽ vĩnh viễn mắc lại ở ngoài thành, chẳng trách mình đi tới đi lui cũng chỉ vòng quanh mà thôi.

Mắt thấy hai người sắp tới bên bờ thành, chỉ còn khoảng trăm bước sẽ ra khỏi vong linh thành. Đúng lúc đó, phía trước đột nhiên xuất hiện một loạt bóng đen đứng chỉnh tề, vững vàng chắn lối của họ. Từ xa xa, một trận âm khí nặng nề mang theo sát khí từ khoảng cách mười trượng áp tới bên dưới Hoa Lân.

Tí Hình chỉ dừng bước, quay đầu lạnh lùng nói với Hoa Lân:

- Đường ra ngay ở phía trước, việc còn lại phụ thuộc vào ngươi. Ta không hứng thú đối với bọn họ, ko muốn động thủ với họ!

Hoa Lân âm thầm kêu khổ, thương thế của chính mình vẫn chưa khỏi hắn, lúc này không ngờ lại phải động thủ. Tí Hình đáng chết này chỉ biết tự bảo trì thân phận, chẳng thông nhân tình một chút nào. Lập tức đỡ điện chủ và Đỗ Bôn Lôi giao cho Tí Hình, nói:

- Nếu như vậy, trước tiên ngươi hãy giúp ta trông các nàng, ta sẽ đi mở đường. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu bằng hữu của ta có tổn thương gì, sau này ngươi cũng đừng có trách.

Tí Hình nhíu mày, có chút muốn nói nhưng lại thôi, lập tức phất tay nói:

- Ngươi đi đi, ta tự biết phải làm gì!

Hoa Lân bất đắc dĩ, nâng trường kiếm tiến lên một bước, ngưng khí chuẩn bị phát tiết. Chân khí vừa mới tới ngực, ai ngờ huyệt Thiên Trung đột nhiên tắc lại, chân khí có chút tắc nghẽn, đan điền mơ hồ đau đớn. Nhưng lúc này đã xuất ra tư thái công kích, vậy không thể làm gì hơn là phải tốc chiến tốc thắng. Vì vậy hướng về những kẻ cản đường quát:

- Bổn thiếu gia muốn đi nhờ đường này cho tiện. Tại hạ thời gian gấp gáp, cũng không thể chơi đùa với các ngươi được.

Kẻ cản đường phía trước đúng là thủ lĩnh của U Minh thành. Người này thân hình to lớn, diện mạo dữ tợn, da dẻ xám xịt, đôi mắt âm kiệt tỏa ra hàn quang, từ xa nhìn lại khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi tận trong đáy lòng. Tay hắn nắm một thanh cự kiếm, giắt ở bên người, thân kiếm mơ hồ ánh màu lam, khó có thể nói là không có độc, vừa nhìn là biết ngay không phải binh khí của nhân gian. Phía sau hắn có mười hai bóng đen, mỗi người đều vẻ mặt âm lãnh, chính là hắc kỵ vệ. Bọn chúng nghe thấy Hoa Lân khiêu khích như vậy, vẻ mặt cũng không rung động chút nào, chỉ là hàn khí trong mắt càng thêm nồng hậu, hiển nhiên là kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt.

Thành chủ cầm đầu nọ lập tức cười lạnh, nói:

- Mượn đường thì nên gửi thiếp và dâng tiền bạc. Còn khẩu khí của ngươi như vậy không giống với mượn đường, ta xem đúng là muốn chết đó.

Hoa Lân cười lạnh, lạnh lùng nói:



- Một ngày trước, Hoa mỗ vẫn luôn mời thành chủ của các ngươi ra. Không ngờ hắn chỉ là một con rùa đen co đầu rụt cổ, lẩn trốn không dám gặp bổn thiếu hiệp. Hôm nay ta không thể kiên nhẫn chờ hắn hồi đáp, cho nên… xin lỗi nhé!

Lời còn chưa dứt, kiếm đã xuất, người đã động. Còn cách mười trượng đã bay lên trời, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân tà tà chém tới, kiếm quang đánh thẳng vào cả mười bóng đen, quả nhiên là đối đãi công bình với mỗi kẻ trong bọn chúng.

Thành chủ cầm đầu nọ cũng chẳng phải người đơn giản, lập tức giơ lam kiếm trong tay lên, nghênh đón kiếm khí của Hoa Lân

Hoa Lân thấy thế, không khỏi cười lạnh mấy tiếng, nghĩ thầm rằng thân thể âm hồn của ngươi mà cũng dám đón đỡ kiếm khí nóng bỏng của ta, quả nhiên là muốn chết. Nhưng ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, lập tức thấy rằng không ổn. Nhưng không ổn ở đâu, nhất thời Hoa Lân không thể nói ra được. Đợi cho chạm tới bóng đen mới phát giác rằng kiếm khí của mình lại chém vào khoảng không, mà đối phương thì đã tới trước mặt, chỉ thấy ánh lam chợt lóe, kiếm của đối phương đã chém tới. Hoa Lân lập tức nắm chặt trường kiếm, định đỡ kiếm của đối phương, ai ngờ binh khí của đối phương đột nhiên hóa thành hư ảnh, mờ ảo không thật, xuyên qua kiếm của mình. Trong phút chốc, Hoa Lân chỉ cảm thấy một cỗ áp lực âm hàn áp tới, thành chủ nọ cười điên dại, binh khí trong tay đột nhiên ngưng kết lại thành thực thể, chiêu thức không đổi nhắm thẳng vào yết hầu của mình.

Hoa Lân đánh nhau từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp phải tình cảnh hung hiểm như thế. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng binh khí của một người đột nhiên có thể hóa thành vô hình rồi sau đó lại có thể kết thành thật thể. Tình thế nguy hiểm này cũng không kịp ngẫm nghĩ, lập tức thân thể xoay nghiêng, chân trái lăng không đá ra, “đương” một tiếng trúng chuôi kiếm của đối phương.

Chỉ cảm thấy một màn kiếm quang sạt qua chóp mũi, chỉ thiếu một ly là mình đã bị ngũ quan bất toàn (không còn đủ ngũ quan). Cũng may là Hoa Lân đã tu luyện tới Thanh Hư hậu kỳ, nếu vẫn như ngày trước tất nhiên khó tránh khỏi tai kiếp.

Lại nói thành chủ nọ đoạt được tiên cơ, làm sao chịu để hắn thoát ra. Thấy thân hình Hoa Lân đang ở giữa không trung, lập tức xoay người, đầu dưới chân trên, thu kiếm, xuất kiếm, đâm thẳng vào đầu Hoa Lân. Cùng lúc đó, mười hai tên hắc kỵ vệ cũng tấn công. Hắc ảnh bao quanh, kiếm quang nhoang nhoáng, tất cả đều nhắm vào Hoa Lân

Thấy tình hình nguy cấp như vậy nhưng Tí Hình vẫn không hề rung động, chỉ đứng bên quan sát, phảng phất như muốn xem xét sở học của Hoa Lân, xem hắn sẽ hóa giải như thế nào.

Hoa Lân gặp nguy khốn, mặc dù trong lòng tức giận nhưng vẫn chưa khiến hắn mất đi lý trí. Lập tức một chưởng lăng không bổ ra, “Phanh” một tiếng đánh trúng một bóng đen bên trái, mượn lực đó thân thể lập tức văng sang bên phải. Đến khi dừng lại chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, ngực đau nhức, nhưng cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Thành chủ nọ mắt thấy kiếm của mình sắp đâm trúng nhưng không ngờ mười hai thuộc hạ của mình lại ra tay, ngược lại còn khiến cho Hoa Lân thừa cơ thoát được, lập tức giơ kiếm tiếp tục truy đuổi Hoa Lân. Ai ngờ lúc này Hoa Lân lại đột nhiên đưa tay nói:

- Chậm đã!... Minh Vương lệnh ở đây, ngươi còn không mau quỳ xuống nghe lệnh. Nếu không đừng trách ta không khách khí.

Tất cả mọi người đang sửng sốt, chỉ thấy trong tay trái Hoa Lân đã lấy ra một thước ngọc trong suốt chẳng biết từ lúc nào. Vật đó vừa xuất hiện, cảnh vật xung quanh đều bị một màn lục quang nhàn nhạt bao phủ. Vì vậy bất tri bất giác đều ngừng tấn công.

Hoa Lân cũng là bất đắc dĩ, từ trước nghĩ rằng bằng vũ lực tốc thắng, đâu ngờ đối phương chiêu thức li kì, mà nhân số chúng lại đông, cộng thêm bản thân vài thương thế chưa hết, nếu cường công chỉ sợ thương nặng càng thêm nặng, vậy là đưa ra hạ sách này.

Minh Vương lệnh vừa xuất, lập tức thu nhận được một số hiệu quả, mười hai vị hắc kị vệ sĩ tức thì buông bỏ binh đao, tính xuôi tay nghe lệnh, nhưng ai ngờ tên thành chủ không chịu nghe, tức thời cuồng tiếu nói:

-Ha ha ha....ngươi tùy tiện lấy một cái thước ngọc lục sắc thì tưởng làm bọn ta nghe lệnh sao? Ngươi không phải là bị ấm đầu chứ?... Mười hai hắc vệ, lập tức tiếp tục bắt người, người nào trái lệnh trảm!

- Ngươi dám? Có muốn ta bắt giam ngươi, ngươi mới chịu phục?

Hoa Lân nghiêm túc giáo huấn.

Mười hai hắc vệ tức thời ngây ngốc ở đó, Minh Vương lệnh này bọn chúng đã từng thấy qua, thân là âm hồn của Minh Giới thì phải chịu sự cai quản của Minh Vương lệnh. Bọn chúng mặc dù đã tạo phản, nhưng cái Minh Giới chí bảo này hiện thân làm cho bọn chúng có chút khó xử.

Nhưng thành chủ kia đang hoài nghi đồ vật này cuối cùng là thật hay là giả,’Ha ha’ cười nói:

- Minh Vương Lệnh há lại nằm ở trong tay một người sống, đây thật đúng là tức cười chết được, mười hai hắc kỵ vệ còn không động thủ, chẳng lẽ các ngươi đợi ta ra tay trừng trị?

Nói ra cũng trách không được bọn họ, một người sống sao lại sở hữu lệnh bài của Minh Giới? Trò chơi này không thể không chơi lớn một chút, chẳng trách thành chủ kia có chút nắm không chắc, cần biết rằng, nơi Minh Giới có lưu truyền dự ngôn, cũng chỉ giới hạn trong vài người tướng lĩnh cao cấp mới biết rõ. Minh Vương lệnh đột nhiên xuất hiện ở đây thực tại có chút đột ngột.

Mười hai hắc vệ tức thời cũng bắt đầu hoài nghi sự thật hay giả của vật trong tay Hoa Lân, trong mắt lập tức bắn ra mục quang phẫn nộ, Hoa Lân nhìn thấy tình hình không khỏi nhíu mày,l òng nghĩ Minh Vương lệnh này mình còn chưa dùng qua, thật sự không biết có thể phát huy tác dụng của nó hay không? Khăng khăng câu khẩu quyết kia lại không biết thông suốt rốt cuộc làm sao để niệm ra đây? Nhưng cứ vậy thì hỏng rồi, ai...

Hoa Lân nhất thời nghĩ không ra, vì vậy lớn tiếng quát:

- Tiếc cho ngươi còn là chủ nhân của một tòa thành, ngay cả Minh Vương lệnh cũng chưa thấy qua, đợi ta niệm ra khẩu quyết, các ngươi muốn hối hận cũng không kịp rồi.

Thành chủ kia không bị mắc lừa, không đợi hắn ngẫm nghĩ, quát lớn:

- Nếu trong tay ngươi là Minh Vương lệnh, vậy trong tay ta càng là Thiên Thần lệnh, để mạng lại...

Nói xong giơ kiếm bổ xuống.

Có hắn dẫn đầu, mười hai hắc vệ tự nhiên không cần xem là thật hay là giả, đánh rồi nói sau, trong sát na nháo nhào bạt kiếm công đến...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play