Chu Hạo suy nghĩ một chút, hiểu được Hoa Lân nói rất có
lý. Hà Chiếu Kiếm của hắn vẫn còn ở nơi điện chủ, chính mình nên đi lấy
về cho hắn nên gật đầu nói: "Được rồi, ta đưa ngươi đi! Chỉ có điều khi
gặp điện chủ, mong thiếu hiệp nói năng chú ý”.
Hoa Lân hiểu rõ dụng ý của hắn, cười nói: "Cảm ơn ngươi đã lưu tâm, được rồi, ta sẽ chú ý”.
Phong nhi đột nhiên vọt lại, níu tay Hoa Lân nói: "Đại ca ca, người nên khuyên bảo điện chủ đi, không nên phái người đi để chịu chết. Phong nhi rất sợ, sợ lại mất đi thân nhân…"
Hoa Lân vuốt đầu hắn nói: "Ài, chờ ngươi lớn lên, ngươi sẽ biết cái gì
gọi là “thân bất do kỷ”. Có lẽ tương lai rồi ngươi cũng phải bước tiếp
như vậy thôi”.
Hoa Lân đi theo Chu Hạo tiến về nơi ở của điện chủ.
Trên đường đi, chỉ thấy khắp nơi hương hoa lan tỏa, cảnh sắc say người.
Nhìn lại hai bên một mảnh lầu các, tất cả đều nằm u tĩnh trong núi rừng, mỗi gia hộ đều có hậu viện cùng hoa viên. Hoa Lân nghĩ thầm, giá như có thể cùng Diệp Thanh, Thượng Quan Linh ẩn tích ở đây, thật là thống
khoái khôn tả! Nhưng thế sự luôn làm điên đảo lòng người, mình lại muốn
ẩn cư ở đây trong khi cư dân đây thì hết lần này lần khác lại tìm cách
thoát đi. Quả là là buồn cười ……
Đang nghĩ ngợi, Chu Hạo đã dừng cước bộ. Hoa Lân ngẩng đầu nhìn, chỉ
thấy phía trước một dãy lầu các hoa lệ, trên cổng cao viết ba chữ to -
"Khổng Tước Các"
Chu Hạo tiến lên nữ thị vệ đứng cạnh cửa nói: "Chu Hạo cùng Hoa thiếu
hiệp có việc diện kiến điện chủ, nhờ ngươi thông báo một tiếng”.
Không ngờ cô gái lại nói ngay: "Điện chủ sớm đoán được các ngươi sẽ đến, xin mời vào!"
"Nga? Có phải không vậy?"
Hoa Lân cùng Chu Hạo đi vào, lướt qua bình phong, chỉ thấy u nhã trong
đại sảnh, một hình bóng tuyệt mỹ đang đứng trước cửa sổ. Trong tay đang
cầm một chén trà rất tinh sảo, khe khẽ nhấp một ngụm. Lúc này mới xoay
người, cười khanh khách nói: "Hai vị có muốn dùng trà không?"
Hoa Lân sửng sốt, thấy nàng tử y buộc vòng quanh lộ ra dáng dấp quỷ dị.
Tại eo nhỏ đang dắt hai thanh đoản kiếm, giống như chuẩn bị đi xa. Hoa
Lân ngạc nhiên nói: "Thế nào? Ngươi cũng muốn đi cứu người à?"
Chu Hạo liền nói: "Hoa thiếu hiệp có điều không biết. …… điện chủ cũng
thường cùng chúng ta đi ra ngoài mạo hiểm. Lần này việc cứu người rất
trọng yếu, vì vậy điện chủ đính thân xuất lĩnh.”.
Hoa Lân gật đầu đạo: "Cô nương là một người chỉ huy tốt. Người vừa xinh
đẹp, đồng thời lại lĩnh trọng trách điện chủ, thật sự Hoa mỗ bình sanh
hiếm thấy”.
Điện chủ thản nhiên cười, nói: "Các ngươi ở bên ngoài thật giống nhau, chỉ muốn nói tâng bốc người khác …"
Hoa Lân cũng cười nói: "Ta nói là thật tình, chẳng lẽ ngươi nghĩ các ngươi ở nơi này, ngay cả nói thật cũng không dám?"
Chu Hạo ngầm xấu hổ, nghĩ thầm người này rõ ràng đã đáp ứng với mình sẽ
không nói lung tung trước mặt điện chủ, nhưng chỉ một thoáng hắn đã quên hết.
Cúng may điện chủ không nói gì, chỉ là nhợt nhạt cười, đột nhiên vào vấn đề chính, nói: "Được rồi, Hoa thiếu hiệp lần này đến đây, là muốn thu
hồi bảo kiếm hay sao?" Nói xong ngọc thủ chỉ vào chánh đường tại đại
điện.
Hoa Lân theo hướng nàng chỉ, thấy trên đó rõ ràng là Hà Chiếu Kiếm, vì
vậy gật đầu nói: "Coi như là vậy. Nhưng ngoài ra ta cũng có một chuyện
muốn nhờ, mong điện chủ đáp ứng”.
Điện chủ nghe vậy, đôi mi thanh tú cau lại, nói: "Chẳng lẻ ngươi cũng muốn cùng bọn ta đồng hành?"
Hoa Lân sửng sốt, nói: "Điện chủ quả nhiên liệu sự như thần, Hoa mỗ thán phục. …… Nói thật, bản thân từng đi qua Thần Binh Trận, cho nên đối với công việc của quý phương ta cũng có thể trợ giúp. Hơn nữa, ta còn thất
lạc một vật trọng yếu, phải tự mình đi thu hồi”.
Điện chủ lắc đầu nói: "Ta thấy không ổn. Thiếu hiệp thương thế chưa
khỏi, thật sự không tiện đi với chúng ta. Theo ta thấy, lần sau chúng
……"
Hoa Lân lập tức cắt lời nàng nói: "Điểm này không cần lo lắng. Kỳ thật
thương thế ta đã khỏi hẵn, sỡ dĩ chưa muốn hành động là do khí huyết
chưa thông suốt mà thôi. Chu thần y có thể làm chứng cho ta”. Nói xong,
quay đầu sang Chu Hạo nói: "Chu đại ca, ta nói có đúng không?"
Điện chủ cũng nhìn về phía Chu Hạo để xem ý tứ.
Chu Hạo trầm mặc chốc lát rồi nói: "Khải bẩm điện chủ, thương thế của
thiếu hiệp đích xác đã khỏi hẵn. nhưng nguyên khí vẫn vị ……"
Hoa Lân lập tức xen lời hắn: "Nếu khỏi hẳn, thì ta đã tự ra đi rồi. Chỉ
cần đi vài dặm đường, nói không chừng còn có thể thư giãn gân cốt, chờ
chúng ta tiến đến Thần Binh Trận, chắc rằng ta đã hoạt động như bình
thường. Các người thấy có đúng không?"
Chu Hạo nghe vậy, nhất thời không biết nói gì.
Điện chủ thấy thế, chỉ có thể gật đầu, nói: "Thôi được rồi! Sáu canh giờ nữa chúng ta cùng xuất phát.”. Nói xong, nàng bước đến chánh đường ở
đại điện, lấy xuống Hà Chiếu Kiếm, tới trước mặt Hoa Lân nói: "Hinh
Đình thập phần thắc mắc, thanh kiếm này của thiếu hiệp linh lực kinh
người. Ngay lần đầu tiên nó đã tự phóng điện, làm hại chúng ta không ai
dám cầm vào. Vì vậy cũng mạo muội muốn hỏi nguồn gốc từ đâu?"
Hoa Lân cầm lấy Hà Chiếu, gãi gãi cái gáy lắp bắp: "Cái này …… cái này
thật ra ta cũng không biết rõ ràng. Kiếm này do người khác đưa cho ta,
cho nên cũng không biết rõ về nó”.
Điện chủ có chút có chút thất vọng, than thở: "Ài …… Hinh Đình đã làm
cho thiếu hiệp phải chê cười. Thật ra trước kia đã lâu, chúng ta tại Mê
Tiên Trấn cũng có một vị chú kiếm danh gia, hắn cũng từng làm ra một
thanh điện kiếm uy lực cường đại. Chỉ tiếc rằng hắn đã chết, kỳ chú
kiếm thuật (phuơng pháp đúc kiếm)] cũng không truyền lại. Giờ thấy thanh bảo kiếm của thiếu hiệp, Hinh Đình tưởng rằng các người cũng có quan hệ sâu xa”.
Hoa Lân chợt hiểu, nghĩ thầm khó trách nàng giữ thanh kiếm của mình lâu nay.
Chu Hạo thấy việc đã xong, vì vậy tiến lên hành lễ với điện chủ rồi nói: "Bẩm điện chủ, sự việc đã quyết định, thuộc hạ và thiếu hiệp xin cáo
lui trước!"
Điện chủ gật đầu, nhìn Hoa Lân nói: "Theo ta thấy, thiếu hiệp thương thế vẫn chưa khỏi hẵn, nên sớm về nghỉ ngơi. Sáu canh giờ sau, chúng ta tái hội."
Hoa Lân gật đầu, rồi cùng Chu Hạo lui ra.
Về đến nhà, Phong nhi lập tức chạy ra, níu tay trái Hoa Lân hỏi: "Đại
ca ca, người đã khuyên nhủ điện chủ chưa? Cha ta không cần phải đi Thần
Binh Trận nữa phải không?"
Chu Hạo đứng bên đột nhiên quát lớn: "Phong nhi, không được phép vô lễ”.
Hoa Lân có chút áy náy, xoa đầu Phong nhi , nói: "Như ta đã nói với
ngươi, chúng ta có đôi khi bản thân mình không quyết định được. Khi
ngươi lớn lên, sẽ hiểu được sự việc”. Nói xong, Hoa Lân sợ Phong nhi
thương tâm nên vội vàng nói tránh đi: "Đi, chúng ta trở lại luyện kiếm.
…… Tương lai, không chừng ngươi cũng có thể tung hoành Tu Chân Giới
đấy”.
Hôm nay, Hoa Lân dụng tâm truyền cho Phong nhi rất nhiều kiếm pháp, sau
đó lại đưa cho một cái "ký ức tinh phiến". Trên tinh phiến này Hoa Lân
đã lưu lại Thiên Sơn kiếm pháp cũng với các loại khinh công khẩu quyết. Dụng ý, muốn làm cho Phong nhi đắm chìm vào võ học, khỏi phải lo lắng
mọi điều.
Sáu canh giờ loáng cái đã trôi qua, nhìn lại đã thấy tới thời khắc lên đường.
Phong nhi còn đang chuyên cần luyện võ công, Hoa Lân cầm đến một cây
nến, đi tới trước mặt Phong nhi nói: "Phong nhi hãy dừng lại! Ta muốn
khảo nghiệm xem ngươi có làm được việc này hay không? Bây giờ ta đi,
trong khoảng thời gian này ngươi phải chuyên cần luyện kiếm. Lúc ta trở
về, hy vọng ngươi có thể một kiếm tước đoạn cây nến này, nhưng phải bảo
đảm cây nến không nhúc nhích, hơn nữa ngọn lửa ở trên cũng không bị tắt. Ngươi có thể làm được không?"
Phong nhi lẳng lặng nhìn cây nến, ngây thơ nói: "Cái này cũng không dễ?
Để ta thử tước xem sao!" Nói xong một kiếm tước xuất, nhưng cây nến liền bị chấn bay. Hắn sửng sốt, thế mới biết việc này hoàn không đơn giản.
Hoa Lân đứng bên lại nói thêm: "Nhớ kỹ, phải dùng kiếm gỗ để tước đoạn, thiết kiếm không tính ……"
Khi Hoa Lân cùng Chu Hạo ra đi, Phong nhi vẫn còn đang thử tước đoạn cây nến, cũng quên luôn mục đích Hoa Lân ra đi.
Trên đường đi, Chu Hạo cười nói: "Hoa huynh đệ, ta phát hiện ngươi cùng
tiểu hài tử rất giống nhau. Nếu lần này chúng ta còn sống trở về, hy
vọng ngươi nhận làm nghĩa phụ của nó. Ngươi thấy được không?"
Hoa Lân lại đắc ý dương dương nói: "Hắc hắc …… Ta lại giống tiểu hài tử của ngươi ư? Ngươi có thể giải thích rõ thêm không”.
Chu Hạo lắc đầu, phát hiện người nầy da mặt khá “dày”, cái gì cũng dám
nói, dám hỏi. Hết lần này tới lần khác điện chủ đối với hắn có vẻ thích
thú, chẳng lẽ phụ nữ cũng đều thích loại người như vậy? Thật là làm cho
người ta khó giải thích.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người bất tri bất giác đã tới địa điểm
tập hợp. Chỉ thấy mưa gió đang thổi trên sườn núi cao. Lúc này đã có
chín thân ảnh đang đứng ở sau. Xem ra chỉ còn điện chủ chưa tới mà thôi.
Đứng trên sườn dốc, chín người đều thấy Hoa Lân tới, hơn nữa thấy trên
người hắn thương thế cũng chưa khỏi hẵn, cũng đều cảm thấy kỳ quái.
Một gã nam từ gầy ốm tiến lên hỏi: "Chu Hạo, ngươi nghĩ rằng có thể đem hắn đi Thần Binh Trận sao?"
Chu Hạo bất đắc dĩ đạo: "Không có biện pháp, Hoa thiếu hiệp chủ động muốn đi, hơn nữa cũng được điện chủ đồng ý. Cho nên ……"
Nam tử đó cũng không giận, nói: "Thật là hồ đồ quá mức. Lần này đi hung
hiểm vô cùng, nếu mang hắn theo sẽ là gánh nặng, sợ rằng chúng ta chưa
tới được Thần Binh Trận, tựu cũng bị hắn hại chết, ta sẽ nói với điện
chủ đưa hắn trở về”.
Hoa Lân thản nhiên nói: "Cái gì là gánh nặng hay không gánh nặng? Nói
thật là khó nghe, để tới Thần Binh Trận, còn chưa biết chắc ai sẽ là
gánh nặng”.
Nam từ gầy ốm khinh thường nói: "Hừ! Cứ nói mạnh miệng đi, để xem người
nào sẽ không phải? Trước mắt chỉ thấy ngươi pháp thuật còn chưa thông,
phải chiếu cố cho ngươi trên suốt quãng đường đi, tất sẽ làm cho bọn ta
tiến trình chậm lại. Chờ đến lúc ngươi đuổi theo kịp, chỉ sợ lúc đó
chúng ta không phải là đi cứu người, mà là đi nhặt xác”.
Hoa Lân thấy người này nói năng rất chướng tai cho nên chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.
Chu Hạo thấy thế muốn hòa giải, liền nói: "Như vậy đi, dọc đường đi ta
sẽ phụ trách hắn, hẵn là sẽ không phiền lụy cho mọi người”.
Nam tử gầy ốm vẫn không đồng ý, nói: "Không được! Đợi điện chủ tới, ta nhất định yêu cầu người đưa người này trở về”.
Tựu tại đây thì xa xa truyền đến thanh âm kiều mỵ của điện chủ: “Mạc hộ
pháp, xin bớt giận. Ta đã quyết định rồi. Ta quyết định để cho Hoa thiếu hiệp đi trước, như thế tương đối an toàn. Dù sao hắn cũng hoàn toàn có ý tốt, hơn nữa hắn đã biết qua Thần Binh Trận. Vạn nhất chúng ta không
tìm được mấy người Si Chánh Minh, hắn có thể đưa chúng ta tới mấy Tiên
trận khác tìm kiếm. Các ngươi thấy như vậy có được không?"
Nam tử gầy ốm vẫn tức giận nói: "Vậy được rồi, đến lúc đó các ngươi đừng có hối hận”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT