Tên “phạm nhân bỏ trốn” thứ nhất là một gã nam tử mắt sâu, mũi cao, thân hình gầy dơ xương. Hắn thấy Diệp Thanh dung mạo mỹ miều, dáng vẻ thanh nhã, cặp mắt hấp dẫn đến mê người, không khỏi dâm đãng cười nói: “Sách sách sách…Tiểu muội muội đúng là một trang quốc sắc thiên hương, chi bằng hãy cùng ta thoải mái một chút? Bổn tôn nhất định sẽ giúp nàng chìm trong cõi hoan lạc đê mê, thế nào?” đoạn từ từ bước tới.

Diệp Thanh nén lại cơn giận, cười nhạt nói: “Nếu ngươi đã chán sống rồi, ta thực ra có thể giúp ngươi tống tiễn”

“Thật ư?”, nam tử cao gầy kia nở một nụ cười, tay phải giấu sau lưng, lòng bàn tay phát ra một ngọn lam diễm, từng bước lại gần Diệp Thanh.

Diệp Thanh thấy hắn chẳng có hảo ý nên khẽ chuyển cánh tay, đưa Tru Ma Kiếm án ngang trước ngực, thân kiếm lập tức bùng phát một vầng tử quang.

Nhưng lúc này một gã nam tử mặc trường bào xanh trước mặt Diệp Thanh, lạnh giọng cảnh cáo nam tử cao gầy kia: “…Mặc dù bổn nhân và ngươi giờ đây đều chung cảnh ngộ nhưng Vệ Phong ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngươi. Đợi sau khi thoát hiểm, ta sẽ phải quyết chiến với ngươi một phen. Chỉ có điều chưa phải bây giờ”.

Tất cả những kẻ phạm nhân khác đều sửng sốt, không ngờ trong số sáu người lại có một một người trượng nghĩa như vậy. Điều này thật sự kì quái, ngay cả Diệp Thanh cũng cảm thấy hoài nghi, thầm nghĩ: chẳng lẽ Thánh Thanh Viện có thể đã bắt nhầm người chăng?

Da mặt của gã nam tử dâm tà co giật từng hồi, hắn chỉ vào người áo xanh mà nói: “Ta nghĩ ngươi chẳng thiết sống nữa rồi, đúng không?”

Diệp Thanh lạnh lùng nói: “Theo ta, ngươi mới là kẻ chán sống. Đã đang trong cảnh hiểm nguy mà ngươi còn dám định vô lễ với ta. Nếu không nể mặt Trữ Tiêm Tuyết, ta đã trói ngươi đem lại Thánh Thanh Viện rồi!”

Một gã nam tử thâm trầm, từ nãy vốn chỉ im lặng đứng đằng xa, rốt cục lúc này mới lên tiếng: “Tất cả mọi người đừng có tranh cãi nữa! Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên khẩn trương đến điểm hẹn.”

Lộ Á Phi cũng thầm kinh ngạc, tự nhủ: Diệp Thanh cô nương này thực sự chẳng hề đơn giản, không chỉ cơ trí hơn người mà còn đoán được Trữ Tiêm Tuyết chắc chắn sẽ trở lại thu nạp đám phạm nhân này, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ làm cho người khác phải bội phục. Còn đang cảm thán, hắn đã nghe thấy có người nhẹ giọng hô lên: “Cẩn thận, phía trên có người!”

Mọi người gật nảy mình nhanh chóng tản ra xung quanh mà ẩn nấp, quả nhiên thấy cao cao trên không trung có bốn điểm sáng lướt qua, cũng may là đối phương không phát hiện được sự tình bên dưới, nếu không tất cả có chạy cũng chẳng thoát.

Gã nam tử thâm trầm lại nói tiếp: “Nếu không đi ngay e rằng sẽ muộn mất, chúng ta xuất phát thôi!” nói xong áp sát theo sơn đạo, dẫn đầu đoàn người nhằm hướng tây của sơn cốc chạy đi.

Diệp Thanh cùng Lộ Á Phi đưa mắt nhìn nhau, đành phải bám theo sau bọn họ. Tám người nhanh chóng vượt qua tám dặm đường, Diệp Thanh và Lộ Á Phi bỗng phát giác công lực của sáu gã phạm nhân này đều vượt xa so với bản thân, hai người dốc toàn lực thi triển “Ngự Kiếm Thuật” miễn cưỡng lắm mới đuổi kịp họ, trong lòng đồng thời kinh hãi. Chỉ có điều lại nghĩ, điều đó cũng chẳng mấy khó hiểu, phạm nhân của Thánh Thanh Viện đương nhiên sẽ không phải là những kẻ lai lịch tầm thường.

Chỉ thấy cả vùng băng sơn kéo dài cả ngàn dặm, dường như vô hạn, tuy đang là ban đêm nhưng cảnh vật vô cùng sáng sủa. Trong màn băng tuyết, ngay cả sơn thạch ở ngoài tám trượng vẫn có thể trông thấy rõ ràng, do vậy tám người nuối đuôi nhau thành một hàng dọc, không dám chủ quan ẩn ẩn nấp nấp mà đi.

Lúc này mây đen đằng đông đã chuyển dần sang sắc trắng, cảnh vật xung quanh cũng sáng dần lên. Rốt cục một ngày mới chuẩn bị bắt đầu.

Nhưng mọi người nào dám ngưng nghỉ, họ vẫn cuống cuồng trốn chạy như cũ, hòng đi càng xa càng tốt. Nào ngờ vừa mới tiến vào một sơn cốc, đã nghe thấy phía trên có tiếng người quát: “Sao các ngươi bây giờ mới tới đây?”

“A?” Đoàn người đang trong cảnh lẩn tránh bĩ cực giật nảy mình, ngẩng đầu trông lên, chỉ thấy bên cảnh gờ đá phía trên xuất hiện một bóng người phong tư trác tuyệt, dáng vẻ yểu điệu, tao nhã đứng cạnh bờ huyền nhai. Dải đai lưng dài mà thanh mảnh của nàng ta bay phần phật trong gió, mảnh khăn che mặt trong suốt càng làm tăng thêm vẻ huyền bí, cùng với thân hình mềm mại, gợi cảm làm cho người ta cảm giác kích thích vô cùng.



Mọi người rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, đã có mặt nàng ở đây, cho dù Thánh Thanh Viện có đuổi đến nơi thì tính mạng của mình cũng được bảo đảm.

Trữ Tiêm Tuyết bỗng che miệng cười nói: “Ai nha! Kia chẳng phải là Lộ công tử ư? Đến đây để đòi nợ cũ chăng?”

Lộ Á Phi nhất thời ngượng ngùng, chắp tay nói: “Không ngờ tiên tử vẫn còn nhớ rõ tại hạ như vậy, thực sự làm cho tại hạ cảm kích muôn phần. Kể từ ngày chia tay, tiên tử có được mạnh khoẻ hay không?”

Trữ Tiêm Tuyết mỉm cười, gật gật đầu, sau đó đưa cặp mắt mĩ miều hướng tới Diệp Thanh mà nói: “Có phải ta nhìn lầm chăng? Sao lại có một đệ tử Thánh Thanh Viện tự đến đây tìm lấy cái chết thế này?”

Lộ Á Phi vội chắp tay nói: “Tiên tử hiểu nhầm rồi, nàng ta là…”

“Ta là nha hoàn của Hoa Lân! Hì hì…Quả nhiên tiên tử phong tư trác tuyệt, chẳng hay công tử nhà ta có sinh ra vọng tưởng gì với người hay không?”

Sắc mặt của Trữ Tiêm Tuyết trở nên lạnh lẽo, lãnh đạm nói: “Thật là “thượng lương bất chính hạ lương oai”. Lại nói đến công tử nhà ngươi, hắn tuy đúng là háo sắc nhưng lại chẳng có đảm lượng. Suốt ngày giả bộ đạo mạo, trượng nghĩa, lại đem thiên đạo chết tiệt kia để khống chế ta, thực là…”

Diệp Thanh sững người, giọng có vẻ kích động nói: “Không…không được nói xấu công tử nhà ta. Nếu chẳng phải tâm địa ngươi không…., dù sao cũng là ngươi không đúng, chứ sao hắn lại vô cớ khống chế ngươi làm gì?”. Diệp Thanh vốn định nói tâm địa nàng ta bất chính, mê hoặc công tử nhà mình nhưng lại sợ rước hoạ vào thân nên vội vàng sửa lời.

Trữ Tiên Tuyết cũng có chút sửng sốt, tự thấy bản thân quả là hơi quá lời. Bởi vì dùng bốn trữ “giả bộ đạo mạo” kia để gán cho Hoa Lân thì cũng hơi oan khuất. Cho nên nàng cũng không để trong lòng lời lẽ phản bác của Diệp Thanh. Lúc này Trữ Tiêm Tuyết thôi không lưu tâm đến Diệp Thanh nữa, lập tức quay sang nói với Lộ Á Phi: “Ngươi chờ một lát nhé…”

Lộ Á Phi gật gật đầu, mà Diệp Thanh lại tưởng Trữ Tiêm Tuyết định tranh luận tiếp với mình nên thầm chuẩn bị lí lẽ để kháng cự lại, nào ngờ chẳng phải vậy, Trữ Tiêm Tuyết hướng sang sáu gã phạm nhân bỏ trốn mà khuyên dụ: “Tốt lắm! Các ngươi đã chịu ơn của ta, coi như bây giờ báo đáp. Ta cho các ngươi hai cách để lựa chọn, cách thứ nhất: nguyện trọn đều vâng lệnh của ta, sau này không những có thể tiếp bước trên con đường tu chân mà còn có thể lĩnh hội được tiên pháp thượng thừa. Còn lại cách thứ hai: nếu các ngươi có ý không phục thì đương nhiên có thể rời đi nhưng trước đó hãy tự phế công lực của mình đi đã….Thế nào?”

Tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, chỉ có bốn người đáp lại: “Nguyện vì tiên tử mà xông vào nước lửa cũng không chối từ!”

Còn hai người còn lại vẫn im bặt, một là nam tử áo xanh, còn lại là gã áo đen diện mạo thâm trầm. Trữ Tiêm Tuyết chẳng chút giận dữ, ngược lại ngó hai người kia, khẽ cười nhạt mà nói: “Các ngươi định thế nào?”

Nam tử áo xanh chắp tay nói: “Ơn cứu mạng của người, ta nào dám quên. Về lý thuyết, Thánh môn vô cớ giam ta vào ngục tù, ta phải nguyện thề theo người chống chọi lại Thánh Thanh Viện. Nhưng ta không muốn cộng tác với những hạng người gian ác, lại càng không muốn lạm sát người vô tội, vì vậy xem ra chỉ còn nước chọn cách thứ hai mà thôi!”

Trữ Tiêm Tuyết gật gật đầu nói: “Nói hay lắm, nói hay lắm. Chỉ có điều ta đang cần một người làm nhiệm vụ liên lạc, nếu không bức ngươi lạm sát người vô tội thì ngươi có thuận lòng gia nhập không?”

Nam tử áo xanh lưỡng lự hồi lâu, thầm nghĩ: nếu chẳng phải lạm sát chúng sinh, chỉ là một người liên lạc thôi ắt chẳng làm áy náy lương tâm mình nên quay đầu quan sát năm gã ma đầu bên cạnh rồi lại nhớ tới sự bạo ngược của Thánh môn, quyết định nói: “Được, ta chấp thuận. Thực lòng ta cũng muốn được thấy Thánh môn bị báo ứng.”

Trữ Tiêm Tuyết nghe vậy, hoan hỉ vô cùng bởi vì nàng biết chỉ có kẻ hào kiệt trung nghĩa mới có thể nói là làm, những người như thế này sẽ không dễ dàng từ bỏ. Thấy hắn đã đồng ý, nàng lại quay sang gã áo đen thâm trầm còn lại hỏi: “Giờ tới ngươi. Muốn yêu cầu điều gì?”

Nam tử thâm trầm kia cũng phải đơn giản, nói: “Đương nhiên ta nguyện ý phụng sự cả đời cho ngươi nhưng thế lực của Thánh môn cường đại như vậy, nếu ngươi không có khả năng khôi phục công lực chúng ta như cũ, không thể đảm bảo an toàn cho chúng ta thì ta cũng xin chỉ làm phàm nhân…Điều quan trọng nhất là, ta hy vọng được tiếp tục tự do, tự tại, mong rằng ngươi đừng can thiệp sâu vào cuộc sống của bọn ta”



Trữ Tiêm Tuyết khúc khích cười nói: “Được thôi, ta có thể…”, đang định nói là “ta có thể đáp ứng cho ngươi” thì đột nhiên Diệp Thanh cắt lời nói: “Không được, thiên có thiên đạo, môn có môn quy, cho dù các ngươi là người trong tà giáo thì cũng phải tuân theo giáo quy. Nếu mà hắn làm điều xằng bậy, chẳng lẽ ngươi cũng dung túng hay sao?”

Trữ Tiêm Tuyết cả giận nói: “Sao ngươi với công tử nhà ngươi giống nhau như đúc thế, chỉ chực làm phiền người khác? Đây là bổn sự của ta, không khiến ngươi quan tâm!”

“Nhưng…” Diệp Thanh còn muốn cự nự, nào ngờ Trữ Tiêm Tuyết đã quát lên: “Ngươi câm miệng lại cho ta!” đoạn tay nàng chớp động, đã thấy đang nắm một quyển lụa trắng, nói tiếp: “…Sự vụ của ta không cần ngươi phải nhắc nhở, ta đã viết ra chín điều giới luật, ngươi mau tránh sang một bên!”

Diệp Thanh hì hì cười nói: “Hoá ra tỷ tỷ sớm đã có chuẩn bị trước rồi, xem ra ta đã quá đa tâm rồi”

Trữ Tiêm Tuyết chẳng hiểu sao cảm thấy có điểm ghen ghét với Diệp Thanh nên chẳng buồn để ý đến nàng ta nữa, nói với Lộ Á Phi: “Tính ra người huynh đệ của ngươi cũng được lắm, hắn nhờ ta giúp ngươi một việc. Tốt rồi, tất cả các ngươi đi theo ta nào!”, nói xong tay ngọc vung lên, bảy người đều bị một đạo bạch quang trùm lấy, duy chỉ có Diệp Thanh bên ngoài.

Diệp Thanh nhất thời sửng sốt, lại thấy “Sưu sưu sưu…” bạch quang kia loé lên, tất cả mọi người đều bất ngờ biến mất, kể cả Lộ Á Phi cũng chẳng còn thấy đâu.

Cũng may phản ứng của Diệp Thanh cũng không tồi, lập tức “Tranh” một tiếng xuất ra Tru Ma Kiếm, nhanh chóng phóng lên không trung. Chỉ thấy tám đạo bạch quang đang nhằm một ngọn núi hướng tây bay đi, nàng nào dám do dự thêm, vội vàng ngự kiếm đuổi theo.

May thay, khoảng cách đến ngọn núi kia cũng chẳng bao xa. Khi Diệp Thanh ngự kiếm đến nơi đã thấy một “truyện tống trận” được kiến tạo ngay trên đỉnh núi, trong khi đó bọn người Trữ Tiêm Tuyết cũng chưa kịp rời đi.

Diệp Thanh thả người xuống, dậm chân cất giọng mắng Trữ Tiêm Tuyết: “Ngươi thật là nhỏ nhen! Hừ!”

Trữ Tiêm Tuyết cũng trừng mắt nhìn nàng nói: “Cũng chỉ tại da mặt ngươi dày thôi!”

Diệp Thanh mặt đỏ bừng lên, mắng: “…Đáng ghét!”

Hai nàng đấu khẩu làm cho bảy gã nam nhân bên cạnh đều cảm thấy tâm hồn xao xuyến, phát giác các nàng dù giận dữ đến mấy đều trông rất xinh đẹp. Bất chấp tất cả, Diệp Thanh cứ bước vào phạm vi “truyện tống”. Bạch quang chợt lấp lánh, chín người đồng thời biến mất.

……..

Bước tới một quán trọ xa lạ, sau một hồi dò hỏi, Diệp Thanh rốt cục cũng biết được Hoa Lân đã đi Phiêu Miểu Hà, nàng lại tiếp tục xuất phát, thân gái dặm trường đi tìm công tử mình.

Đồng thời, Lộ Á Phi, theo lời nhờ vả của Hoa Lân, được Trữ Tiêm Tuyết “nhào nặn” lại chân nguyên nội thể, đột phá thẳng tới cảnh giới Chứng Ngộ. Với tu vi hiện nay của hắn có thể nói là một trong những cao thủ hàng đầu trong Tu Chân Giới.

Hắn vốn còn muốn thừa thế đột phá mạnh mẽ vào cảnh giới Thần Hợp, nhưng sau khi nghe giải thích của Trữ Tiêm Tuyết thì hắn hoảng hồn vội thay đổi chủ ý. Bởi vì vượt qua cảnh giới Thần Hợp, hắn sẽ phải đối diện với cửa ải sanh tử trong tu tiên: Niết Bàn Kì. Nếu bây giờ nóng vội mà tăng nhanh tu vi thì đến Niết Bàn Kì hắn sẽ bỏ mạng tức thì. Bất đắc dĩ, Lộ Á Phi đành dừng tại cảnh giới Chứng Ngộ, mặc dù có đôi chút tiếc nuối, nhưng thực ra, lúc này, tại Long Thần Tinh, hắn đã có thể xưng danh là đệ nhất cao thủ rồi.

Hơn nữa Lộ Á Phi cũng đã đạt được mục đích của mình, rốt cục hắn cũng đủ khả năng để chính thức theo đuổi “Bí Oánh Tiên Tử” trong mộng rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play