Trữ Tiêm Tuyết là ai? Tất cả mọi người tại đương trường
đều hoàn toàn mơ hồ. Mà hôm nay, tâm tình Trữ Tiêm Tuyết đang phiền
muộn, vừa mới thoát khỏi quản chế của Hoa Lân, vốn định quay lại Thần
Long Tinh ra tay huỷ diệt băng lao của Huyền Băng Thiên hòng trút đi nỗi oán hận bấy lâu.
Nhưng do đã rời xa nhân gian quá lâu rồi, nàng chủ tâm thay đổi trang
phục, muốn ở lại Thanh Phong Hành Quan thư thái một chút. Bỗng nghe thấy bên kia vách có kẻ đang bàn tán về ác linh ngàn năm trong Phệ Hồn Cốc
với những lời lẽ khó nghe vô cùng, nàng ta mới bừng bừng giận dữ, ra tay đả thương gã hỗn xược kia. Ai ngờ, lại có người can thiệp vào, Vĩnh
Thắng Kiếm Khách cùng Vấn Tâm Chân Nhân tự phụ công lực mình đã là tuyệt đỉnh không chỉ nhục mạ nàng đủ đường mà còn hết lời ca tụng Thánh môn
như thể thần linh. Cứ thế, cơn giận này chưa dứt thì uất ức khác lại
đến, Trữ Tiêm Tuyết mới ra tay phế bỏ tu vi của bọn họ, cũng may do có
lời khuyên nhủ của Hoa Lân với nàng, chứ không họ có mười cái mạng thì
cũng đã đi chầu Diêm Vương rồi.
Một gã nam tử cẩm y chắp ta nói với Phục Cảnh Hiên: “Ta cùng với Vĩnh
Thắng Kiếm Khách đang dùng trà, chẳng hiểu sao yêu nữ này đột nhiên nổi
giận, chẳng những đả thương người vô tội mà còn buông lời bất kính với
Thánh môn, nói gì đó như là: chỉ cần là đệ tử của Thánh môn thì nàng ta
nhất định không buông tha.”
“A? Thật vậy ư?”, Phục Cảnh Hiên quay về phía Trữ Tiêm Tuyết hỏi: “Vì sao cô nương đối với Thánh môn lại oán hận như thế?”
Trữ Tiêm Tuyết thầm nghĩ: bổn sự của ta há để cho ngươi quản ư? Vì vậy
nàng tỏ ra khinh miệt, không thèm trả lời một câu, chỉ ung dung đứng
thẳng dậy, đến bên “ban công” của lầu hai mà nói: “…Nửa canh giờ đã trôi qua, chẳng phải các ngươi nói cao thủ của Thánh môn sẽ kéo tới ư? Thật
khiến bổn cô nương thất vọng. Bây giờ ta không còn rảnh rỗi đùa giỡn với các ngươi nữa, đã vậy ta sẽ phá tan Huyền Băng Thiên, huỷ diệt tường
thành của Thánh môn. Hừ!”
Tất cả những người tu chân đương trường nghe vậy đều hết thảy “Tranh
tranh tranh…” rút ra bảo kiếm, nam tử cẩm y vừa nãy quát lớn: “…Vĩnh
Thắng Kiếm Khách nói chẳng sai! Yêu nữ này đúng là yêu vật bị phong ấn
trong Phệ Hồn Cốc, mọi người cùng tiến lên nào, giết!”
Trữ Tiêm Tuyết lập tức ngó lại, nam tử cẩm y kia bỗng như lĩnh phải đòn
chí mạng, “Phác” một tiếng, hộc ra bãi máu tươi lớn, ngã quỵ ngay xuống
đất. Lúc này Trữ Tiêm Tuyết mới lạnh lùng liếc mắt đảo qua mọi người rồi nói: “Đã xem đủ kịch vui chưa? Cút!”, một trận cuồng phong đột nhiên
nổi lên mãnh liệt, tà áo mọi người tung bay phần phật, tất cả đều ngấm
ngầm vận công chống đỡ. Lại thấy Trữ Tiêm Tuyết vung tay lên, một luồng
chân nguyên trong suốt thần tốc bạt không ào ra xung quanh. Hết thảy
người người đang đứng xem trên đường đều gào lên đau đớn, bị kình khí
quật nhào về phía sau, chỉ còn có vài người tu chân đạt cảnh giới Thanh
Hư Kì trở lên mới chật vật đứng vững được, thế nhưng phòng ốc phía đối
diện lại chẳng chịu được sức công phá, “Oanh” một tiếng, đổ sụp xuống,
tro bụi bốc lên cuồn cuộn, uy thế thật quá sức tưởng tượng.
Mấy gã cao thủ đang ngự kiếm trên không trung cũng bị kình khí thổi bạt
đi hơn mười trượng. Diệp Thanh lấy tay phẩy phẩy mũi nói: “Khắc khặc
khặc…làm gì thế? Hôi hám quá đi!”
Khi bụi bẩn lắng xuống thì cũng là lúc chẳng thấy bóng dáng Trữ Tiêm
Tuyết đâu nữa. Chợt có người cất giọng chửi bới: “Khặc khặc khặc…Pháp
thuật của yêu nữ này cường đại nhường này, chắc chắn là do yêu hồ ngàn
năm hoá thành, mọi người mau đi thông báo với Thánh môn, nhất định không được buông tha ả ta.”
Phục Cảnh Hiên vẫn một mực chú ý đến Diệp Thanh, ngự kiếm tới bên nàng
hành lễ nói: “Tại hạ là Phục Cảnh Hiên, xin hỏi cô nương có phải là đệ
tử của Thánh môn?”
Diệp Thanh lắc lắc đầu nói: “Không phải vậy đâu! Chẳng cần nhiều lời
ngươi cũng biết đấy, nữ tử vừa rồi thập phần lợi hại, nhiều khả năng
chính là xuất thân từ Phệ Hồn Cốc. Giờ ta phải tới Huyền Băng Thiên. Cáo từ!”, dứt lời đạp phi kiếm, “Sưu” một tiếng nhằm hướng Huyền Băng Thiên mà bỏ đi.
Trong khi đang phi hành trên không trung, Diệp Thanh không khỏi thầm
nghĩ: nếu yêu nữa vừa rồi thực sự trốn ra từ Phệ Hồn Cốc, vậy nàng ta
nhất định biết được hành tung của Hoa Lân, nghĩ đến đây bất giác vội đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, dốc toàn lực vọt tới Huyền Băng Thiên với hy vọng lên này có thể đến kịp thời.
Diệp Thanh đạp phi kiếm đằng không, chỉ thấy mây trắng phấp phơ thổi qua người, đưa mắt nhìn cảnh vật, nhận ra khu rừng phía dưới rộng lớn phi
thường, căng mắt ra mà chẳng thể thấy đâu là bờ rừng.
Phi hành ròng rã năm canh giờ, mặt trời đã khuất sau núi, nhưng phía
dưới vẫn chỉ là một màn rừng rậm đen kịt, nàng không khỏi hoài nghi:
liệu có phải mình đã lạc đường rồi hay không? Còn đang băn khoăn, thì
thấy một sơn cốc hoang vu đột nhiên vọt vào tầm mắt. Sơn cốc này thoáng
đãng vô cùng, bên trong không có lấy một nhành cây, ngọn cỏ. Từ trên cao nhìn xuống, trông nó mường tượng như một chiếc “bánh dày”(nguyên văn là “lạc bính”, tức là một cái bánh ngọt làm bằng bột mì, nhưng xin tạm
dùng “bánh dày” để độc giả dễ hình dung - dịch giả). Tâm tư Diệp Thanh
tức thời dao động, thầm nghĩ: lẽ nào nơi này lại là Phệ Hồn Cốc trong
truyền thuyết? Mình nên xuống đó hay không đây?
Đang lưỡng lự chưa biết xử lí thế nào, nàng lại phát hiện ngay giữa sơn
cốc hình như có một điểm hoả quang. Đúng vậy, đúng là hoả quang.
Đến đây, nội tâm Diệp Thanh đấu tranh tư tưởng quyết liệt, thầm nghĩ:
liệu có khả năng công tử vẫn còn trong Phệ Hồn Cốc không? Bởi vậy, rốt
cục nàng chuyển hướng phi kiếm, nhanh chóng đáp xuống.
Vẫn còn lơ lửng trên không, Diệp Thanh phát hiện có tổng cộng mười hai
tảng đá lớn án ngữ tại sơn cốc phía dưới, thấp thoáng như chúng được bài trí theo một loại trận pháp nào đấy, mà giữa sơn cốc quả nhiên hiện
diện hai đám lửa, bên cạnh là một bóng đen đang nằm dài trên đất, cũng
không rõ sống chết thế nào?
Sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Thanh làm cho bóng đen kia choàng tỉnh.
Hắn nhanh chóng bật dậy, ngửa đầu lên quát: “Ai đấy?”. Nhưng khi hắn
nhận thấy đối phương là một “tiên nữ hạ phàm” thì ngẩn người thiếu chút
nữa thì quên cả khép miệng lại.
Diệp Thanh nhẹ nhàng đáp xuống đất, thấy thiếu niên này chừng hai mươi
hai tuổi, tay cầm một trường kiếm màu vàng, tu vi vượt trên mình, tướng
mạo có phần anh tuấn, dáng vẻ không giống hạng người xấu, liền hỏi: “Sư
huynh! Ngươi có biết Huyền Băng Thiên cách đây bao xa không?”
Thiếu niên kia cứ ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm Diệp Thanh, lúc này mới hồi
phục lại thần trí, hỏi vặn lại nàng: “Khuya vậy rồi cô nương còn đến
Thánh Thanh Viện ư? Phải chăng ngươi cũng là người của Thánh Thanh
Viện?”
Diệp Thanh lắc đầu đáp: “Không phải! Ta cùng Thánh môn có thể coi có
chút quan hệ, chỉ là có việc gấp cần tới Huyền Băng Thiên mà thôi!”
Thiếu niên kia gãi gãi gáy, lắp bắp: “Ngươi có việc gấp gì thế? Có cần ta giúp một tay không?”
Diệp Thanh chỉ muốn tống cho hắn hai cước, chỉ có điều phát giác động
tác gãi gáy của hắn rất giống Hoa Lân nên nhẫn nại giải thích. Hôm nay
ta thấy một nữ tử thủ đoạn tàn bạo, làm loạn ở Kì Long Thành. Nàng ta
còn nói sẽ phá tan tường thành của Huyền Băng Thiên, mà ta có việc gấp
muốn nhờ nàng nên mới đuổi theo…Xin hỏi Huyền Băng Thiên còn xa lắm
không?”
Nào ngờ thiếu niên kia đã chẳng trả lời, lại còn tiếp tục vặn vẹo: “Thực chứ? Rốt cục là ai cả gan khiêu chiến với Huyền Băng Thiên nhỉ? Nàng đó tên gọi là gì?”
Cơn giận của Diệp Thanh cuối cùng cũng bùng lên: “Uy! Ngươi còn chưa giải đáp vẫn đề của ta đó!”
“Ách…”, thiếu niên kia nhất thời sửng sốt, lập tức chỉ về hướng bắc mà
nói: “À…à…Huyền Băng Thiên cách nơi này khoảng năm trăm dặm, cứ nhằm
thẳng hướng bắc là tới nơi!”
Diệp Thanh rút phi kiếm ra , “Sưu” một tiếng ngự kiếm xẹt đi, đến một câu cảm tạ cũng chẳng kịp nói.
Thiếu niên kia oang oang kêu lên: “Uy uy uy, tiên tử! Ngươi còn chưa trả lời ta mà!” đoạn hắn cũng ngự kiếm đuổi theo.
Diệp Thanh chẳng lưu tâm đến hắn, thần tốc nhằm hướng bay đi, nhưng
không ngờ với tốc độ phi phàm của Tru Ma Kiếm thế mà nàng cũng bị thiếu
niên kia đuổi kịp. Chỉ thấy hắn nghiêm mặt nói: “Uy uy…Tiên tử, vừa rồi
thực sơ suất! Tiểu danh ta là Lộ Á Phi, những vấn đề của ngươi, ta đã
giải đáp xong, bây giờ ngươi nói cho ta biết là ai đã khiêu chiến Thánh
Thanh Viện?”
Diệp Thanh không muốn hắn tiếp tục làm phiền, lạnh lùng nói: “Trữ Tiêm Tuyết!”
“A?” Lội Á Phi chút nữa thì ngã nhào từ trên phi kiếm xuống, chợt đẩy
nhanh tốc độ, lại vượt lên Diệp Thanh hỏi tiếp: “Đúng thật là Trữ Tiêm
Tuyết ư? Ngươi có chắc không?”
Diệp Thanh cả giận: “Bổn cô nương từ trước đến nay chưa nói hai lời bao giờ!”
Lộ Á Phi lập tức thốt lên: “Ai nha nha! Tin này thực sự rất quan trọng
đây. Xem ra ta cũng phải khẩn cấp đến Huyền Băng Thiên. Hắc hắc….chúng
ta vừa đúng cùng đường”
Nhưng Diệp Thanh bỗng “Sưu” một tiếng dừng lại, Lộ Á Phi không kịp thu
thế, chớp mắt đã vượt ra ngoài năm, sáu trượng. Chỉ có điều hắn nhanh
chóng quay lại, thắc mắc hỏi: “Ngươi sao thế?”
Diệp Thanh chỉ về phương bắc, tức giận nói: “Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta! Hừ…”
“Ách…” Lộ Á Phi nhất thời câm nín, trố mắt ngắm nghía mỹ nữ tuyệt sắc
này, thầm nghĩ: lẽ nào tất cả nữ tử tuyệt sắc trong thiên hạ đều vô tình vậy ư? Hay là tài ăn nói của ta quá kém?
Diệp Thanh lại chẳng màng đến hắn, ngự phi kiếm, tăng hết tốc lực lao về phía trước. Lộ Á Phi cũng tự ý thức được, chỉ đi theo đằng sau giữ
khoảng cách thật xa.
Cự ly năm trăm dặm không quá xa xôi, Diệp Thanh phi hành được nửa khắc,
đã thấy xa xa lộ diện một vùng sơn cước phủ đầy tuyết trắng, rốt cục
cũng đã tiếp cận Huyền Băng Thiên, ánh sáng dưới chân ngày càng sáng tỏ, cho dù sắc trời giờ là ban đêm nhưng vẫn có thể quan sát rõ ràng cảnh
sắc trong cốc.
Lúc này, Lộ Á Phi lại vọt lên rồi nói: “Cô nương! Dường như ngươi đã đi
trệch hướng rồi đó. Ngươi nhìn đằng kia xem, có ánh sáng mờ mờ cuối chân trời, nơi đó mới là địa điểm toạ lạc của Thánh Thanh Viện.”
Kỳ thật, Diệp Thanh vốn định nhằm hướng đó bay đi, Lộ Á Phi này chẳng
hiểu ăn phải bùa mê, thuốc lú gì mà hết lần này đến lần khác cứ nằng nặc nói nàng đi sai đường. Diệp Thanh vẫn một mực nín thinh, thậm chí chẳng thèm đưa mắt nhìn hắn một cái.
Nhận thấy ngày càng tiến gần Huyền Băng Thiên, Lộ Á Phi đột nhiên kinh
hô: “A? Ngươi nhìn kìa! Trên bầu trời xuất hiện một đạo hào quang trong
suốt, bề mặt thấp thoáng hàn quang, chẳng lẽ Trữ Tiêm Tuyết đã bắt đầu
công phá tường thành chăng?”. Bản thân Lộ Á Phi đã bị lây nhiễm thói
quen của Hoa Lân lúc nào chẳng hay.
Diệp Thanh cũng định thần nhìn lại, quả nhiên trông thấy xa xa có một
“phòng ngự tráo” trong suốt đang ngày càng gần hơn, tường thành cùng lầu các của Huyền Băng Thiên cũng đã hiện rõ trong tầm mắt….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT