Trên phố người qua lại vẫn nườm nượp, nhưng nhìn kỹ thì thấy bước chân
ai nấy đều rất vội vã, Hoa Lân còn phát hiện thêm nhiều nơi không còn
cảnh tượng nhộn nhịp thường ngày, thay vào đó là không khí khẩn trương
như sắp có biến.
Vốn biến cố của Tu chân giới không liên quan gì tới trăm họ phàm nhân,
nhưng vì sức ảnh hưởng to lớn của Thánh Thanh Viện mà dân chúng những
ngày này đều xét nét theo dõi các Tu chân giả lai vãng, ai có việc đều
đi thật nhanh đặng về nhà cho sớm.
Trong dân gian bắt đầu lưu truyền những tin đồn, nói rằng Ma Giới chuẩn
bị đánh nhau với Huyền Băng Thiên khiến cho dân chúng trong khắp thành
đều hoang mang.
Hoa Lân không muốn làm người ta chú ý, vội vã khoác lên người bộ đồ thư
sinh, tay phe phẩy chiếc quạt nan, tiến vào Thanh Phong Hành Quán phía
nam thành.
Dịp này Thanh Phong Hành Quán đang kinh doanh phát đạt, ba tầng lầu lúc
nào cũng đông khách, cả quầy trà tại đại sảnh cũng chật ních người. Hoa
Lân bước vào phòng lớn, thấy hầu hết thực khách đều mang kiếm, rõ ràng
là cao thủ Tu chân giới.
Phía bên phải gần cửa sổ là một bàn tám người, đang sôi nổi tranh luận
chuyện gì đó, chỉ nghe một gã thanh niên lớn tiếng: “Đại sư huynh, sao
chúng ta không đi chi viện cho Huyền Băng Thiên? Lẽ nào cứ ngồi ở đây
giương mắt nhìn Liệt Thiên Kiếm bị người ta cướp đi? Ma giới đã cướp
Kinh Thần cung của Kiếm Cương Tông, với thực lực của chúng rất có khả
năng lại thò tay sang cả Liệt Thiên Kiếm của Thánh Môn nữa. Đại sư huynh nhớ lại đêm qua đi, bầu trời phía bắc rực đỏ tức là Ma Giới đã bắt đầu
cuộc chiến với Huyền Băng Thiên rồi. Chúng ta phải mau đến đó chi viện
cho họ!”
Đại sư huynh là một nam nhân trung tuổi chậm rãi lắc đầu: “Sư đệ, hãy
bình tĩnh một chút đi, Thánh Môn đã có lệnh truyền ra bảo chúng ta ở đây chờ lệnh. Còn chuyện vầng sáng hồng đêm qua, có khi là người ta khởi
động đại trận Phệ Hồn Cốc thôi. Đại trận này là trận phòng ngự dưới chân Huyền Băng Thiên, Ma Giới khinh suất chui đầu vào thì chỉ e sẽ thương
vong ghê gớm...”
Hoa Lân nghe chuyện bừng tỉnh, thầm nghĩ Ám Ảnh Chi Môn quả nhiên là vì
Ninh Tiêm Tuyết mà đến, nhưng Thánh Môn lại đang cố giấu mình. Cái gọi
“bày trận câu dẫn ma đầu” chỉ lừa nổi người ngoài, nếu như thế thì hắn
nên đi ngay tới Phệ Hồn Cốc mới là đúng, còn không nếu để Ám Ảnh Môn
nẫng tay trên thì hỏng hết cả!
Nhưng hắn còn phải liên lạc với Lộ Á Phi đã. Có Lộ Á Phi bên mình thì
mới có thể thuận lợi xông vào Tử vong cấm khu trong Phệ Hồn Cốc.
Hoa Lân đi sâu vào đại sảnh, đưa mắt nhìn quanh, thấy một nữ nhân mỹ
miều đang đứng sau quầy, đôi mắt đảo nhanh quan sát thực khách, đích thị là lão nương Cầm Phong rồi.
Hoa Lân gập quạt bước đến, một tiểu nhị nhanh nhảu tới trước mặt hắn:
“Quan khách, có phải quan khách muốn trọ lại đây? Hay là dùng cơm?”
Hoa Lân không trả lời, đi thẳng đến trước mặt Cầm Phong. Ánh mắt mỹ nhân quét khắp người Hoa Lân, đầu tiên là ngỡ ngàng, dần đổi qua vẻ thất
vọng.
Cầm Phong hẳn đã đoán ra chuyến đi của Hoa Lân là vô ích, chắc chắn Lộ Á Phi chưa trở lại.
Do dự hồi lâu, Cầm Phong nhẹ giọng: “Chàng đâu?”
Ánh mắt nàng mang đầy vẻ u sầu.
Hoa Lân nhún vai, cười khì: “Ta còn đang định hỏi nàng câu đó! E là phải thất vọng mất rồi, hà hà…” Hắn cố làm trò để giảm nhẹ không khí căng
thẳng: “Ta với Á Phi mất liên lạc, cứ nghĩ rằng hắn ắt sẽ đến đây! Xem
tình hình thì Á Phi vẫn vòn ở Thần Hất Tinh Vực tu luyện rồi! Hà, ta
phải đến đó một chuyến vậy, muội chớ lo...!”
Dứt lời Hoa Lân quay người đi thẳng, chỉ nghe tiếng Cầm Phong đuổi theo: “Này, rốt cuộc thì các huynh là…”
Hoa Lân hơi dừng lại, quay đầu trả lời: “Ta nghĩ nửa năm nữa nhất định Á Phi sẽ trở về. Nếu hắn về sớm hơn ta thì nàng hãy nói với hắn, ta đã
đến đây, hiện giờ đang sống rất tốt. Bảo Á Phi đừng lo gì cho ta cả.”
Nói xong đi một mạch không hề ngoái đầu lại.
Cầm Phong toan đuổi theo hỏi rõ chuyện, nhưng lại nghĩ sẽ hỏi chuyện gì
đây? Cuối cùng cứ đứng nhìn theo bóng Hoa Lân khuất dần. Còn Hoa Lân sau khi đi khỏi Thanh Phong Hành Quán thì ngẩng đầu nhìn trời, bất giác thở dài một hơi, tự nhủ giờ ta chỉ có thể một mình đi đến Phệ Hồn Cốc thôi. Không có Lộ Á Phi đi cùng, trận pháp Phệ Hồn Cốc hẳn sẽ rất khó vượt,
lần đi này không biết được có thể tìm thấy bia đá thứ mười ba không nữa?
Nghĩ đến đó, Hoa Lân lắc đầu cười khổ, rảo bước ra khỏi thành.
Chưa đến cổng thành, đột nhiên ba đệ tử Thánh Thanh Viện đi đến trước
mặt. Quả là không may rồi! Phía sau hắn còn có cả một tốp lính canh của
Kỳ Long Thành, mà trong số đó lại có một người quen, chính là đầu lĩnh
đội bảo vệ Phục Cảnh Huyên.
Hoa Lân nghĩ thầm lần này thì hết thật rồi, làm sao còn kịp ẩn trốn nữa
chứ, chỉ đành cứ thản nhiên đi thẳng tới, lòng thầm cầu khẩn Phục Cảnh
Huyên bỏ qua xem như không hề quen biết...
Hai phía đi gần lại phía nhau, mấy cặp mắt đệ tử Thánh Thanh Viện quét
khắp người Hoa Lân, cứ như hắn là chỗ quen biết. Sống lưng Hoa Lân bất
giác lạnh toát, nhưng mặt vẫn cố tỉnh khô, đi thẳng lên phía trước.
Mỗi một bước chân tự nhiên nặng đến cả vạn cân, cảm giác bứt rứt như
đang lõa lồ trước bàn dân thiên hạ. Càng bất hạnh hơn là Phục Cảnh Huyên đã quyết nhận ra Hoa Lân, nhanh chân đuổi lên chào hỏi: “Ấy huynh đệ,
đi đâu vậy?”
Hoa Lân sững người, vội vã khom lưng chào: “A, thì ra Phục đại ca! Vừa nãy đệ không nhìn thấy, thật là thất lễ!”
Đám đệ tử Thánh Thanh Viện chỉ còn cách trước mặt hắn vài trượng, vẫn
đưa mắt dò xét mãi không thôi. Hoa Lân cảm thấy khắp lưng mồ hôi ướt
đẫm, đang chuẩn bị tư thế ứng chiến...
Không ngờ Phục Cảnh Huyên lại nói: “Ta cứ nghĩ huynh thấy gần đây không
yên ắng nên ít lui tới chỗ ta, hay là nán lại đến nhà ta ăn chút gì đã?
Ta dẫn ba vị Thánh tiên đi đến Truyền Tống Đài rồi quay lại ngay.”
Hoa Lân gật đầu lia lịa: “Phải, phải, ta sẽ đến mà!”
Hai người “hàn huyên” mấy câu, ba đệ tử Thánh Thanh Viện lần lượt đi
ngang qua Hoa Lân không gây sự gì nữa, cả Phục Cảnh Huyên cũng đi thẳng
không hề ngoái đầu nhìn lại một lần.
Chỉ thương cho cái đầu Hoa Lân bấy giờ mồ hôi ướt đẫm, có bày cả núi cao lương mỹ vị chắc hắn cũng không thể ăn nổi lấy một miếng, nhìn quanh
không thấy ai để ý vội vã rời khỏi Kỳ Long Thành.
Hoa Lân vừa đi vừa nghĩ, lẽ nào Phục Cảnh Huyên vừa rồi là chủ ý giúp đỡ hắn? Nếu không thì sao giọng điệu của y thành thục đến như vậy? Vừa đi
vừa nghĩ ngợi, Hoa Lân vào sâu trong Hắc Sâm Lâm lúc nào không biết. Hắn cố quên sự việc vừa xẩy ra, dùng thân pháp bay nhanh về phía Phệ Hồn
Cốc.
Hoa Lân vốn không định dùng Ngự kiếm thuật, sợ Thánh Thanh Viện phát
hiện ra hành tung của mình, nhưng vì Kỳ Long Thành cách Phệ Hồn Cốc
những hơn hai ngàn dặm, không có đường đi mà chỉ toàn rừng cây rậm rạp,
thú dữ hoành hành, ngoài ngự kiếm cũng không còn cách nào khác.
Hơn nữa, hiện giờ Ám Ảnh Chi Môn lại đang rải người khắp Phệ Hồn Cốc,
nếu không dùng Ngự kiếm thì sẽ mất rất nhiều sức lực, nhỡ phải ứng chiến thì thật bất lợi. Suy tính xong xuôi, Hoa Lân quyết định dùng ngự kiếm, luồn qua rừng cây bay qua những nơi nguy hiểm, nhằm thẳng đến Phệ Hồn
Cốc.
Lần này thì vận khí của Hoa Lân quả không tồi. Vốn Thánh Thanh Viện đã
cắt người chặn tại Hắc Sâm Lâm làm nên một thiên la địa võng, hễ có ai
bay về phía Phệ Hồn Cốc là chặn lại khám xét. Nhưng Ám Ảnh Chi Môn lại
nhanh chân hơn, đêm qua đã thâm nhập được vào Phệ Hồn Cốc, bởi thế mà
Thánh Thanh Viện đã rút toàn bộ lực lượng cánh giữ Hắc Sâm Lâm đến trận
đầu nghênh địch, bởi thế mà Hoa Lân không vấp phải sự khám xét hỏi han
của bất kỳ phái nào.
Sau ba canh giờ, mặt trời bắt đầu lệch về tây. Hoa Lân hết lức lo lắng,
bởi khi màn đêm buông xuống là lúc bia đá thứ mười ba xuất hiện, khi đó
Ám Ảnh Chi Môn sẽ thừa cơ thâm nhập... Hắn nghiếm răng tăng tốc phi
kiếm, “soạt” một tiếng xé tan không gian, tốc độ tựa tên bay.
Bởi Hoa Lân phi thân quá nhanh, cây cối dưới chân dạt sang hai bên khiến cho động vật hoảng loạn chạy nháo nhác. Mặc cho tốc độ của hắn nhanh
đến mức nào thì cũng không thể đuổi theo kịp mặt trời, chẳng mấy chốc
màn đêm buông xuống, nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian. Lúc đó hắn vẫn không biết Phệ Hồn Cốc còn cách bao xa.
Mãi rồi Hoa Lân cũng tới nơi, chưa hạ thân đã thấy thế trận giăng khắp.
Tuy Thánh Thanh Viện đã bố trí cao thủ bao vây, nhưng Phệ Hồn Cốc diện
tích hàng trăm dặm, phong tỏa cũng không dễ dàng gì. Lại thêm Ám Ảnh Chi Môn đã có mặt từ trước, cử người nghi binh quấy rối khắp nơi khiến tình hình trong cốc hết sức náo nhiệt.
Phệ Hồn Cốc lúc này gồm có ba lực lượng. Một là Thánh Thanh Viện bảo vệ
Phong Thần Bi, một là Ám Ảnh Chi Môn đang rắp tâm phá bia đoạt người,
ngơài ra là lực lượng chủ nhân của Phệ Hồn Cốc, vô số Ác Linh...
Phía ngoài cốc là đệ tử của Thánh Thanh Viện bủa vây nơi nơi. Nhưng đó
chỉ là các thuộc hạ võ không không đáng để ý, chỉ vì không đủ công lực
tiến vào Phệ Hồn Cốc nên mới được cắt đặt canh giữ vòng ngoài...
Trên đỉnh núi phía tây lúc đó, có bốn mươi cao thủ đệ tử Thánh Thanh
Viện chia nhau theo dõi mọi diễm biến tại Phệ Hồn Cốc dưới núi. Khí thế của đội quân này hết sức hùng hậu, ngay đến kiếm đeo trên lưng cũng là
loại hảo hạng hình dáng kích thuớc đồng nhất, nhìn từ xa tới cứ như
những bức tượng giống hệt nhau, khiến người ta phải ngưỡng mộ kính nể.
Một người trong số đó cất tiếng: “Nhiệm Trắc sư huynh, chúng ta có phải
tiến vào chi viện không? Đệ chỉ sợ Ám Ảnh Chi Môn bắt tay với lũ Ác Linh trong đó, như thế thì nhị sư bá khó lòng chống đỡ được!”
Một đệ tử dáng vẻ trầm tĩnh lắc đầu trả lời: “Đệ biết trận pháp không?
Mười hai thế trận pháp của Tuyệt Tiên đều đã được sử dụng, trong đó giờ
đây vô cùng nguy hiểm, chúng ta mạo hiểm xông vào thì chỉ tự chuốc họa
vào thân thôi. Lại nói Ác Linh với Ma đầu vốn là nước với lửa, làm gì có thế bắt tay nhau được?”
Mấy người nghe phân tích như vậy thì đầu gật đầu tán thưởng, cho là lời
Nhiệm Trắc hoàn toàn có lý. Thế rồi tất cả cứ đứng như trời trồng theo
dõi thế trận dưới chân núi...
Chỉ thấy khắp nơi đêm đen bao phủ, cây cỏ ở Phệ Hồn Cốc xanh tốt um tùm, cao đến cả mấy trượng, gió núi không ngớt xào xạc, nhìn như có quỷ kế
gì trong đó, lại thêm sương mù chập chờn dày đặc khiến càng nhìn càng có cảm giác lạnh gáy...
Đúng lúc đó, một đệ tử Thánh Thanh Viện bỗng hét to: “Các vị nhìn đi, tấm bia thứ mười ba hiện ra rồi kìa!”
Mọi cặp mắt đều chăm chú dõi theo, quả nhiên giữa muôn trùng núi non đã
xuất hiện một tấm bia đá cực lớn. Tuy nhiên cự ly quá xa, hơn bốn chục
người đương trường dù căng mắt nhìn cũng không phân biệt được rõ ràng.
Giữa lúc tập trung vào tấm bia đá, một cảnh vệ đằng xa bỗng chạy bổ tới: “Trắc sư huynh, theo như báo cáo của cảnh vệ trên không, phía nam có
một đạo bạch quang bay đến với tốc độ cực nhanh. Chúng ta có cần chặn
lại không?”
Nhiệm Trắc quả là quyết đoán, rút phắt bảo kiếm hạ lệnh: “Nhiệm Canh,
Nhiệm Nhiếp, Nhiệm Không, các đệ dẫn theo tiểu tổ của mình theo ta. Còn
lại tiếp tục canh giữ, xuất phát!”
Bốn mươi đệ tử nhanh chóng chia làm hai tốp, động tác thành thạo gấp gáp, không hổ là cao đồ của danh môn.
Nhiệm Trắc dẫn theo mười lăm người vọt lên không gian, ngự kiếm tiến đến rừng cây rậm rạp tối om. Cả bọn chưa kịp dàn đội hình thì từ phía xa có một bóng người bay tới với tốc độ nhanh hơn tên bắn. Những nơi bóng
dáng đó đi qua, cây cối chao đảo như trong cơn lốc.
Nhiệm Trắc nhìn tốc độ ngự kiếm kinh người, dõng dạc ra lệnh: “Chú ý, kẻ đến có công lực rất ghê gớm. Chuẩn bị dàn trận!”
Mấy chục đệ tử lập tức rút kiếm, bày ra thế trận nghênh đón trên không.
Nhiệm Trắc lia mắt nhìn lại, yên tâm lớn tiếng: “Người đến kia là ai?”
Người bay đến đương nhiên là Hoa Lân rồi!
Người khác nếu nhìn thấy thế trận phía trước thì hoặc dừng lại hoặc quay đầu bỏ chạy, nhưng Hoa Lân thì khác, hét lớn từ đằng xa: “Người của ta! Người của ta! Nhanh nhường lối, ta có việc cần kíp bẩm báo!”
Vừa nói vừa tăng tốc lao về phía thế trận của Thánh Thanh Viện, cùng lúc tay phải giơ lên một tấm Băng Phong Trụy che trước mặt, chính là tâm
pháp chánh tông của Thánh Thanh Viện.
Hoa Lân nghe nói Băng Phong Trụy là chiêu bài pháp thuật của Thánh Thanh Viện, không dại gì mà không đem ra lúc này!
Mục đích của hắn chỉ là mê hoặc kẻ địch, bởi Hoa Lân hiểu khi thân phận
chưa rõ ràng thì đối phương tuyệt không dám gây thương tích cho “người
mình”. Thời gian đã hết sức gấp gáp, hắn cũng đánh liều dùng chiêu hoãn
binh này để lao qua trận tuyến.
Hoa Lân phán đoán chính xác, phía sau trận tuyến quả là Phệ Hồn Cốc, đệ
tử Thánh Thanh Viện thì không dám ra tay, nhất loạt tránh sang bên.
“Soạt” một tiếng, hắn đã lướt qua mấy chục người.
Đệ tử Thánh Thanh Viện lúc này mới có phản ứng, lớn tiếng hỏi: “Ngươi thuộc phân viện nào?”
Hoa Lân không ngoái đầu, vừa bay vừa hét lại: “Ta là... là Tru Ma Điện…”
Cả bọn rùng rùng đuổi theo Hoa Lân, nhưng xem ra đã muộn rồi!
Nhiệm Trắc chính là đại đệ tử của Nhược Uyên, Đường chủ Tân Nhuệ Đường
của Tru Ma Điện, đương nhiên phải biết Tru Ma Điện cơ bản không có nhân
vật như Hoa Lân. Tuy nhiên lúc này mới phản ứng thì Hoa Lân đã cách xa
lắm rồi, gã chỉ còn cách ra lệnh cho thuộc hạ: “Nhanh báo cho người phía trước!”
Nhưng tốc độ bay của Hoa Lân quá nhanh, chưa ai kịp làm gì thì hắn đã
tới tốp canh phòng phía trước. Hoa Lân nhìn thấy trên núi có hơn ba mươi đệ tử Thánh Thanh Viện thì hối hả thúc giục: “Các vị sư huynh, phía sau e không đánh lại nổi rồi, nhanh đi chi viện đi!”
Những đệ tử trên núi đang sững sờ, Hoa Lân đã lướt qua trên đầu họ. Mãi
một lúc sau Nhiệm Trắc mới tới nơi, tức tối: “Tại sao các ngươi không
ngăn lại? Nhanh đuổi theo! Hắn có khi là tội phạm chúng ta đang truy
nã!”
Cả bọn lại được một phen sững sờ người lên, phía sau là biên giới của Phệ Hồn Cốc. Đuổi theo ư? Không phải là trái lệnh sao?
Hoa Lân dễ dàng vượt qua trế trận bố phòng, tâm trạng dương dương tự
đắc, ngự kiếm bay khắp một lượt trên đầu các phái. Đang cao hứng, bỗng
dưng cảm thấy mắt tối sầm lại...
Ý nghĩ loáng qua đầu, phi kiếm đã không còn tác dụng nữa rồi. Cái miệng của hắn tự động hét lên một tiếng: “Ái à!”
Tiếng hét của Hoa Lân kéo dài thê thảm, toàn thân mất thăng bằng rơi thẳng xuống, vang lên một tiếng uỵch rõ to.
Lần hạ cánh này, hắn làm bẹp cả một bãi cỏ rộng, còn bới tung lên một
đống đất lớn. Thậm chí Hắc Linh vốn hoành hành trong lòng đất còn kinh
sợ trốn chạy, cho rằng Thiên tinh từ trên trời rơi xuống sắp phá hủy cả
cốc rồi...
Đây là lần thứ hai Hoa Lân rơi xuống Phệ Hồn Cốc, đau hơn nhiều so với lần thứ nhất...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT