Từ biệt Ấn Tâm, Hoa Lân cùng Yến Thu Thủy cưỡi Truyền tống trận lên đường. Chỉ thấy một ánh sáng trắng lóe lên, cả hai đã thoát khỏi Thiên Quần Tinh sào huyệt Kiếm Cương Tông.

Yến Thu Thủy cứ nghĩ Hoa Lân sẽ đi thong thả lại, nào ngờ hắn cứ tăng tốc Truyền tống trận một cách điên cuồng, suốt đường không nói không rằng, cứ như trong mắt Hoa Lân nàng chỉ là không khí.

Nàng không ngờ được rằng, lòng Hoa Lân đang lo lắng cực độ. Kinh Thần Cung đã bị cướp đi ba ngày rồi, nếu không kịp đến Long Thìn Tinh thì Ám Ảnh Chi Môn rất có thể sẽ cứu được Ninh Tiêm Tuyết ra. Nếu đúng như vậy, “Thực cốt huyết” của Hoa Lân sẽ trở thành vô ích. Đây đâu phải là chuyện tầm thường? Nghĩ tới việc này là lòng Hoa Lân như có lửa đốt, chỉ mong nháy mắt là đến nơi...

Nhưng khổ nỗi, lúc này bên mình hắn lại thừa ra một Yến Thu Thủy, xem cách hành xử mấy ngày nay thì làm sao hắn tin tưởng được cô nàng? Vì thế mà Hoa Lân nóng ruột dứt bỏ cái đuôi bám riết bên cạnh mình...

Hoa Lân làm một hơi hơn bốn mươi lần truyền tống, định bụng cho Yến Thu Thủy không thể chịu nổi hành trình mà phải tự nguyện rút lui. Nào ngờ rốt cuộc chính hắn là người khó chịu trước, mặt mày nhợt nhạt, bước đi lảo đảo không vững. Xem ra sức chịu đựng của Yến Thu Thủy còn cao hơn cả Hoa Lân.

Lòng Hoa Lân xấu hổ, nhắm nghiền hai mắt ngồi lấy lại sức. Yến Thu Thủy thấy Hoa Lân đi như điên cuồng như vậy, không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn: “Huynh làm cho muội mệt lử ra rồi, việc gì mà cứ phải chạy bán sống bán chết như vậy?”

Hoa Lân không thèm trả lời, ý định là không thèm đếm xỉa gì tới nàng ta. Lòng hắn nghĩ, chỉ cần truyền tống một trăm lần nữa thì nhất định Yến Thu Thủy sẽ khó mà chịu đựng được, ắt phải chủ động rời khỏi Truyền tống trận. Thực ra như vậy thì thật tội nghiệp nàng, nhưng chỉ có cách đó mới cắt được cái đuôi bám chặt này.

Hoa Lân không ngoái đầu lại. Yến Thu Thủy lẩm bẩm một mình: “Huynh biết không, Kiếm Cương Tông đem Kinh Thần Cung để trên Tật Phong Đỉnh, đó là kết quả thương thảo của Thất Đại Thánh Môn. Bởi bọn họ biết rõ, nếu Ma giới định xâm nhập thì sẽ phải mở được thông đạo giữa Ma giới và Tu Chân giới, hiểu chưa? Nếu như cứ dựa vào mỗi một thông đạo Binh hồn giải thần, họ sẽ không thể nào đưa đại quân đến được. Nếu Ma Giới cướp đi Kinh Thần Cung, như thế tức là Ma Giới đã khôi phục được nguyên khí bị suy giảm trong Tiên Ma đại chiến mấy vạn năm trước, đủ sức kháng cự lại Tu Chân Giới. Bởi thế, chuyện mất Kinh Thần Cung đã gây sự cảnh giác cho Thất Đại Thánh Môn, bây giờ họ hết sức cảnh giác, bố trí lực lượng sẵn sàng công kích. Muội dám khẳng định, cả một vùng Phiêu Diểu Hà đã tập kết một lực lượng đông đảo cao thủ, sẵn sàng đấu lại Ma giới. Huynh có tin không?”

Dù đang vờ không nghe Yến Thu Thủy nhưng nghe đến đó Hoa Lân phải giật thót mình. Câu chuyện của nàng thực rất có giá trị, bởi Kinh Thần Cung là Thần khí mà Kiếm Cương Tông dùng để trấn an tông phái, vốn phải để tại Tiên Diên Tinh thì mới gọi là an toàn. Tuy canh giữ ở Tật Phong Đỉnh rất cẩn mật, nhưng trước sau cũng không thể hơn được Tiên Diên Tinh. Chuyện này hẳn có ẩn tình gì đó bên trong...

Yến Thu Thủy hẳn đã nhận ra biểu tình thay đổi của Hoa Lân, đắc chí nói tiếp: “Bởi thế, nếu huynh vì chuyện Kinh Thần Cung mà vội vã như vậy, thế thì thà đến Phiêu Diểu Hà một chuyến chẳng hơn sao? Muội đoán là họ sẽ tụ tập tại đó.”

Nói đoạn nàng lại nở một nụ cười khó đoán, có lẽ chờ câu trả lời của Hoa Lân mới bộc lộ thái độ.

Yến Thu Thủy quả là không hề đơn giản chút nào. Qua mấy chục lần truyền tống nàng biết đường đang đi là về hướng Nạp Lan tinh, thế có nghĩa là Hoa Lân không nói dối nên nàng càng mơ hồ. Vì cớ gì mà hắn phải vội vàng như thế? Bởi không đoán ra lý do nên Yến Thu Thủy đành dùng đòn thăm dò công kích khiến Hoa Lân phải tự nói ra mời thôi.

Nhưng Hoa Lân lại không mảy may bị kích động, chỉ nhắm mắt ngồi yên. Yến Thu Thủy thấy Hoa Lân không buồn lên tiếng, lại nhẫn nại thăm dò: “Sao huynh chẳng chịu nói chuyện vậy? Phải chăng có điều gì đó khó nói quá?”

Hoa Lân nghĩ thầm, im lặng thế này có khi chưa phải là cách hay. Nếu mình không nói thì rõ ràng là đang cố ý giấu diếm điều gì! Hắn hít một hơi sâu, từ từ ngẩng lên nhìn Yến Thu Thủy vẻ ân tình:

“Kỳ thực... kỳ thực thì ta vô cùng thích nàng, thích ngay từ khi nhìn lần đầu tiên. Nhưng ta đã có hai nữ nhân rồi nên không dám mơ mộng gì nữa, cả trò chuyện với nàng cũng không dám. Về Nạp Lan Tinh lần này chính là ta muốn trốn tránh nàng đấy... ta sợ không thể kìm nén được mình.”

“Á...!” Yến Thu Thủy đưa tay bụm miệng, hai má đỏ ửng, nghĩ thầm đầu óc con người kia có phải là đã bị loạn hết lên rồi không? Hoa Lân nhìn vẻ hoảng hốt của nàng, cười thầm trong bụng, nếu cô nàng là người đàng hoàng thì sẽ phải tự nguyện cuốn gói. Còn nếu cô em vẫn tình nguyện theo ta thì rõ ràng là có mưu đồ gì rồi!

Vốn từ nhỏ đã nhìn thấy cái sống và cái chết, Hoa Lân lời lẽ thế nào cũng dám nói ra, cũng nghĩ những điều mà người khác không dám nghĩ tới.



Trong hoàn cảnh này, trước mặt Yến Thu Thủy chỉ còn có hai con đường đi, một là mặt dày chấp nhận làm vợ cho Hoa Lân, hoặc là mau mau mà cao chạy xa bay.

Một chiêu của Hoa Lân quả ư ác hiểm khiến cho mặt Yến Thu Thủy lúc tái nhợt đi, lúc lại đỏ bừng. Bất giác nàng lắp bắp: “Huynh... huynh... huynh bị bệnh rồi!”

Hoa Lân giả đò thiểu não: “Phải rồi, ta có bệnh nhưng chẳng cách nào chữa trị cả. Lần này ta cố hết sức để nói ra lời tự đáy lòng, nếu nàng chịu làm thiếp của ta, ta thề… thề suốt đời này quan tâm chăm sóc cho nàng..!”

Yến Thu Thủy tức giận: “Ta... ta đánh chết ngươi!” trông điệu bộ có vẻ đúng là sẵn sàng cho Hoa Lân một cước.

Hoa Lân thất vọng: “A... thì ra... thì ra nàng không thích ta! Thế thì còn gì để nói nữa!”

Nối đoạn qoay người loay hoay khởi động lại Truyền tống trận, miệng lầm bầm: “Ta biết mà, nàng không thích gì ta, thế thì một mình ta về nhà vậy.”

Ánh sáng lóe lên, đường thông Truyền tống trận hiện rõ trước mắt, Hoa Lân vẫn quay người lại hỏi: “Nàng… không dành cho ta cơ hội cuối cùng ư?”

Yến Thu Thủy tay chống vào eo thon: “Ngươi... cút ngươi đi thì có!”

Hoa Lân lập tức quay người: “Ài... thì ta cút vậy!”

Hắn nặng nề leo vào Truyền tống trận, “vù” một tiếng bay vút vào không gian. Yến Thu Thủy vẫn đứng sững sờ tại chỗ ngắm nhìn trời đất mênh mông, mắt đăm chiêu nghĩ ngợi.

Trong Truyền tống trận, Hoa Lân đập tay liên hồi, cười gập cả người lại: “Ha ha… cô em mắc bẫy ta rồi! Cuối cùng thì cũng cắt được cái đuôi lẵng nhẵng...!”

… …

Hoa Lân thay đổi hướng đi, tăng tốc phóng nhanh vào Long Thìn Tinh, mục đích là giành lại quyền xuất quan ải cho Trữ Tiêm Tuyết.

Hắn không biết, tại Tiên Diên Tinh xa xôi, có một người cũng nghĩ ra rằng Kinh Thần Cung và Phong Thần Bảng có mối liên quan với nhau, người này không ai khác chính là sư huynh của Hoa Lân - Nhược Phong.

Nhược Phong là sư phụ của Nhiệm Vi, từng là đầu lĩnh Mậu Tinh Vệ, chuyên trách canh giữ phạm nhân của Huyền Băng Thiên. Về sau y được tham gia Giáng Ma Điện nên giao trọng trách quản lý Mậu Tinh Vệ cho Nhiệm Vi đảm nhận.

Vì thế y hiểu chuyện Trữ Tiêm Tuyết rõ ràng như hiểu bàn tay mình. Hơn nữa Nhược Phong còn biết tường tận một việc khác, chính là Kinh Thần Cung có thể bắn vỡ cấm chế của Phong Thần Bảng.

Thế là, trong khi Thất Đại Thánh Môn đang tập trung tất cả môn nhân về Phiêu Miểu Hà chống lại sự xâm lược của Ma đạo, Nhược Phong đột nhiên triệu tập một cuộc họp nhỏ ở Giáng Ma Điện. Cả thảy chỉ có năm người tham dự, trong đó có môn sinh đắc lực nhất của y, Nhiệm Vi.



Giáng Ma Điện trong Thánh Thanh Viện có vị trí thập phần quan trọng, thậm chí không chỉ được sự tôn kính của đồng môn mà còn hiển hách khắc cõi Tu chân giới. Nội dung lần triệu tập này được Nhược Phong hoàn toàn giữ kín, cả bốn người kia đều không hề hay biết.

Nhược Uyên là nhân vật trọng yếu của Giáng Ma Điện, đương nhiên có tham gia nghị sự, hơn nữa còn luôn luôn nêu câu hỏi cho Nhược Phong:

“Sư huynh, huynh muốn chúng ta chia ra một cánh đi đến Huyền Băng Thiên chờ lệnh?”

Nhược Phong gật đầu: “Đúng, phải biết mọi chuyện đều có khả năng. Huyền Băng Thiên cũng là căn cứ của Thánh Thanh Viện chúng ta, vì thế quyết không thể để mất!”

Nhược Uyên nghi ngờ: “Nói như thế, Phệ Hồn Cốc quả thực đã xuất hiện cả Vạn Niên Ác Linh? Vậy thì sao huynh chưa bao giờ nói ra với chúng ta?”

Nhược Phong giải thích: “Sư đệ, không phải chúng ta nhất bên trọng nhất bên khinh, chỉ vì chuyện này chỉ có mấy vị trưởng môn và thủ lĩnh của Mậu Tinh Vệ biết được thôi. Bây giờ ta tiết lộ với các vị là muốn nhờ các huynh đệ đi một chuyến Long Thần Tinh, bởi chỉ dựa vào lực lượng Huyền Băng Thiên thì e địch không lại Ám Ảnh Chi Môn và Vạn Niên Ác Linh!”

Vị sư đệ ngồi bên trái bất chợt thốt lên hoài nghi: “Đại sư huynh, Ác Linh lợi hại thật vậy sao?”

Nhược Phong nghiêm nghị: “Không tồi! Mà hôm nay bàn chuyện này, các vị nhất định không được tiết lộ cho các đệ tử khác biết, nếu không thì tất cả đều bị tước bỏ tư cách Giáng Ma Điện!”

Câu này của Nhược Phong quá nghiêm trọng, khiến chúng nhân nghe xong đều cảm thấy bất an.

Trong năm người này, ngoài Nhược Uyên, Nhược Phong và Nhiệm Vi, hai người còn lại cũng đều là cao thủ họ Nhược, hàng sư thúc của Nhiệm Vi. Với thân phận của họ tất nhiên không thể tùy tiện phát ngôn được, thế mà Nhược Phong còn nhắc đi nhắc lại, đủ thấy chuyện này là vô cùng quan trọng bí mật.

Khi mấy người đang ngẩn ra nhìn nhau, Nhược Phong đột ngột quay sang hỏi Nhiệm Vi: “Nhiệm Vi , đệ tử là thủ lĩnh của Mậu Tinh Vệ, việc này lại liên quan đến chức trách của đệ tử. Đã nhận rõ vai trò và có sách lược chu toàn chưa?”

Nhiệm Vi nghe hỏi giật mình, vội vã lắc đầu: “Đệ tử... đệ tử còn chưa nghĩ đến mức độ đó, chưa có được quyết sách nào cả...”

Nhược Uyên thì nghĩ trong việc này có gì đó kỳ quặc. Lẽ nào Vạn Niên Ác Linh lại nguy hiểm đến thế? Hay Nhược Phong còn có mưu đồ khác?

Nhược Phong cũng đã phát hiện ra Nhược Uyên có vẻ khác lạ, bèn trịnh trọng: “Các vị cần biết rằng, chuyện này có ý nghĩa rất hệ trọng, đến cả các Viện trưởng cũng không được cắt cử, chỉ có Giáng Ma Điện chúng ta cẩn thận giải quyết. Chúng ta cùng đến Long Thần Tinh, khởi động toàn bộ Tuyệt tiên trận pháp. Nếu vận may tới, rất có thể sẽ lấy lại Kinh Thần Cung về tay. Các vị nói đi, nên thế nào?”

Dứt lời, Nhược Phong nhìn khắp ba người Nhược Uyên vẻ thăm dò. Ba người chỉ gật đầu: “Nghe theo sư huynh sắp đặt thôi!”

Nhược Phong vừa ý: “Được, thời gian gấp gáp, các vị mỗi người dẫn theo mười hai đệ tử tin cậy, chúng ta lập tức lên đường!”

Thế là, lại thêm một đoàn cao thủ kéo về Long Thần Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play