Ánh trăng dần chìm xuống phía
tây, Hoa Lân về đến phòng mình, thầm nghĩ “Nhất định phải tóm được kẻ
nào định hãm hại ta. Lão tử quyết sẽ khiến ngươi ăn không ngon, ngủ
không yên.”
Nghĩ tới việc ngủ, Hoa Lân đột nhiên phát hiện thấy trên giường có thêm
một bộ y phục mới. Hắn ngơ ngác cầm lên, trên bộ y phục này còn vương
vấn u hương nhàn nhạt, mùi hương sao mà quen thuộc, sao mà say lòng
người đến vậy. Xem ra nàng chắc hẳn vẫn chưa đi xa…
Hoa Lân rất muốn đuổi theo, nhưng sau cùng hắn lại lắc lắc đầu.
Sau khi thay bộ y phục mới, hắn thấy hết sức vừa vặn. Hê hê…Không những
vừa vặn, kiểu dáng của bộ trường bào màu trắng này còn rất đẹp. Tự ngắm
mình trong gương, hắn thấy một gã cao sáu thước chín, thân hình tiêu sái phiêu dật, bản thân hắn nhìn mà cũng thấy hơi kích động. Hắn cười hô hô nói: “Đúng là người đẹp nhờ y trang, phật đẹp nhờ kim trang mà…”
Không ngờ người đó lại may y phục cho hắn, hại hắn muộn thế này rồi mà vẫn chưa được an giấc!
Sáng sớm hôm sau.
Hoa Lân thức dậy rất sớm, ánh sáng mặt trời chiếu lên những ngọn núi
tuyết xung quanh làm chiết xạ ra hàng vạn tia nắng chói mắt, khiến nơi
nơi trong Thiên Sơn cốc sáng bừng lên trong vầng hào quang mỹ lệ.
Đi qua viện môn, hắn búng tay vào vạt áo mới, cảm thấy sảng khoái phi
thường. Nhìn về phía Trần Phong các, hắn định sẽ đi thăm tên tiểu tử
đáng thương Liễu Tùng Minh, rồi sẽ cẩn thận tìm kiếm một vài dấu tích ở
đó.
Hắn lững thững bước trên đường lớn, khi tới một ngã tư thì đột nhiên
“soạt soạt soạt…” bảy vị sư huynh đệ bỗng từ trong rừng nhảy ra.
Triệu Vị Minh hừ lạnh nói: “Lân sư đệ có nhã hứng đi đâu vậy?”
Hoa Lân xoay người nhìn một lượt, phát hiện ra hắn lại bị người ta dùng
Thất Tuyệt trận vây khốn. Thất Tuyệt giả gồm Tuyệt Thiên, Tuyệt Địa,
Tuyệt Sinh, Tuyệt Tình, Tuyệt Đạo, Tuyệt Môn, Tuyệt Vật!
Trận pháp này chính là bí mật bất truyền của Huyền Kiếm Đường dùng để
chế ngự địch nhân, uy lực quả thực quán tuyệt võ lâm. Một khi đã bị vây
trong Thất Tuyệt trận thì trái phải đều không có đường ra, trên dưới
không có cửa thoát. Nhưng hiện tại, bảy tên tiểu tử này lại lấy ra để
đối phó với Hoa Lân, mượn một cái cớ bóng bẩy là “thử uy lực”.
Hoa Lân híp mắt lại nhìn quanh, Triệu Vị Minh, Lý Tuấn, Vạn Thế Tông,
Lưu Phi Vũ, Hồ Kiệt, Cao Thắng Phong, Tiễn Trung Hào tổng cộng bảy tên.
Do Liễu Tùng Minh vẫn đang bị thương nằm nhà nên phải thay bằng Tiễn
Trung Hào, còn đâu sáu tên kia đều là những kẻ đã tập kích hắn hôm qua.
Hoa Lân lạnh lùng nói: “Rốt cuộc các ngươi muốn gì? Ta chẳng có cừu hận
gì với các ngươi cả.”
Triệu Vị Minh: “Ngươi nói đúng, giữa chúng ta chẳng có cừu hận gì cả,
vậy nên chúng ta chỉ muốn thử uy lực của trận pháp mà thôi. Động thủ!”
Xoảng xoảng xoảng…
Bảy thanh trường kiếm ngân vang xuất khỏi bao, cảnh vật xung quanh đột
nhiên biến đổi, trong trường phảng phất như nổi lên một trận tuyết lớn.
Hàn quang trùng trùng bức thẳng lên thân Hoa Lân, tiếc rằng trên người
hắn không mang theo vật gì dài, đến cả một tấc sắt cũng không có trong
tay.
Thế nhưng bảy tên sư huynh hạ thủ không chút lưu tình, “xoẹt xoẹt xoẹt”, bộ y phục mới của hắn bị cắt thành từng mảnh.
Hoa Lân kinh hãi biến sắc, lấy tay làm kiếm, hắn toàn lực thi triển kiếm khí mãnh liệt, liều mạng đẩy văng những thanh trường kiếm bên thân,
đồng thời không ngừng lăn lộn né tránh trong trận. Nếu không nhờ thân
thủ cao cường thì không chừng tay chân hắn sớm đã bị đánh gãy rồi.
Triệu Vị Minh cười vang nói: “Chẳng phải ngươi rất lợi hại sao? Ha ha ha ha…! Liễu sư huynh nhất định là bị ngươi hạ độc thủ, chúng ta không dễ
bị lừa như chưởng môn đâu! Các huynh đệ…Phế nó đi!”
Hoa Lân đột nhiên minh bạch bọn chúng đích thực muốn từ đùa thành thật,
dựa vào địa vị Huyền Kiếm Đường của bọn chúng, muốn làm hại một người
nào đó còn không phải là một chuyện nhỏ nhặt ư?
Bên trong Thất Tuyệt trận bỗng nhiên rực lên hàn quang lóa mắt, từng đạo băng trụ cái nằm ngang cái thẳng đứng cùng lúc đâm ra, căn bản không
thể tìm ra một điểm quy luật nào. May mà Hoa Lân sớm đã đả thông Nhâm
Đốc nhị mạch, dốc hết chân khí toàn thân mới miễn cưỡng đứng vững, nếu
là người khác thì đã ngã quỵ từ lâu rồi.
Song thủ của hắn liên tiếp vung ra từng đạo kiếm khí, chiêu thức đại
khai đại hạp, lần lượt kích vỡ các đạo băng trụ đang đâm tới, võ công
hắn đang sử dụng chính là Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh. Thế nhưng những đạo băng trụ đó ập tới không ngừng nghỉ, gấp gáp tới mức
khiến hắn không thể để tâm tới bất kỳ việc gì khác…
Triệu Vị Minh sợ các sư thúc tới nơi sẽ sinh ra phiền phức, lại thấy
Tuyệt Tình trận nhất thời không chế trụ được Hoa Lân nên gã rống lên
hung ác: “Tuyệt Tình trận!”
Choang choang choang…Trận pháp đột nhiên đại biến, một màn tinh quang
lớn hỗn loạn trùm xuống, ngay cả một không gian để lẩn tránh cũng không
còn. Lúc này Hoa Lân không thể nghĩ ra cách nào khác, hét lớn: “Địa Nhận Liên Hoành…” Song chưởng hóa thành mũi kiếm bắn ra những vòng kiếm khí
lăng lệ, đó chính là thức thứ mười ba của Tuyệt Trần kiếm pháp.
Do nơi bọn họ đả đấu ở chính giữa ngã tư nên các đệ tử qua lại khá đông. Kiếm khí vừa phát ra, lập tức đã thu hút rất nhiều đệ tử tới quan
chiến. Mọi người còn tưởng rằng bọn họ đang luyện kiếm, nhìn thấy Hoa
Lân có thể đứng vững trong vòng vây của bảy đại cao thủ, tất cả đều
không giấu được sự kinh hãi.
Khi Hoa Lân sử ra Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức, có người ngạc nhiên hô lên: “Tuyệt Trần kiếm pháp?”
Dương Phong Linh cũng đã tới, nàng thân là đệ tử của Thượng Quan Linh
đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra đó chính là tuyệt học thành danh của sư
tôn. Nhưng nàng thực sự không dám tin rằng Hoa Lân chỉ dùng nhục chưởng
mà lại có thể phát ra kiếm khí lăng lệ như vậy, một thân công lực của
hắn khiến nàng thất kinh đến trố mắt ngây người.
Hoa Lân trong trận đang gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong khi đó các sư huynh đệ ở bên ngoài đều tụ thủ bàng quan, hơn nữa ngày càng có nhiều
người túm tụm lại đứng xem. Bọn họ còn không ngừng kêu lên kinh ngạc,
tất cả đều say sưa đắm chìm trong những kiếm chiêu cao thâm.
Đây là lần đầu tiên Hoa Lân hiển lộ công phu trước mặt mọi người, hơn nữa còn liều mình chiến đấu.
Mọi người đều hoảng sợ khi phát hiện thấy võ công của Hoa Lân thật ra
còn cao hơn mình quá nhiều, ánh mắt một số sư muội toát lên vẻ sùng bái, họ cảm thấy thân pháp phiêu dật của hắn không những đẹp mắt mà còn biến ảo khó đoán.
Thế nhưng Hoa Lân thì lại thầm kêu khổ!
Hắn chỉ cảm thấy từng màn lưu tinh sắc nhọn đang thổi tới, bất luận hắn
có liều mạng thế nào, kiếm quang xung quanh vẫn liên miên bất tuyệt. Hắn chỉ có thể cố sống cố chết bổ ra từng đạo kiếm khí để ngăn trở, công
lực toàn thân điên cuồng tuôn ra ồ ạt. Thời khắc này, hắn ao ước có một
thanh trường kiếm trong tay biết bao. Bây giờ hắn mới biết rằng một kiếm khách bất cứ lúc nào cũng phải mang theo trường kiếm bên mình. Ài! Hắn
đã quá chủ quan rồi!
Về phía bọn Triệu Vị Minh cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ. Bọn chúng không
thể ngờ rằng võ công của Hoa Lân lại cao cường đến vậy, nếu cứ đánh tiếp thì chỉ sợ các sư thúc sẽ tới kịp mất. Hơn nữa, nếu hôm nay không thể
đánh cho Hoa Lân tàn phế thì sau này bọn chúng sẽ phải một thân một mình đối mặt với sự báo thù đáng sợ của Hoa Lân. Đây là hậu quả mà tất cả
bọn chúng đều không dám tưởng tượng ra.
Sáu tên sư đệ kia cũng nghĩ vậy, bọn chúng đều sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh…
Do đó, cả bảy tên không hẹn mà cùng thét lên: “Thiên Tuyệt trận…”
Choang…
Một tiếng kiếm ngân câu hồn nhiếp phách phảng phất như từ trên trời vọng lại.
Lần này Thất Tuyệt Trận đã được phát động tới mức lâm li tận cùng, bảy
thanh trường kiếm chỉ sinh ra đúng một tiếng kiếm ngân. Trong khoảnh
khắc, thiên địa u ám, kiếm khí cường đại lan rộng khắp tứ phía khiến rất nhiều sư đệ bị dồn ép phải thoái lui liên tiếp. Các đệ tử đứng quan
chiến lúc này mới biết rằng bọn họ đang đánh thật, tất cả đều không giấu nổi vẻ lo sợ…
Dương Phong Linh thét lên kinh hoàng: “Đừng mà…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT